“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?” “Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?” “Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng. “Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta đầy nước mắt. “Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.” Ta rụt tay về. Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm. “Ta có ba yêu cầu!” Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình. “Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.” Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.” “Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình. Ta xuống giường giúp hắn: “Không, lâu rồi, cũng gần năm tháng rồi.” “Không thể nào, còn lâu hơn cả ta, ta mới đến một tháng…
Chương 16: Chương 16
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?” “Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?” “Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng. “Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta đầy nước mắt. “Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.” Ta rụt tay về. Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm. “Ta có ba yêu cầu!” Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình. “Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.” Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.” “Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình. Ta xuống giường giúp hắn: “Không, lâu rồi, cũng gần năm tháng rồi.” “Không thể nào, còn lâu hơn cả ta, ta mới đến một tháng… Nhưng mà vừa ra khỏi cửa ta đã bị Quý phi và Đức phi chặn lại.Ta ra tay trước: "Các ngươi cũng nghe được tin tức rồi chứ?"Đức phi gật đầu: "Bản cung và Quý phi nương nương đang muốn đến tìm Giang Vinh hoa để hỏi ý kiến.""Không cần hỏi nữa, ta đã chuẩn bị đi tìm người rồi, các ngươi muốn đi thì cùng đi."Ta cảm thấy mình giống như một nữ anh hùng.Nhưng mà bọn họ nhìn nhau, cuối cùng ăn ý nhường đường cho ta.Thấy chưa mọi người, cái gì gọi là hoạn nạn đến thì chim cũng bay tan tác đây.Sau khi tìm được Hoàng thượng nhất định phải nói móc mỉa hai người này một trận.Thị vệ đưa chúng ta đến hiện trường vụ tai nạn.Là một con dốc, xe ngựa từ trên dốc trượt xuống.Ta cởi áo choàng ném xuống đất, làm một bộ động tác khởi động.Còn chưa làm xong động tác vươn vai, thống lĩnh thị vệ đã không nhịn được nữa."Thuộc hạ đã phái thêm người đi tìm rồi, nương nương người làm ơn hãy ở trên này chờ đi, lỡ như người xảy ra chuyện gì, thuộc hạ còn phải đi tìm người nữa."Ta nói ngươi có phải là coi thường ta không?Hắn không nói gì.An công công ép ta ngồi ở một chỗ khuất gió, thị vệ nhóm cho ta hai đống lửa để sưởi ấm.Nhưng tinh thần trách nhiệm khiến ta không thể ngồi yên ở đây được.Cuối cùng, nhân lúc An công công ngủ gật, ta lẻn ra ngoài.Có những con chim sinh ra đã không thể bị nhốt trong lồng.Mỗi một chiếc lông vũ của nó đều tỏa ra ánh sáng tự do.Mặc dù ánh sáng tự do trong mùa đông thật sự có chút lạnh.Không biết đã tìm bao lâu, chỉ biết trời đã tối.Ta men theo đường cũ quay về, dù sao cũng không thể Tề Mục chưa tìm thấy, mình lại lạc mất.Ta tự an ủi mình, có lẽ người khác đã tìm thấy rồi, tốc độ của thị vệ chắc chắn là nhanh hơn ta.Nhanh chóng quay về xem thử.Ta luôn luôn mù đường, ngoại trừ lần này.Ta lại thuận lợi leo lên.Chỉ là bầu không khí có vẻ hơi sai sai, sao tất cả đều quỳ ngay ngắn như vậy?Sao chỉ có một người đứng?Bộ quần áo đó nhìn quen mắt lắm.Ta nhảy dựng lên gọi hắn: "Tề Mục!"Người đang đứng đột nhiên quay đầu lại, những người đang quỳ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.Hú hồn hú vía.Tề Mục quả thực đã bị lật xuống dốc, nhưng mà do xe ngựa bọc đệm quá tốt, hắn hầu như không bị thương, sau khi rơi xuống đã tự mình bò ra ngoài, tìm một con đường đi lên.
Nhưng mà vừa ra khỏi cửa ta đã bị Quý phi và Đức phi chặn lại.
Ta ra tay trước: "Các ngươi cũng nghe được tin tức rồi chứ?"
Đức phi gật đầu: "Bản cung và Quý phi nương nương đang muốn đến tìm Giang Vinh hoa để hỏi ý kiến."
"Không cần hỏi nữa, ta đã chuẩn bị đi tìm người rồi, các ngươi muốn đi thì cùng đi."
Ta cảm thấy mình giống như một nữ anh hùng.
Nhưng mà bọn họ nhìn nhau, cuối cùng ăn ý nhường đường cho ta.
Thấy chưa mọi người, cái gì gọi là hoạn nạn đến thì chim cũng bay tan tác đây.
Sau khi tìm được Hoàng thượng nhất định phải nói móc mỉa hai người này một trận.
Thị vệ đưa chúng ta đến hiện trường vụ tai nạn.
Là một con dốc, xe ngựa từ trên dốc trượt xuống.
Ta cởi áo choàng ném xuống đất, làm một bộ động tác khởi động.
Còn chưa làm xong động tác vươn vai, thống lĩnh thị vệ đã không nhịn được nữa.
"Thuộc hạ đã phái thêm người đi tìm rồi, nương nương người làm ơn hãy ở trên này chờ đi, lỡ như người xảy ra chuyện gì, thuộc hạ còn phải đi tìm người nữa."
Ta nói ngươi có phải là coi thường ta không?
Hắn không nói gì.
An công công ép ta ngồi ở một chỗ khuất gió, thị vệ nhóm cho ta hai đống lửa để sưởi ấm.
Nhưng tinh thần trách nhiệm khiến ta không thể ngồi yên ở đây được.
Cuối cùng, nhân lúc An công công ngủ gật, ta lẻn ra ngoài.
Có những con chim sinh ra đã không thể bị nhốt trong lồng.
Mỗi một chiếc lông vũ của nó đều tỏa ra ánh sáng tự do.
Mặc dù ánh sáng tự do trong mùa đông thật sự có chút lạnh.
Không biết đã tìm bao lâu, chỉ biết trời đã tối.
Ta men theo đường cũ quay về, dù sao cũng không thể Tề Mục chưa tìm thấy, mình lại lạc mất.
Ta tự an ủi mình, có lẽ người khác đã tìm thấy rồi, tốc độ của thị vệ chắc chắn là nhanh hơn ta.
Nhanh chóng quay về xem thử.
Ta luôn luôn mù đường, ngoại trừ lần này.
Ta lại thuận lợi leo lên.
Chỉ là bầu không khí có vẻ hơi sai sai, sao tất cả đều quỳ ngay ngắn như vậy?
Sao chỉ có một người đứng?
Bộ quần áo đó nhìn quen mắt lắm.
Ta nhảy dựng lên gọi hắn: "Tề Mục!"
Người đang đứng đột nhiên quay đầu lại, những người đang quỳ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hú hồn hú vía.
Tề Mục quả thực đã bị lật xuống dốc, nhưng mà do xe ngựa bọc đệm quá tốt, hắn hầu như không bị thương, sau khi rơi xuống đã tự mình bò ra ngoài, tìm một con đường đi lên.
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?” “Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?” “Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng. “Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta đầy nước mắt. “Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.” Ta rụt tay về. Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm. “Ta có ba yêu cầu!” Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình. “Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.” Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.” “Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình. Ta xuống giường giúp hắn: “Không, lâu rồi, cũng gần năm tháng rồi.” “Không thể nào, còn lâu hơn cả ta, ta mới đến một tháng… Nhưng mà vừa ra khỏi cửa ta đã bị Quý phi và Đức phi chặn lại.Ta ra tay trước: "Các ngươi cũng nghe được tin tức rồi chứ?"Đức phi gật đầu: "Bản cung và Quý phi nương nương đang muốn đến tìm Giang Vinh hoa để hỏi ý kiến.""Không cần hỏi nữa, ta đã chuẩn bị đi tìm người rồi, các ngươi muốn đi thì cùng đi."Ta cảm thấy mình giống như một nữ anh hùng.Nhưng mà bọn họ nhìn nhau, cuối cùng ăn ý nhường đường cho ta.Thấy chưa mọi người, cái gì gọi là hoạn nạn đến thì chim cũng bay tan tác đây.Sau khi tìm được Hoàng thượng nhất định phải nói móc mỉa hai người này một trận.Thị vệ đưa chúng ta đến hiện trường vụ tai nạn.Là một con dốc, xe ngựa từ trên dốc trượt xuống.Ta cởi áo choàng ném xuống đất, làm một bộ động tác khởi động.Còn chưa làm xong động tác vươn vai, thống lĩnh thị vệ đã không nhịn được nữa."Thuộc hạ đã phái thêm người đi tìm rồi, nương nương người làm ơn hãy ở trên này chờ đi, lỡ như người xảy ra chuyện gì, thuộc hạ còn phải đi tìm người nữa."Ta nói ngươi có phải là coi thường ta không?Hắn không nói gì.An công công ép ta ngồi ở một chỗ khuất gió, thị vệ nhóm cho ta hai đống lửa để sưởi ấm.Nhưng tinh thần trách nhiệm khiến ta không thể ngồi yên ở đây được.Cuối cùng, nhân lúc An công công ngủ gật, ta lẻn ra ngoài.Có những con chim sinh ra đã không thể bị nhốt trong lồng.Mỗi một chiếc lông vũ của nó đều tỏa ra ánh sáng tự do.Mặc dù ánh sáng tự do trong mùa đông thật sự có chút lạnh.Không biết đã tìm bao lâu, chỉ biết trời đã tối.Ta men theo đường cũ quay về, dù sao cũng không thể Tề Mục chưa tìm thấy, mình lại lạc mất.Ta tự an ủi mình, có lẽ người khác đã tìm thấy rồi, tốc độ của thị vệ chắc chắn là nhanh hơn ta.Nhanh chóng quay về xem thử.Ta luôn luôn mù đường, ngoại trừ lần này.Ta lại thuận lợi leo lên.Chỉ là bầu không khí có vẻ hơi sai sai, sao tất cả đều quỳ ngay ngắn như vậy?Sao chỉ có một người đứng?Bộ quần áo đó nhìn quen mắt lắm.Ta nhảy dựng lên gọi hắn: "Tề Mục!"Người đang đứng đột nhiên quay đầu lại, những người đang quỳ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.Hú hồn hú vía.Tề Mục quả thực đã bị lật xuống dốc, nhưng mà do xe ngựa bọc đệm quá tốt, hắn hầu như không bị thương, sau khi rơi xuống đã tự mình bò ra ngoài, tìm một con đường đi lên.