1 Chủ trại bị quân đội vây kín không lối thoát, cha sai tâm phúc đến truyền lời. “Con trốn đến tòa nhà đã chuẩn bị trước, chờ cha ở đó.” “Nếu cha không trở về, con và Lục Y hãy đến tiêu cục Tây Nam tìm cậu con.” “Cả đời này, bạc tiền cha đều chuẩn bị cho con đầy đủ rồi.” “Lúc sinh con nhớ tìm bà đỡ tốt.” “Nhớ uống thuốc đúng giờ.” Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an. Người trong trại xưa nay chưa từng làm điều ác như g.i.ế.c người, cướp bóc, lại luôn giữ hòa khí với triều đình, nước giếng không phạm nước sông. Vậy mà triều đình lần này lại quyết tâm diệt trừ, khí thế dữ dội khác thường. Núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, cớ sao lại bị ép vào tình thế này? Từ tối qua, bầu không khí trong trại đã tỏ ra nghiêm trọng, không thể là giả. Nghĩ đến đây, ta *****, mặt mày tái nhợt. “Lục Y, ngươi đi trước, chờ ta ở cửa động. Ta muốn quay về gặp cha một lần nữa.” Nghe vậy, Lục Y bật khóc, quỳ sụp xuống: “Tiểu thư… hãy mau trốn đi. Bên ngoài đã có người áp sát đến khuê phòng…
Chương 10: Chương 10
Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản DiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Chủ trại bị quân đội vây kín không lối thoát, cha sai tâm phúc đến truyền lời. “Con trốn đến tòa nhà đã chuẩn bị trước, chờ cha ở đó.” “Nếu cha không trở về, con và Lục Y hãy đến tiêu cục Tây Nam tìm cậu con.” “Cả đời này, bạc tiền cha đều chuẩn bị cho con đầy đủ rồi.” “Lúc sinh con nhớ tìm bà đỡ tốt.” “Nhớ uống thuốc đúng giờ.” Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an. Người trong trại xưa nay chưa từng làm điều ác như g.i.ế.c người, cướp bóc, lại luôn giữ hòa khí với triều đình, nước giếng không phạm nước sông. Vậy mà triều đình lần này lại quyết tâm diệt trừ, khí thế dữ dội khác thường. Núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, cớ sao lại bị ép vào tình thế này? Từ tối qua, bầu không khí trong trại đã tỏ ra nghiêm trọng, không thể là giả. Nghĩ đến đây, ta *****, mặt mày tái nhợt. “Lục Y, ngươi đi trước, chờ ta ở cửa động. Ta muốn quay về gặp cha một lần nữa.” Nghe vậy, Lục Y bật khóc, quỳ sụp xuống: “Tiểu thư… hãy mau trốn đi. Bên ngoài đã có người áp sát đến khuê phòng… 11Ánh sáng làm ta khẽ nheo mắt, cùng lúc, khuôn mặt mỏi mệt nhưng đầy phấn khởi của Cố Nguyên Thừa hiện ra trước mắt.Hắn nhìn ta, khóe mắt đuôi mày tràn ngập ý cười:“Thái y nói nàng đã mang thai hơn bốn tháng, vì sao lại giấu ta?”Hắn lúc thì cúi người ôm ta, lúc thì nhẹ nhàng đặt tay lên bụng ta, vui sướng đến mức không biết làm gì.Trong lòng ta như bị điều gì đó chạm đến, cảm giác chua xót và mềm mại đan xen.Cố Nguyên Thừa thấy ta mãi không trả lời, liền cứng đờ người, rất lâu sau mới khàn giọng nói:“Ta xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn, không nên để nàng đến đó. Trần Uyển Nhi cũng không phải Thái tử phi được định sẵn, đó là chủ ý của Triệu Quân. Hắn nói làm vậy để xem lòng nàng có ta hay không.”Giọng hắn càng lúc càng nhỏ:“Hôm đó nàng buồn nôn là vì mang thai đúng không?”“Nàng không ghét ta, đúng không?”Hắn dè dặt dò hỏi, ta mở miệng, nhưng cuối cùng không thể thốt ra lời phủ nhận.Ta sao có thể ghét ngươi được?Nhưng dù Trần Uyển Nhi không còn, ngày mai vẫn có thể xuất hiện một Triệu Uyển Nhi, một Lý Uyển Nhi…Cho dù ta thận trọng ứng phó, hai tay khó lòng chống đỡ được bốn phía.Ta né tránh ánh mắt hắn, thở ra một hơi, cố kìm nén cảm giác chua xót trong lòng:“Điện hạ sau này sẽ có Thái tử phi, còn có ba cung sáu viện.”Không để ý đến gương mặt hắn càng lúc càng trầm xuống, ta tiếp tục:“Đứa trẻ này là con của ta ở núi Uy Hổ, không phải của…”Lời chưa dứt, đã bị hắn chặn lại. Sát khí hằn rõ trong ánh mắt hắn:“Không phải cái gì? Không phải của ta sao?”“Rời giường liền không nhận người? Sao vậy, Tống Uyển Ân, ta là con ch.ó của ngươi sao?”“Nàng gọi thì đến, đuổi thì đi?”“Vay giống của ta, giờ lại muốn phủi sạch quan hệ?”“Ngươi giỏi lắm.”Hắn giận dữ rời đi, cửa phòng bị hắn đẩy mạnh, phát ra tiếng “rầm” nặng nề.Ta ngồi thất thần trên giường, ngơ ngác nhìn theo bóng hắn đã biến mất.Không lâu sau, Lục Y đẩy cửa bước vào, mặt đầy vẻ phấn khởi:“Tiểu thư, đây là cô gia mua hạt dẻ và bánh hạt dẻ cho tiểu thư.”“Vẫn còn nóng, tiểu thư mau ăn thử.”Ta nghĩ đến bóng dáng vừa rồi tức giận bỏ đi, cúi đầu cắn một miếng hạt dẻ đã được bóc sẵn.
11
Ánh sáng làm ta khẽ nheo mắt, cùng lúc, khuôn mặt mỏi mệt nhưng đầy phấn khởi của Cố Nguyên Thừa hiện ra trước mắt.
Hắn nhìn ta, khóe mắt đuôi mày tràn ngập ý cười:
“Thái y nói nàng đã mang thai hơn bốn tháng, vì sao lại giấu ta?”
Hắn lúc thì cúi người ôm ta, lúc thì nhẹ nhàng đặt tay lên bụng ta, vui sướng đến mức không biết làm gì.
Trong lòng ta như bị điều gì đó chạm đến, cảm giác chua xót và mềm mại đan xen.
Cố Nguyên Thừa thấy ta mãi không trả lời, liền cứng đờ người, rất lâu sau mới khàn giọng nói:
“Ta xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn, không nên để nàng đến đó. Trần Uyển Nhi cũng không phải Thái tử phi được định sẵn, đó là chủ ý của Triệu Quân. Hắn nói làm vậy để xem lòng nàng có ta hay không.”
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ:
“Hôm đó nàng buồn nôn là vì mang thai đúng không?”
“Nàng không ghét ta, đúng không?”
Hắn dè dặt dò hỏi, ta mở miệng, nhưng cuối cùng không thể thốt ra lời phủ nhận.
Ta sao có thể ghét ngươi được?
Nhưng dù Trần Uyển Nhi không còn, ngày mai vẫn có thể xuất hiện một Triệu Uyển Nhi, một Lý Uyển Nhi…
Cho dù ta thận trọng ứng phó, hai tay khó lòng chống đỡ được bốn phía.
Ta né tránh ánh mắt hắn, thở ra một hơi, cố kìm nén cảm giác chua xót trong lòng:
“Điện hạ sau này sẽ có Thái tử phi, còn có ba cung sáu viện.”
Không để ý đến gương mặt hắn càng lúc càng trầm xuống, ta tiếp tục:
“Đứa trẻ này là con của ta ở núi Uy Hổ, không phải của…”
Lời chưa dứt, đã bị hắn chặn lại. Sát khí hằn rõ trong ánh mắt hắn:
“Không phải cái gì? Không phải của ta sao?”
“Rời giường liền không nhận người? Sao vậy, Tống Uyển Ân, ta là con ch.ó của ngươi sao?”
“Nàng gọi thì đến, đuổi thì đi?”
“Vay giống của ta, giờ lại muốn phủi sạch quan hệ?”
“Ngươi giỏi lắm.”
Hắn giận dữ rời đi, cửa phòng bị hắn đẩy mạnh, phát ra tiếng “rầm” nặng nề.
Ta ngồi thất thần trên giường, ngơ ngác nhìn theo bóng hắn đã biến mất.
Không lâu sau, Lục Y đẩy cửa bước vào, mặt đầy vẻ phấn khởi:
“Tiểu thư, đây là cô gia mua hạt dẻ và bánh hạt dẻ cho tiểu thư.”
“Vẫn còn nóng, tiểu thư mau ăn thử.”
Ta nghĩ đến bóng dáng vừa rồi tức giận bỏ đi, cúi đầu cắn một miếng hạt dẻ đã được bóc sẵn.
Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản DiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Chủ trại bị quân đội vây kín không lối thoát, cha sai tâm phúc đến truyền lời. “Con trốn đến tòa nhà đã chuẩn bị trước, chờ cha ở đó.” “Nếu cha không trở về, con và Lục Y hãy đến tiêu cục Tây Nam tìm cậu con.” “Cả đời này, bạc tiền cha đều chuẩn bị cho con đầy đủ rồi.” “Lúc sinh con nhớ tìm bà đỡ tốt.” “Nhớ uống thuốc đúng giờ.” Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an. Người trong trại xưa nay chưa từng làm điều ác như g.i.ế.c người, cướp bóc, lại luôn giữ hòa khí với triều đình, nước giếng không phạm nước sông. Vậy mà triều đình lần này lại quyết tâm diệt trừ, khí thế dữ dội khác thường. Núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, cớ sao lại bị ép vào tình thế này? Từ tối qua, bầu không khí trong trại đã tỏ ra nghiêm trọng, không thể là giả. Nghĩ đến đây, ta *****, mặt mày tái nhợt. “Lục Y, ngươi đi trước, chờ ta ở cửa động. Ta muốn quay về gặp cha một lần nữa.” Nghe vậy, Lục Y bật khóc, quỳ sụp xuống: “Tiểu thư… hãy mau trốn đi. Bên ngoài đã có người áp sát đến khuê phòng… 11Ánh sáng làm ta khẽ nheo mắt, cùng lúc, khuôn mặt mỏi mệt nhưng đầy phấn khởi của Cố Nguyên Thừa hiện ra trước mắt.Hắn nhìn ta, khóe mắt đuôi mày tràn ngập ý cười:“Thái y nói nàng đã mang thai hơn bốn tháng, vì sao lại giấu ta?”Hắn lúc thì cúi người ôm ta, lúc thì nhẹ nhàng đặt tay lên bụng ta, vui sướng đến mức không biết làm gì.Trong lòng ta như bị điều gì đó chạm đến, cảm giác chua xót và mềm mại đan xen.Cố Nguyên Thừa thấy ta mãi không trả lời, liền cứng đờ người, rất lâu sau mới khàn giọng nói:“Ta xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn, không nên để nàng đến đó. Trần Uyển Nhi cũng không phải Thái tử phi được định sẵn, đó là chủ ý của Triệu Quân. Hắn nói làm vậy để xem lòng nàng có ta hay không.”Giọng hắn càng lúc càng nhỏ:“Hôm đó nàng buồn nôn là vì mang thai đúng không?”“Nàng không ghét ta, đúng không?”Hắn dè dặt dò hỏi, ta mở miệng, nhưng cuối cùng không thể thốt ra lời phủ nhận.Ta sao có thể ghét ngươi được?Nhưng dù Trần Uyển Nhi không còn, ngày mai vẫn có thể xuất hiện một Triệu Uyển Nhi, một Lý Uyển Nhi…Cho dù ta thận trọng ứng phó, hai tay khó lòng chống đỡ được bốn phía.Ta né tránh ánh mắt hắn, thở ra một hơi, cố kìm nén cảm giác chua xót trong lòng:“Điện hạ sau này sẽ có Thái tử phi, còn có ba cung sáu viện.”Không để ý đến gương mặt hắn càng lúc càng trầm xuống, ta tiếp tục:“Đứa trẻ này là con của ta ở núi Uy Hổ, không phải của…”Lời chưa dứt, đã bị hắn chặn lại. Sát khí hằn rõ trong ánh mắt hắn:“Không phải cái gì? Không phải của ta sao?”“Rời giường liền không nhận người? Sao vậy, Tống Uyển Ân, ta là con ch.ó của ngươi sao?”“Nàng gọi thì đến, đuổi thì đi?”“Vay giống của ta, giờ lại muốn phủi sạch quan hệ?”“Ngươi giỏi lắm.”Hắn giận dữ rời đi, cửa phòng bị hắn đẩy mạnh, phát ra tiếng “rầm” nặng nề.Ta ngồi thất thần trên giường, ngơ ngác nhìn theo bóng hắn đã biến mất.Không lâu sau, Lục Y đẩy cửa bước vào, mặt đầy vẻ phấn khởi:“Tiểu thư, đây là cô gia mua hạt dẻ và bánh hạt dẻ cho tiểu thư.”“Vẫn còn nóng, tiểu thư mau ăn thử.”Ta nghĩ đến bóng dáng vừa rồi tức giận bỏ đi, cúi đầu cắn một miếng hạt dẻ đã được bóc sẵn.