QUYỂN 1: Cách những năm sáng. Đột nhiên Cố Gia Niên cảm thấy mình đã sống lại. Đầu hạ năm mười bảy tuổi. Lúc Cố Gia Niên rời khỏi nhà, ngoài ví tiền, cáp sạc điện thoại, vài bộ đồ để thay ra thì chỗ còn trống trong vali và ba lô đều nhét đầy sách.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp mây mù dày đặc, bầu trời tối đen như một mảnh thủy tinh đã nhiều năm không được lau dọn. Tạ Điệt vừa mới về nước đã gặp phải khí hậu mùa thu của Bắc Kinh, sương mù dày đặc, gió lớn, cho dù có dùng kem dưỡng da tốt đến đâu thì cũng không hiệu quả.
Chụp đèn ren màu hồng phấn, trần nhà in hoa văn màu be, dây đèn nhấp nháy rẻ tiền dán thành hình trái tim trên tường...   Thời Ly mở to mắt nhìn xung quanh, mất nửa phút để cố gắng tẩy não bản thân, cuối cùng vẫn không nhịn được thốt lên: “Sến quá, sến phát hờn luôn được.”