Tác giả:

Chụp đèn ren màu hồng phấn, trần nhà in hoa văn màu be, dây đèn nhấp nháy rẻ tiền dán thành hình trái tim trên tường...   Thời Ly mở to mắt nhìn xung quanh, mất nửa phút để cố gắng tẩy não bản thân, cuối cùng vẫn không nhịn được thốt lên: “Sến quá, sến phát hờn luôn được.”   Lúc trước chắc cô bị chập dây thần kinh mới có thể phá bỏ hoàn toàn phong cách trắng - đen - xám tối giản ban đầu của căn hộ, rồi biến nó thành cái tổ búp bê lòe loẹt muốn c.h.ế.t thế này.   Thời Ly thở dài.   Lúc còn sống, thẩm mỹ của cô rốt cuộc là kiểu gì vậy?   Đây là năm thứ năm kể từ khi Thời Ly chết.   Tuần trước, cô được quản lý bên âm giới thông báo rằng mình may mắn trúng giải đặc biệt trong một đợt rút thăm quy mô toàn địa phủ. Giải thưởng cho phép linh hồn cô tạm thời hiện hình trở lại dương gian, hoàn thành một tâm nguyện còn dang dở trước khi chết.   Nghe nói xác suất trúng giải đặc biệt này chỉ vỏn vẹn 0,0001%, nhưng Thời Ly thề rằng nó chả có tác dụng gì sất.   Vì quan trọng là cô chẳng có tâm…

Chương 35: Chương 35

Nếu Giấc Mơ Có Thời HạnTác giả: Chung CậnTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhChụp đèn ren màu hồng phấn, trần nhà in hoa văn màu be, dây đèn nhấp nháy rẻ tiền dán thành hình trái tim trên tường...   Thời Ly mở to mắt nhìn xung quanh, mất nửa phút để cố gắng tẩy não bản thân, cuối cùng vẫn không nhịn được thốt lên: “Sến quá, sến phát hờn luôn được.”   Lúc trước chắc cô bị chập dây thần kinh mới có thể phá bỏ hoàn toàn phong cách trắng - đen - xám tối giản ban đầu của căn hộ, rồi biến nó thành cái tổ búp bê lòe loẹt muốn c.h.ế.t thế này.   Thời Ly thở dài.   Lúc còn sống, thẩm mỹ của cô rốt cuộc là kiểu gì vậy?   Đây là năm thứ năm kể từ khi Thời Ly chết.   Tuần trước, cô được quản lý bên âm giới thông báo rằng mình may mắn trúng giải đặc biệt trong một đợt rút thăm quy mô toàn địa phủ. Giải thưởng cho phép linh hồn cô tạm thời hiện hình trở lại dương gian, hoàn thành một tâm nguyện còn dang dở trước khi chết.   Nghe nói xác suất trúng giải đặc biệt này chỉ vỏn vẹn 0,0001%, nhưng Thời Ly thề rằng nó chả có tác dụng gì sất.   Vì quan trọng là cô chẳng có tâm… "Tối qua mình còn mơ thấy anh ấy, cười tỉnh cả giấc. Cảm giác kỳ lạ ghê, chẳng lẽ mình bị tiếng sét ái tình rồi?" Là thư viện rộng thênh thang của Lâm Đại. Chàng trai nhận lấy bịch sữa đậu nành ấm nóng từ tay cô gái, cắm ống hút rồi hút một ngụm, đôi mắt lạnh lùng bỗng dịu lại một chút vì vị thơm mềm giữa môi. Cô gái ngồi bên cạnh, hai tay chống cằm, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: "Ngon không? Là tiệm ăn sáng mới mở ngay cổng trường đấy, đoán xem bao nhiêu tiền? Chỉ có một tệ rưỡi thôi nha! Còn có cả bã đậu nữa đó~" Anh khẽ "ừ" một tiếng, rời mắt khỏi màn hình đầy mã lập trình, ánh nhìn rơi xuống nụ cười khoái chí như vừa chiếm được món hời của cô. Yết hầu anh khẽ chuyển động, đáy mắt ánh lên một tia rung động rất mảnh. "Thời Ly." Anh đột nhiên hỏi, "Mình hẹn hò nhé?" Cô ngơ ngác trong chốc lát, tim đập loạn xạ, mặt nóng bừng đến đỏ ửng, theo phản xạ giả vờ ngơ ngác. "Hả?" Anh đưa tay gẩy nhẹ mấy sợi tóc mái, khẽ né ánh mắt cô: "Tôi nói là… cô có đồng ý làm bạn gái tôi không?" Anh nói rất rõ ràng, không để cô có cơ hội giả vờ không hiểu. "À, vậy hả." Khóe môi cô rõ ràng sắp nở đến mang tai, vậy mà trong lòng vẫn thấy không dám tin, giả vờ nghiêm túc liếc sang bên.   "Trần Độ, có phải anh đang chơi trò Thật hay Thách không? Nói trước, tôi không dễ bị lừa đâu nha." "Anh nghiêm túc đấy, Thời Ly." Anh khép laptop lại, thẳng thắn nhìn vào mắt cô: "Làm bạn gái anh…" "Được, em đồng ý." Lời chưa nói hết đã bị cướp lời, Trần Độ hơi sững lại, trong đôi mắt sạch sẽ đẹp đẽ ấy phản chiếu nụ cười rạng rỡ của cô gái. Khuôn mặt cô tràn ngập vẻ tự đắc, như vừa thắng được một ván cược ngọt ngào. "Trần Độ, từ hôm nay trở đi anh là bạn trai của Thời Ly em rồi nha. Là anh theo đuổi em đấy, không được hối hận đâu đó!" Là con đường rợp bóng cây giữa trung tâm khuôn viên trường. Anh vừa đi vừa nghĩ về lỗi trong đoạn mã lúc nãy, bước chân vô thức nhanh dần. Mãi đến khi nhận ra không còn tiếng động bên cạnh, anh quay đầu lại - cô gái đeo ba lô đang bĩu môi, đã bị anh bỏ lại phía sau một đoạn dài. "Trần Độ! Anh lại lại lại bỏ em đi trước! Anh đi nhanh vậy làm gì, không biết chân em ngắn hơn anh à?" Anh dừng lại, khẽ cong môi xin lỗi, ánh mắt vốn lạnh nhạt giờ trở nên dịu dàng, đứng yên đợi cô. Nhưng cô lại không muốn để anh được toại nguyện, chân bước càng lúc càng chậm, bắt anh phải chờ. Trong gió chiều dịu dàng, dưới ánh đèn đường vàng ấm, Trần Độ nghiêng đầu bất đắc dĩ, rồi đột nhiên dang tay, khẽ gọi: "Lại đây." "Yeahhh~!" Cô gái nở một nụ cười đắc ý, rồi từ khoảng cách rất xa bất ngờ tăng tốc, như một viên đạn nhỏ lao thẳng vào lòng anh. Cú va chạm làm anh khẽ lùi lại một bước, nhưng vẫn kịp vững vàng đón lấy cô. Trán cô đập vào xương quai xanh của anh, đau đến mức cả hai cùng bật ra một tiếng rên khe khẽ. “Nếu lần sau anh còn đi nhanh như vậy, em sẽ phạt anh phải cõng em đó.” “Ừ.” Đó là một đêm tháng mười hai tuyết phủ trắng trời. Ngay sau sinh nhật cô một ngày, ngày mà cô tự định nghĩa là sinh nhật của anh, cô đã mua một chiếc bánh kem xinh đẹp, viết tên anh lên đó rồi đứng đợi dưới ký túc xá của anh. Nhưng anh lại không đến. Gọi điện không ai bắt máy, cũng không có bất kỳ tin tức gì, cô đành xách chiếc bánh quay về phòng, chui tọt vào chăn. Bên ngoài cửa sổ, tuyết ở Bắc Lâm cứ lặng lẽ rơi phủ kín đất trời, im ắng đến mức khiến người ta nghẹn ngào. Cô nằm đó, tràn ngập thất vọng và lo lắng, không sao chợp mắt nổi. Cô không biết diễn tả thế nào, lo cho sự an toàn của anh, nhưng cũng buồn vì anh thất hứa. Đến một giờ sáng, chiếc điện thoại giấu trong chăn bỗng đổ chuông, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Thời Ly, anh đang đứng dưới ký túc xá của em. Em có thể xuống một chút không?” Cô vẫn còn mặc đồ ngủ, chỉ kịp quấn thêm chiếc áo khoác lông dài rồi vội vã lao xuống cầu thang, chạy ra ngoài trong cái lạnh căm căm. Mắt cá chân trần đỏ ửng trong gió buốt, cô lao thẳng vào lòng anh. “Trần Độ, anh đi đâu vậy?” Tuyết phủ trắng trên vai anh, một tay anh ôm lấy cô rồi xoay nhẹ một vòng giữa trời tuyết, hà hơi sưởi ấm bàn tay cô. Cô đứng lên chân anh, mãi mới nhận ra có điều gì đó rất lạ. Người con trai luôn lạnh lùng điềm đạm ấy, giờ đây nhìn cô với đôi mắt lấp lánh, đầy xúc cảm và niềm vui gần như muốn trào ra ngoài. “Chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra à?” Cô hỏi. Gió rít bên tai, anh ôm chặt cô, đôi môi ấm áp gần như chạm vào tai cô khi cất giọng. “Thời Ly, anh tìm được chị gái rồi. Từ lúc chị ấy được nhận nuôi năm anh năm tuổi, anh luôn cố gắng tìm nhưng không có tin tức gì. Hôm qua chị ấy nhờ người liên hệ với anh, chị ở thành phố bên cạnh, vừa tốt nghiệp năm ngoái, hiện đang làm bác sĩ thực tập. Chị sống rất ổn…” Cảm xúc trong giọng anh chưa từng sâu sắc đến vậy. Anh vùi mặt vào cổ cô, những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào cổ áo cô, khiến cả người cô run lên. Cô cũng ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi không ngừng. Tim cô run rẩy theo anh, cùng anh chia sẻ niềm hạnh phúc này. Cô cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy, mềm mại và ấm áp chưa từng có. “Tốt quá rồi, Trần Độ, thật sự quá tốt.” Cô vừa khóc vừa nói, giọng nghẹn ngào, “Em vui lắm, em thật sự vui cho anh. Giờ ngoài em ra, thế giới này sẽ có thêm một người nữa yêu thương anh.”

"Tối qua mình còn mơ thấy anh ấy, cười tỉnh cả giấc. Cảm giác kỳ lạ ghê, chẳng lẽ mình bị tiếng sét ái tình rồi?"

 

Là thư viện rộng thênh thang của Lâm Đại.

 

Chàng trai nhận lấy bịch sữa đậu nành ấm nóng từ tay cô gái, cắm ống hút rồi hút một ngụm, đôi mắt lạnh lùng bỗng dịu lại một chút vì vị thơm mềm giữa môi.

 

Cô gái ngồi bên cạnh, hai tay chống cằm, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi:

 

"Ngon không? Là tiệm ăn sáng mới mở ngay cổng trường đấy, đoán xem bao nhiêu tiền? Chỉ có một tệ rưỡi thôi nha! Còn có cả bã đậu nữa đó~"

 

Anh khẽ "ừ" một tiếng, rời mắt khỏi màn hình đầy mã lập trình, ánh nhìn rơi xuống nụ cười khoái chí như vừa chiếm được món hời của cô.

 

Yết hầu anh khẽ chuyển động, đáy mắt ánh lên một tia rung động rất mảnh.

 

"Thời Ly." Anh đột nhiên hỏi, "Mình hẹn hò nhé?"

 

Cô ngơ ngác trong chốc lát, tim đập loạn xạ, mặt nóng bừng đến đỏ ửng, theo phản xạ giả vờ ngơ ngác.

 

"Hả?"

 

Anh đưa tay gẩy nhẹ mấy sợi tóc mái, khẽ né ánh mắt cô:

 

"Tôi nói là… cô có đồng ý làm bạn gái tôi không?"

 

Anh nói rất rõ ràng, không để cô có cơ hội giả vờ không hiểu.

 

"À, vậy hả."

 

Khóe môi cô rõ ràng sắp nở đến mang tai, vậy mà trong lòng vẫn thấy không dám tin, giả vờ nghiêm túc liếc sang bên.

 

 

 

"Trần Độ, có phải anh đang chơi trò Thật hay Thách không? Nói trước, tôi không dễ bị lừa đâu nha."

 

"Anh nghiêm túc đấy, Thời Ly."

 

Anh khép laptop lại, thẳng thắn nhìn vào mắt cô:

 

"Làm bạn gái anh…"

 

"Được, em đồng ý."

 

Lời chưa nói hết đã bị cướp lời, Trần Độ hơi sững lại, trong đôi mắt sạch sẽ đẹp đẽ ấy phản chiếu nụ cười rạng rỡ của cô gái.

 

Khuôn mặt cô tràn ngập vẻ tự đắc, như vừa thắng được một ván cược ngọt ngào.

 

"Trần Độ, từ hôm nay trở đi anh là bạn trai của Thời Ly em rồi nha. Là anh theo đuổi em đấy, không được hối hận đâu đó!"

 

Là con đường rợp bóng cây giữa trung tâm khuôn viên trường.

 

Anh vừa đi vừa nghĩ về lỗi trong đoạn mã lúc nãy, bước chân vô thức nhanh dần. Mãi đến khi nhận ra không còn tiếng động bên cạnh, anh quay đầu lại - cô gái đeo ba lô đang bĩu môi, đã bị anh bỏ lại phía sau một đoạn dài.

 

"Trần Độ! Anh lại lại lại bỏ em đi trước! Anh đi nhanh vậy làm gì, không biết chân em ngắn hơn anh à?"

 

Anh dừng lại, khẽ cong môi xin lỗi, ánh mắt vốn lạnh nhạt giờ trở nên dịu dàng, đứng yên đợi cô.

 

Nhưng cô lại không muốn để anh được toại nguyện, chân bước càng lúc càng chậm, bắt anh phải chờ.

 

Trong gió chiều dịu dàng, dưới ánh đèn đường vàng ấm, Trần Độ nghiêng đầu bất đắc dĩ, rồi đột nhiên dang tay, khẽ gọi:

 

"Lại đây."

 

"Yeahhh~!"

 

Cô gái nở một nụ cười đắc ý, rồi từ khoảng cách rất xa bất ngờ tăng tốc, như một viên đạn nhỏ lao thẳng vào lòng anh.

 

Cú va chạm làm anh khẽ lùi lại một bước, nhưng vẫn kịp vững vàng đón lấy cô. Trán cô đập vào xương quai xanh của anh, đau đến mức cả hai cùng bật ra một tiếng rên khe khẽ.

 

“Nếu lần sau anh còn đi nhanh như vậy, em sẽ phạt anh phải cõng em đó.”

 

“Ừ.”

 

Đó là một đêm tháng mười hai tuyết phủ trắng trời.

 

Ngay sau sinh nhật cô một ngày, ngày mà cô tự định nghĩa là sinh nhật của anh, cô đã mua một chiếc bánh kem xinh đẹp, viết tên anh lên đó rồi đứng đợi dưới ký túc xá của anh.

 

Nhưng anh lại không đến.

 

Gọi điện không ai bắt máy, cũng không có bất kỳ tin tức gì, cô đành xách chiếc bánh quay về phòng, chui tọt vào chăn.

 

Bên ngoài cửa sổ, tuyết ở Bắc Lâm cứ lặng lẽ rơi phủ kín đất trời, im ắng đến mức khiến người ta nghẹn ngào.

 

Cô nằm đó, tràn ngập thất vọng và lo lắng, không sao chợp mắt nổi. Cô không biết diễn tả thế nào, lo cho sự an toàn của anh, nhưng cũng buồn vì anh thất hứa.

 

Đến một giờ sáng, chiếc điện thoại giấu trong chăn bỗng đổ chuông, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô:

 

“Thời Ly, anh đang đứng dưới ký túc xá của em. Em có thể xuống một chút không?”

 

Cô vẫn còn mặc đồ ngủ, chỉ kịp quấn thêm chiếc áo khoác lông dài rồi vội vã lao xuống cầu thang, chạy ra ngoài trong cái lạnh căm căm. Mắt cá chân trần đỏ ửng trong gió buốt, cô lao thẳng vào lòng anh.

 

“Trần Độ, anh đi đâu vậy?”

 

Tuyết phủ trắng trên vai anh, một tay anh ôm lấy cô rồi xoay nhẹ một vòng giữa trời tuyết, hà hơi sưởi ấm bàn tay cô.

 

Cô đứng lên chân anh, mãi mới nhận ra có điều gì đó rất lạ.

 

Người con trai luôn lạnh lùng điềm đạm ấy, giờ đây nhìn cô với đôi mắt lấp lánh, đầy xúc cảm và niềm vui gần như muốn trào ra ngoài.

 

“Chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra à?” Cô hỏi.

 

Gió rít bên tai, anh ôm chặt cô, đôi môi ấm áp gần như chạm vào tai cô khi cất giọng.

 

“Thời Ly, anh tìm được chị gái rồi. Từ lúc chị ấy được nhận nuôi năm anh năm tuổi, anh luôn cố gắng tìm nhưng không có tin tức gì. Hôm qua chị ấy nhờ người liên hệ với anh, chị ở thành phố bên cạnh, vừa tốt nghiệp năm ngoái, hiện đang làm bác sĩ thực tập. Chị sống rất ổn…”

 

Cảm xúc trong giọng anh chưa từng sâu sắc đến vậy. Anh vùi mặt vào cổ cô, những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào cổ áo cô, khiến cả người cô run lên.

 

Cô cũng ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi không ngừng. Tim cô run rẩy theo anh, cùng anh chia sẻ niềm hạnh phúc này.

 

Cô cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy, mềm mại và ấm áp chưa từng có.

 

“Tốt quá rồi, Trần Độ, thật sự quá tốt.” Cô vừa khóc vừa nói, giọng nghẹn ngào, “Em vui lắm, em thật sự vui cho anh. Giờ ngoài em ra, thế giới này sẽ có thêm một người nữa yêu thương anh.”

Nếu Giấc Mơ Có Thời HạnTác giả: Chung CậnTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhChụp đèn ren màu hồng phấn, trần nhà in hoa văn màu be, dây đèn nhấp nháy rẻ tiền dán thành hình trái tim trên tường...   Thời Ly mở to mắt nhìn xung quanh, mất nửa phút để cố gắng tẩy não bản thân, cuối cùng vẫn không nhịn được thốt lên: “Sến quá, sến phát hờn luôn được.”   Lúc trước chắc cô bị chập dây thần kinh mới có thể phá bỏ hoàn toàn phong cách trắng - đen - xám tối giản ban đầu của căn hộ, rồi biến nó thành cái tổ búp bê lòe loẹt muốn c.h.ế.t thế này.   Thời Ly thở dài.   Lúc còn sống, thẩm mỹ của cô rốt cuộc là kiểu gì vậy?   Đây là năm thứ năm kể từ khi Thời Ly chết.   Tuần trước, cô được quản lý bên âm giới thông báo rằng mình may mắn trúng giải đặc biệt trong một đợt rút thăm quy mô toàn địa phủ. Giải thưởng cho phép linh hồn cô tạm thời hiện hình trở lại dương gian, hoàn thành một tâm nguyện còn dang dở trước khi chết.   Nghe nói xác suất trúng giải đặc biệt này chỉ vỏn vẹn 0,0001%, nhưng Thời Ly thề rằng nó chả có tác dụng gì sất.   Vì quan trọng là cô chẳng có tâm… "Tối qua mình còn mơ thấy anh ấy, cười tỉnh cả giấc. Cảm giác kỳ lạ ghê, chẳng lẽ mình bị tiếng sét ái tình rồi?" Là thư viện rộng thênh thang của Lâm Đại. Chàng trai nhận lấy bịch sữa đậu nành ấm nóng từ tay cô gái, cắm ống hút rồi hút một ngụm, đôi mắt lạnh lùng bỗng dịu lại một chút vì vị thơm mềm giữa môi. Cô gái ngồi bên cạnh, hai tay chống cằm, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: "Ngon không? Là tiệm ăn sáng mới mở ngay cổng trường đấy, đoán xem bao nhiêu tiền? Chỉ có một tệ rưỡi thôi nha! Còn có cả bã đậu nữa đó~" Anh khẽ "ừ" một tiếng, rời mắt khỏi màn hình đầy mã lập trình, ánh nhìn rơi xuống nụ cười khoái chí như vừa chiếm được món hời của cô. Yết hầu anh khẽ chuyển động, đáy mắt ánh lên một tia rung động rất mảnh. "Thời Ly." Anh đột nhiên hỏi, "Mình hẹn hò nhé?" Cô ngơ ngác trong chốc lát, tim đập loạn xạ, mặt nóng bừng đến đỏ ửng, theo phản xạ giả vờ ngơ ngác. "Hả?" Anh đưa tay gẩy nhẹ mấy sợi tóc mái, khẽ né ánh mắt cô: "Tôi nói là… cô có đồng ý làm bạn gái tôi không?" Anh nói rất rõ ràng, không để cô có cơ hội giả vờ không hiểu. "À, vậy hả." Khóe môi cô rõ ràng sắp nở đến mang tai, vậy mà trong lòng vẫn thấy không dám tin, giả vờ nghiêm túc liếc sang bên.   "Trần Độ, có phải anh đang chơi trò Thật hay Thách không? Nói trước, tôi không dễ bị lừa đâu nha." "Anh nghiêm túc đấy, Thời Ly." Anh khép laptop lại, thẳng thắn nhìn vào mắt cô: "Làm bạn gái anh…" "Được, em đồng ý." Lời chưa nói hết đã bị cướp lời, Trần Độ hơi sững lại, trong đôi mắt sạch sẽ đẹp đẽ ấy phản chiếu nụ cười rạng rỡ của cô gái. Khuôn mặt cô tràn ngập vẻ tự đắc, như vừa thắng được một ván cược ngọt ngào. "Trần Độ, từ hôm nay trở đi anh là bạn trai của Thời Ly em rồi nha. Là anh theo đuổi em đấy, không được hối hận đâu đó!" Là con đường rợp bóng cây giữa trung tâm khuôn viên trường. Anh vừa đi vừa nghĩ về lỗi trong đoạn mã lúc nãy, bước chân vô thức nhanh dần. Mãi đến khi nhận ra không còn tiếng động bên cạnh, anh quay đầu lại - cô gái đeo ba lô đang bĩu môi, đã bị anh bỏ lại phía sau một đoạn dài. "Trần Độ! Anh lại lại lại bỏ em đi trước! Anh đi nhanh vậy làm gì, không biết chân em ngắn hơn anh à?" Anh dừng lại, khẽ cong môi xin lỗi, ánh mắt vốn lạnh nhạt giờ trở nên dịu dàng, đứng yên đợi cô. Nhưng cô lại không muốn để anh được toại nguyện, chân bước càng lúc càng chậm, bắt anh phải chờ. Trong gió chiều dịu dàng, dưới ánh đèn đường vàng ấm, Trần Độ nghiêng đầu bất đắc dĩ, rồi đột nhiên dang tay, khẽ gọi: "Lại đây." "Yeahhh~!" Cô gái nở một nụ cười đắc ý, rồi từ khoảng cách rất xa bất ngờ tăng tốc, như một viên đạn nhỏ lao thẳng vào lòng anh. Cú va chạm làm anh khẽ lùi lại một bước, nhưng vẫn kịp vững vàng đón lấy cô. Trán cô đập vào xương quai xanh của anh, đau đến mức cả hai cùng bật ra một tiếng rên khe khẽ. “Nếu lần sau anh còn đi nhanh như vậy, em sẽ phạt anh phải cõng em đó.” “Ừ.” Đó là một đêm tháng mười hai tuyết phủ trắng trời. Ngay sau sinh nhật cô một ngày, ngày mà cô tự định nghĩa là sinh nhật của anh, cô đã mua một chiếc bánh kem xinh đẹp, viết tên anh lên đó rồi đứng đợi dưới ký túc xá của anh. Nhưng anh lại không đến. Gọi điện không ai bắt máy, cũng không có bất kỳ tin tức gì, cô đành xách chiếc bánh quay về phòng, chui tọt vào chăn. Bên ngoài cửa sổ, tuyết ở Bắc Lâm cứ lặng lẽ rơi phủ kín đất trời, im ắng đến mức khiến người ta nghẹn ngào. Cô nằm đó, tràn ngập thất vọng và lo lắng, không sao chợp mắt nổi. Cô không biết diễn tả thế nào, lo cho sự an toàn của anh, nhưng cũng buồn vì anh thất hứa. Đến một giờ sáng, chiếc điện thoại giấu trong chăn bỗng đổ chuông, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Thời Ly, anh đang đứng dưới ký túc xá của em. Em có thể xuống một chút không?” Cô vẫn còn mặc đồ ngủ, chỉ kịp quấn thêm chiếc áo khoác lông dài rồi vội vã lao xuống cầu thang, chạy ra ngoài trong cái lạnh căm căm. Mắt cá chân trần đỏ ửng trong gió buốt, cô lao thẳng vào lòng anh. “Trần Độ, anh đi đâu vậy?” Tuyết phủ trắng trên vai anh, một tay anh ôm lấy cô rồi xoay nhẹ một vòng giữa trời tuyết, hà hơi sưởi ấm bàn tay cô. Cô đứng lên chân anh, mãi mới nhận ra có điều gì đó rất lạ. Người con trai luôn lạnh lùng điềm đạm ấy, giờ đây nhìn cô với đôi mắt lấp lánh, đầy xúc cảm và niềm vui gần như muốn trào ra ngoài. “Chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra à?” Cô hỏi. Gió rít bên tai, anh ôm chặt cô, đôi môi ấm áp gần như chạm vào tai cô khi cất giọng. “Thời Ly, anh tìm được chị gái rồi. Từ lúc chị ấy được nhận nuôi năm anh năm tuổi, anh luôn cố gắng tìm nhưng không có tin tức gì. Hôm qua chị ấy nhờ người liên hệ với anh, chị ở thành phố bên cạnh, vừa tốt nghiệp năm ngoái, hiện đang làm bác sĩ thực tập. Chị sống rất ổn…” Cảm xúc trong giọng anh chưa từng sâu sắc đến vậy. Anh vùi mặt vào cổ cô, những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào cổ áo cô, khiến cả người cô run lên. Cô cũng ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi không ngừng. Tim cô run rẩy theo anh, cùng anh chia sẻ niềm hạnh phúc này. Cô cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy, mềm mại và ấm áp chưa từng có. “Tốt quá rồi, Trần Độ, thật sự quá tốt.” Cô vừa khóc vừa nói, giọng nghẹn ngào, “Em vui lắm, em thật sự vui cho anh. Giờ ngoài em ra, thế giới này sẽ có thêm một người nữa yêu thương anh.”

Chương 35: Chương 35