Tắc kè hoa lừ đà lừ đừ mà nằm ườn trên khúc gỗ lũa, ở trước mặt nó có mấy con muỗi bay tới bay lui, nhưng mà tắc kè hoa không muốn thè lưỡi ra, cho dù nó đã sắp nhịn hết nổi. Tắc kè hoa cảm thấy mình cũng chả phải ngay từ đầu đã là tắc kè hoa. Nó cảm thấy mình là con người. Nhưng nó lại nhớ không nổi mình là người nào. Chỉ là vào lúc sắp không thể kiềm chế được bản năng, tiềm thức của nó sẽ tự nói cho nó biết, nó là một con người, nó không ăn côn trùng. Ngậm ngùi đa cảm chưa được bao lâu, nó cảm thấy nó nên giải quyết sự cám dỗ của đám sâu bọ trước mặt.  Nó bò lên nóc bể thủy tinh, dùng đầu đẩy mở cái nắp được đậy chẳng hề chặt, dùng đầu lưỡi đuổi mấy con bọ ra ngoài.  Một loạt động tác xua đuổi này lọt vào trong mắt chủ nhân của nó một cách rõ ràng.  Chủ nhân thở dài đầy lo lắng, xoay người mở máy vi tính lên. Ánh sáng màu xanh yếu ớt của màn hình vi tính chiếu vào tắc kè hoa, làm cho nó càng không thích ứng được với nhãn cầu có thể xoay 180 độ của mình. Nó lẳng lặng mà chui vào hòn…

Chương 32

Tắc Kè Và Chủ Nhân Của NóTác giả: Trì Tổng Tra/Trì Đại Tối CườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcTắc kè hoa lừ đà lừ đừ mà nằm ườn trên khúc gỗ lũa, ở trước mặt nó có mấy con muỗi bay tới bay lui, nhưng mà tắc kè hoa không muốn thè lưỡi ra, cho dù nó đã sắp nhịn hết nổi. Tắc kè hoa cảm thấy mình cũng chả phải ngay từ đầu đã là tắc kè hoa. Nó cảm thấy mình là con người. Nhưng nó lại nhớ không nổi mình là người nào. Chỉ là vào lúc sắp không thể kiềm chế được bản năng, tiềm thức của nó sẽ tự nói cho nó biết, nó là một con người, nó không ăn côn trùng. Ngậm ngùi đa cảm chưa được bao lâu, nó cảm thấy nó nên giải quyết sự cám dỗ của đám sâu bọ trước mặt.  Nó bò lên nóc bể thủy tinh, dùng đầu đẩy mở cái nắp được đậy chẳng hề chặt, dùng đầu lưỡi đuổi mấy con bọ ra ngoài.  Một loạt động tác xua đuổi này lọt vào trong mắt chủ nhân của nó một cách rõ ràng.  Chủ nhân thở dài đầy lo lắng, xoay người mở máy vi tính lên. Ánh sáng màu xanh yếu ớt của màn hình vi tính chiếu vào tắc kè hoa, làm cho nó càng không thích ứng được với nhãn cầu có thể xoay 180 độ của mình. Nó lẳng lặng mà chui vào hòn… 32.Nhưng hiển nhiên, anh quá ngây thơ, người anh em thì lại quá khù khờ.Bạn gái đâu thể nào chỉ có một người, yêu đương cũng không thể chỉ có một lần.Người anh em lại yêu đương, lại thất tình, rồi lại yêu đương tiếp.Lặp đi lặp lại suốt mấy năm, trái tim bị phí hoài của chủ nhân cũng đã trở nên già cỗi.Anh nghĩ, phải chăng là anh cứ mãi không có hy vọng như vậy, rồi lại tuyệt nhiên chẳng ngờ tới, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.Trong não của người anh em có một khối u, phải mổ sọ làm phẫu thuật, rủi ro còn rất lớn.Người anh em hồn xiêu phách lạc mà chia tay với bạn gái, uống say ôm chủ nhân khóc.Chủ nhân cũng khóc.Anh nghĩ, mịa nó ông đây còn chưa thành đôi được với tên ngu ngốc này đâu, sao tên ngu ngốc này lại sắp chết kia chứ. Nếu rủi ro đã lớn như vậy, thì đừng nên có điều gì phải hối tiếc.Chủ nhân vừa khóc vừa cưỡng hôn người anh em, khiến cho người anh em bị hôn mà choáng váng cả người, che miệng lắp bắp "cậu cậu cậu" mãi một hồi lâu, vẫn chẳng thốt nên lời, cả gương mặt đều đỏ.

32.

Nhưng hiển nhiên, anh quá ngây thơ, người anh em thì lại quá khù khờ.

Bạn gái đâu thể nào chỉ có một người, yêu đương cũng không thể chỉ có một lần.

Người anh em lại yêu đương, lại thất tình, rồi lại yêu đương tiếp.

Lặp đi lặp lại suốt mấy năm, trái tim bị phí hoài của chủ nhân cũng đã trở nên già cỗi.

Anh nghĩ, phải chăng là anh cứ mãi không có hy vọng như vậy, rồi lại tuyệt nhiên chẳng ngờ tới, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Trong não của người anh em có một khối u, phải mổ sọ làm phẫu thuật, rủi ro còn rất lớn.

Người anh em hồn xiêu phách lạc mà chia tay với bạn gái, uống say ôm chủ nhân khóc.

Chủ nhân cũng khóc.

Anh nghĩ, 

mịa nó ông đây còn chưa thành đôi được với tên ngu ngốc này đâu, sao tên ngu ngốc này lại sắp chết kia chứ

Nếu rủi ro đã lớn như vậy, thì đừng nên có điều gì phải hối tiếc.

Chủ nhân vừa khóc vừa cưỡng hôn người anh em, khiến cho người anh em bị hôn mà choáng váng cả người, che miệng lắp bắp "cậu cậu cậu" mãi một hồi lâu, vẫn chẳng thốt nên lời, cả gương mặt đều đỏ.

Tắc Kè Và Chủ Nhân Của NóTác giả: Trì Tổng Tra/Trì Đại Tối CườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcTắc kè hoa lừ đà lừ đừ mà nằm ườn trên khúc gỗ lũa, ở trước mặt nó có mấy con muỗi bay tới bay lui, nhưng mà tắc kè hoa không muốn thè lưỡi ra, cho dù nó đã sắp nhịn hết nổi. Tắc kè hoa cảm thấy mình cũng chả phải ngay từ đầu đã là tắc kè hoa. Nó cảm thấy mình là con người. Nhưng nó lại nhớ không nổi mình là người nào. Chỉ là vào lúc sắp không thể kiềm chế được bản năng, tiềm thức của nó sẽ tự nói cho nó biết, nó là một con người, nó không ăn côn trùng. Ngậm ngùi đa cảm chưa được bao lâu, nó cảm thấy nó nên giải quyết sự cám dỗ của đám sâu bọ trước mặt.  Nó bò lên nóc bể thủy tinh, dùng đầu đẩy mở cái nắp được đậy chẳng hề chặt, dùng đầu lưỡi đuổi mấy con bọ ra ngoài.  Một loạt động tác xua đuổi này lọt vào trong mắt chủ nhân của nó một cách rõ ràng.  Chủ nhân thở dài đầy lo lắng, xoay người mở máy vi tính lên. Ánh sáng màu xanh yếu ớt của màn hình vi tính chiếu vào tắc kè hoa, làm cho nó càng không thích ứng được với nhãn cầu có thể xoay 180 độ của mình. Nó lẳng lặng mà chui vào hòn… 32.Nhưng hiển nhiên, anh quá ngây thơ, người anh em thì lại quá khù khờ.Bạn gái đâu thể nào chỉ có một người, yêu đương cũng không thể chỉ có một lần.Người anh em lại yêu đương, lại thất tình, rồi lại yêu đương tiếp.Lặp đi lặp lại suốt mấy năm, trái tim bị phí hoài của chủ nhân cũng đã trở nên già cỗi.Anh nghĩ, phải chăng là anh cứ mãi không có hy vọng như vậy, rồi lại tuyệt nhiên chẳng ngờ tới, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.Trong não của người anh em có một khối u, phải mổ sọ làm phẫu thuật, rủi ro còn rất lớn.Người anh em hồn xiêu phách lạc mà chia tay với bạn gái, uống say ôm chủ nhân khóc.Chủ nhân cũng khóc.Anh nghĩ, mịa nó ông đây còn chưa thành đôi được với tên ngu ngốc này đâu, sao tên ngu ngốc này lại sắp chết kia chứ. Nếu rủi ro đã lớn như vậy, thì đừng nên có điều gì phải hối tiếc.Chủ nhân vừa khóc vừa cưỡng hôn người anh em, khiến cho người anh em bị hôn mà choáng váng cả người, che miệng lắp bắp "cậu cậu cậu" mãi một hồi lâu, vẫn chẳng thốt nên lời, cả gương mặt đều đỏ.

Chương 32