Tác giả:

1 Chủ trại bị quân đội vây kín không lối thoát, cha sai tâm phúc đến truyền lời. “Con trốn đến tòa nhà đã chuẩn bị trước, chờ cha ở đó.” “Nếu cha không trở về, con và Lục Y hãy đến tiêu cục Tây Nam tìm cậu con.” “Cả đời này, bạc tiền cha đều chuẩn bị cho con đầy đủ rồi.” “Lúc sinh con nhớ tìm bà đỡ tốt.” “Nhớ uống thuốc đúng giờ.” Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an. Người trong trại xưa nay chưa từng làm điều ác như g.i.ế.c người, cướp bóc, lại luôn giữ hòa khí với triều đình, nước giếng không phạm nước sông. Vậy mà triều đình lần này lại quyết tâm diệt trừ, khí thế dữ dội khác thường. Núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, cớ sao lại bị ép vào tình thế này? Từ tối qua, bầu không khí trong trại đã tỏ ra nghiêm trọng, không thể là giả. Nghĩ đến đây, ta *****, mặt mày tái nhợt. “Lục Y, ngươi đi trước, chờ ta ở cửa động. Ta muốn quay về gặp cha một lần nữa.” Nghe vậy, Lục Y bật khóc, quỳ sụp xuống: “Tiểu thư… hãy mau trốn đi. Bên ngoài đã có người áp sát đến khuê phòng…

Chương 9: Chương 9

Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản DiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Chủ trại bị quân đội vây kín không lối thoát, cha sai tâm phúc đến truyền lời. “Con trốn đến tòa nhà đã chuẩn bị trước, chờ cha ở đó.” “Nếu cha không trở về, con và Lục Y hãy đến tiêu cục Tây Nam tìm cậu con.” “Cả đời này, bạc tiền cha đều chuẩn bị cho con đầy đủ rồi.” “Lúc sinh con nhớ tìm bà đỡ tốt.” “Nhớ uống thuốc đúng giờ.” Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an. Người trong trại xưa nay chưa từng làm điều ác như g.i.ế.c người, cướp bóc, lại luôn giữ hòa khí với triều đình, nước giếng không phạm nước sông. Vậy mà triều đình lần này lại quyết tâm diệt trừ, khí thế dữ dội khác thường. Núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, cớ sao lại bị ép vào tình thế này? Từ tối qua, bầu không khí trong trại đã tỏ ra nghiêm trọng, không thể là giả. Nghĩ đến đây, ta *****, mặt mày tái nhợt. “Lục Y, ngươi đi trước, chờ ta ở cửa động. Ta muốn quay về gặp cha một lần nữa.” Nghe vậy, Lục Y bật khóc, quỳ sụp xuống: “Tiểu thư… hãy mau trốn đi. Bên ngoài đã có người áp sát đến khuê phòng… Trưởng công chúa dường như lo ta lạc lõng, suốt cả buổi dẫn ta đi giới thiệu các vị phu nhân, tiểu thư.Dù trong lòng họ có khinh thường ta, cũng không dám tỏ vẻ gì ra mặt.Trần Uyển Nhi cũng có mặt.Bên cạnh nàng có một mụ bà, ánh mắt chốc chốc lại nhìn xuống bụng ta.Tim ta khẽ giật thót.Ngay sau đó, nàng đột ngột thân thiết gọi ta là muội muội, kéo tay ta, thủ thỉ những lời nhỏ nhẹ.Thoạt nhìn, mối quan hệ giữa chúng ta thật tốt đẹp.Cạnh hoa viên phủ công chúa có một hồ nước, Trần Uyển Nhi lên tiếng:“Muội muội phải chăng đã có thai?”Giọng nàng chắc nịch: “Thái tử điện hạ chắc chắn chưa biết.”Nàng kéo tay ta, dùng lực khéo léo, nhìn từ bên ngoài hệt như ta đẩy nàng một cái nhưng lại không đứng vững, cả hai cùng ngã xuống hồ.Ta kinh hãi kêu lên—Nước lạnh như băng thấm qua lớp y phục. Hồ không sâu, nhưng đáy toàn bùn cát, không tránh khỏi trượt ngã.Ta gắng sức bảo vệ bụng mình, tận dụng dòng nước để giảm bớt lực va chạm.Dẫu vậy, bụng vẫn nhói lên, sắc mặt ta tái nhợt.Trần Uyển Nhi vùng vẫy trong vùng nước nông, gào lên:“Điện hạ, cứu thiếp!”Ngay sau đó, ta rơi vào một vòng tay quen thuộc.Cố Nguyên Thừa cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Uyển Nhi vừa được kéo lên, rồi thẳng chân đá nàng một cái.Mọi người xung quanh kinh hãi kêu lên, nhưng không ai dám bước lên đỡ nàng.Trần Uyển Nhi đau đớn ngã xuống đất, phẫn uất hét lên:“Ngươi dám sao?”Cố Nguyên Thừa hoàn toàn lạnh lùng:“Bổn điện sao lại không dám? Nhà họ Tả thế lực lớn đến mức dám vượt qua cả hoàng quyền sao?”“Ngươi thử về nhà mà xem, lúc này phụ thân ngươi có phải đang bận tối mắt tối mũi không…”Lời hắn nói sau đó, ta nghe không rõ nữa. Ta chỉ nắm lấy vạt áo hắn, thều thào:“Cố Nguyên Thừa, ta đau.”Hắn hoảng hốt hét lớn gọi thái y.Trước khi ngất đi, trong đầu ta chỉ còn nghĩ đến hai điều:Kinh thành này quả thật tà môn, nơi nơi đều như muốn nuốt chửng người khác.Và, chuyện đứa bé trong bụng ta không thể giấu được nữa rồi.

Trưởng công chúa dường như lo ta lạc lõng, suốt cả buổi dẫn ta đi giới thiệu các vị phu nhân, tiểu thư.

Dù trong lòng họ có khinh thường ta, cũng không dám tỏ vẻ gì ra mặt.

Trần Uyển Nhi cũng có mặt.

Bên cạnh nàng có một mụ bà, ánh mắt chốc chốc lại nhìn xuống bụng ta.

Tim ta khẽ giật thót.

Ngay sau đó, nàng đột ngột thân thiết gọi ta là muội muội, kéo tay ta, thủ thỉ những lời nhỏ nhẹ.

Thoạt nhìn, mối quan hệ giữa chúng ta thật tốt đẹp.

Cạnh hoa viên phủ công chúa có một hồ nước, Trần Uyển Nhi lên tiếng:

“Muội muội phải chăng đã có thai?”

Giọng nàng chắc nịch: “Thái tử điện hạ chắc chắn chưa biết.”

Nàng kéo tay ta, dùng lực khéo léo, nhìn từ bên ngoài hệt như ta đẩy nàng một cái nhưng lại không đứng vững, cả hai cùng ngã xuống hồ.

Ta kinh hãi kêu lên—

Nước lạnh như băng thấm qua lớp y phục. Hồ không sâu, nhưng đáy toàn bùn cát, không tránh khỏi trượt ngã.

Ta gắng sức bảo vệ bụng mình, tận dụng dòng nước để giảm bớt lực va chạm.

Dẫu vậy, bụng vẫn nhói lên, sắc mặt ta tái nhợt.

Trần Uyển Nhi vùng vẫy trong vùng nước nông, gào lên:

“Điện hạ, cứu thiếp!”

Ngay sau đó, ta rơi vào một vòng tay quen thuộc.

Cố Nguyên Thừa cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Uyển Nhi vừa được kéo lên, rồi thẳng chân đá nàng một cái.

Mọi người xung quanh kinh hãi kêu lên, nhưng không ai dám bước lên đỡ nàng.

Trần Uyển Nhi đau đớn ngã xuống đất, phẫn uất hét lên:

“Ngươi dám sao?”

Cố Nguyên Thừa hoàn toàn lạnh lùng:

“Bổn điện sao lại không dám? Nhà họ Tả thế lực lớn đến mức dám vượt qua cả hoàng quyền sao?”

“Ngươi thử về nhà mà xem, lúc này phụ thân ngươi có phải đang bận tối mắt tối mũi không…”

Lời hắn nói sau đó, ta nghe không rõ nữa. Ta chỉ nắm lấy vạt áo hắn, thều thào:

“Cố Nguyên Thừa, ta đau.”

Hắn hoảng hốt hét lớn gọi thái y.

Trước khi ngất đi, trong đầu ta chỉ còn nghĩ đến hai điều:

Kinh thành này quả thật tà môn, nơi nơi đều như muốn nuốt chửng người khác.

Và, chuyện đứa bé trong bụng ta không thể giấu được nữa rồi.

Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản DiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Chủ trại bị quân đội vây kín không lối thoát, cha sai tâm phúc đến truyền lời. “Con trốn đến tòa nhà đã chuẩn bị trước, chờ cha ở đó.” “Nếu cha không trở về, con và Lục Y hãy đến tiêu cục Tây Nam tìm cậu con.” “Cả đời này, bạc tiền cha đều chuẩn bị cho con đầy đủ rồi.” “Lúc sinh con nhớ tìm bà đỡ tốt.” “Nhớ uống thuốc đúng giờ.” Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an. Người trong trại xưa nay chưa từng làm điều ác như g.i.ế.c người, cướp bóc, lại luôn giữ hòa khí với triều đình, nước giếng không phạm nước sông. Vậy mà triều đình lần này lại quyết tâm diệt trừ, khí thế dữ dội khác thường. Núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, cớ sao lại bị ép vào tình thế này? Từ tối qua, bầu không khí trong trại đã tỏ ra nghiêm trọng, không thể là giả. Nghĩ đến đây, ta *****, mặt mày tái nhợt. “Lục Y, ngươi đi trước, chờ ta ở cửa động. Ta muốn quay về gặp cha một lần nữa.” Nghe vậy, Lục Y bật khóc, quỳ sụp xuống: “Tiểu thư… hãy mau trốn đi. Bên ngoài đã có người áp sát đến khuê phòng… Trưởng công chúa dường như lo ta lạc lõng, suốt cả buổi dẫn ta đi giới thiệu các vị phu nhân, tiểu thư.Dù trong lòng họ có khinh thường ta, cũng không dám tỏ vẻ gì ra mặt.Trần Uyển Nhi cũng có mặt.Bên cạnh nàng có một mụ bà, ánh mắt chốc chốc lại nhìn xuống bụng ta.Tim ta khẽ giật thót.Ngay sau đó, nàng đột ngột thân thiết gọi ta là muội muội, kéo tay ta, thủ thỉ những lời nhỏ nhẹ.Thoạt nhìn, mối quan hệ giữa chúng ta thật tốt đẹp.Cạnh hoa viên phủ công chúa có một hồ nước, Trần Uyển Nhi lên tiếng:“Muội muội phải chăng đã có thai?”Giọng nàng chắc nịch: “Thái tử điện hạ chắc chắn chưa biết.”Nàng kéo tay ta, dùng lực khéo léo, nhìn từ bên ngoài hệt như ta đẩy nàng một cái nhưng lại không đứng vững, cả hai cùng ngã xuống hồ.Ta kinh hãi kêu lên—Nước lạnh như băng thấm qua lớp y phục. Hồ không sâu, nhưng đáy toàn bùn cát, không tránh khỏi trượt ngã.Ta gắng sức bảo vệ bụng mình, tận dụng dòng nước để giảm bớt lực va chạm.Dẫu vậy, bụng vẫn nhói lên, sắc mặt ta tái nhợt.Trần Uyển Nhi vùng vẫy trong vùng nước nông, gào lên:“Điện hạ, cứu thiếp!”Ngay sau đó, ta rơi vào một vòng tay quen thuộc.Cố Nguyên Thừa cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Uyển Nhi vừa được kéo lên, rồi thẳng chân đá nàng một cái.Mọi người xung quanh kinh hãi kêu lên, nhưng không ai dám bước lên đỡ nàng.Trần Uyển Nhi đau đớn ngã xuống đất, phẫn uất hét lên:“Ngươi dám sao?”Cố Nguyên Thừa hoàn toàn lạnh lùng:“Bổn điện sao lại không dám? Nhà họ Tả thế lực lớn đến mức dám vượt qua cả hoàng quyền sao?”“Ngươi thử về nhà mà xem, lúc này phụ thân ngươi có phải đang bận tối mắt tối mũi không…”Lời hắn nói sau đó, ta nghe không rõ nữa. Ta chỉ nắm lấy vạt áo hắn, thều thào:“Cố Nguyên Thừa, ta đau.”Hắn hoảng hốt hét lớn gọi thái y.Trước khi ngất đi, trong đầu ta chỉ còn nghĩ đến hai điều:Kinh thành này quả thật tà môn, nơi nơi đều như muốn nuốt chửng người khác.Và, chuyện đứa bé trong bụng ta không thể giấu được nữa rồi.

Chương 9: Chương 9