Văn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu…
Chương 5: Chương 5
Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu… 7.Lên trung học, Giang Hoài quen Trần Mễ Lộ. Một người là thái tử Bắc Kinh, một người là thiên kim tài phiệt. Môn đăng hộ đối. Trai tài gái sắc. Hai người yêu nhau say đắm. Sau khi tốt nghiệp, lại cùng đi du học. Bốn năm sau cùng trở về nước. Có lẽ vì yêu quá lâu nên dần mất đi cảm giác mới mẻ. Khoảng thời gian đó, bọn họ thường xuyên giận dỗi nhau, ngay cả tôi cũng nghe được đôi chút. Lại sau đó, tôi nghe nói Trần Mễ Lộ đề nghị chia tay, hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà, rồi nhanh chóng bay ra nước ngoài. Giang Hoài thất tình trở nên suy sụp, suốt một thời gian gần như ngày nào anh cũng ra ngoài mua say. Tai nạn đã xảy ra vào lúc đó. Một vụ tai nạn xe hơi. Nghe nói do phần đầu chịu va đập, nên dẫn đến tổn thương dây thần kinh thị giác. Dù nhà họ Giang đã mời các chuyên gia trong và ngoài nước đến hội chẩn, nhưng vẫn không tìm ra cách chữa trị. Cú sốc mù lòa là đòn chí mạng. Giang Hoài hoàn toàn suy sụp. Anh nhốt mình trong phòng suốt ba tháng, không cho phép ai tới gần. Lúc đó, cả nhà họ Giang gần như đảo lộn. Chủ tịch Giang và bà Giang âu sầu bạc tóc. Bà nội Giang ngày ngày ăn chay niệm Phật, xin Phật tổ khai ân, để cháu trai sớm ngày hồi phục thị lực. Các dì giúp việc trong nhà đều không dám thở mạnh, bởi vì cậu Giang điềm đạm, lễ độ ngày xưa đột nhiên biến thành gắt gỏng, khó gần. Vào một buổi sáng, khi tôi đang đọc từ vựng tiếng Anh ở sân sau nhà. Một giọng nói chợt vang lên cắt ngang. “Sai rồi.” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Hoài đứng cách đó không xa. “Cái gì?” “Từ vừa rồi, phát âm sai rồi.” Anh chậm rãi dò dẫm tới gần, ngồi xuống ghế mây. Sau đó, Giang Hoài sửa lại cách phát âm cho tôi, còn trò chuyện với tôi vài câu. Anh hỏi về việc học của tôi. Tôi nói mình sắp tốt nghiệp, đang chuẩn bị thi cao học. Anh lại hỏi trường tôi ở đâu. Tôi đáp, ngay thành phố này. Rồi tôi hỏi anh nước Anh ra sao? Vì trước đây, thành phố anh du học chính là London. Anh lắc đầu nói không tốt lắm, vừa bẩn vừa loạn. Tôi “chậc” một tiếng. Giang Hoài hỏi tôi “chậc” cái gì. Tôi đáp: “Lạ thật, ai du học về cũng bảo nước ngoài vừa bẩn vừa loạn, như là Paris, New York, London, em tò mò lắm, thật sự bẩn đến thế sao?” Giang Hoài trả lời không chút do dự: “Thật đó.” Có lẽ từ ngày đó, tôi và Giang Hoài bắt đầu thân thiết hơn. Có lẽ vì cùng trang lứa, nên khi ở cạnh tôi, anh không tỏ ra thù địch và bài xích quá lớn. Cái dì giúp việc trong nhà thở phào nhẹ nhõm. Từ đó trở đi, việc mang cơm, trái cây, sữa bò lên tầng hai cho Giang Hoài trở thành nhiệm vụ của tôi. Không lâu sau, Giang Hoài nói với bà Giang muốn ra ngoài giải sầu.
7.
Lên trung học, Giang Hoài quen Trần Mễ Lộ.
Một người là thái tử Bắc Kinh, một người là thiên kim tài phiệt.
Môn đăng hộ đối.
Trai tài gái sắc.
Hai người yêu nhau say đắm.
Sau khi tốt nghiệp, lại cùng đi du học.
Bốn năm sau cùng trở về nước.
Có lẽ vì yêu quá lâu nên dần mất đi cảm giác mới mẻ.
Khoảng thời gian đó, bọn họ thường xuyên giận dỗi nhau, ngay cả tôi cũng nghe được đôi chút.
Lại sau đó, tôi nghe nói Trần Mễ Lộ đề nghị chia tay, hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà, rồi nhanh chóng bay ra nước ngoài.
Giang Hoài thất tình trở nên suy sụp, suốt một thời gian gần như ngày nào anh cũng ra ngoài mua say.
Tai nạn đã xảy ra vào lúc đó.
Một vụ tai nạn xe hơi.
Nghe nói do phần đầu chịu va đập, nên dẫn đến tổn thương dây thần kinh thị giác.
Dù nhà họ Giang đã mời các chuyên gia trong và ngoài nước đến hội chẩn, nhưng vẫn không tìm ra cách chữa trị.
Cú sốc mù lòa là đòn chí mạng.
Giang Hoài hoàn toàn suy sụp.
Anh nhốt mình trong phòng suốt ba tháng, không cho phép ai tới gần.
Lúc đó, cả nhà họ Giang gần như đảo lộn.
Chủ tịch Giang và bà Giang âu sầu bạc tóc.
Bà nội Giang ngày ngày ăn chay niệm Phật, xin Phật tổ khai ân, để cháu trai sớm ngày hồi phục thị lực.
Các dì giúp việc trong nhà đều không dám thở mạnh, bởi vì cậu Giang điềm đạm, lễ độ ngày xưa đột nhiên biến thành gắt gỏng, khó gần.
Vào một buổi sáng, khi tôi đang đọc từ vựng tiếng Anh ở sân sau nhà.
Một giọng nói chợt vang lên cắt ngang.
“Sai rồi.”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Hoài đứng cách đó không xa.
“Cái gì?”
“Từ vừa rồi, phát âm sai rồi.”
Anh chậm rãi dò dẫm tới gần, ngồi xuống ghế mây.
Sau đó, Giang Hoài sửa lại cách phát âm cho tôi, còn trò chuyện với tôi vài câu.
Anh hỏi về việc học của tôi.
Tôi nói mình sắp tốt nghiệp, đang chuẩn bị thi cao học.
Anh lại hỏi trường tôi ở đâu.
Tôi đáp, ngay thành phố này.
Rồi tôi hỏi anh nước Anh ra sao? Vì trước đây, thành phố anh du học chính là London.
Anh lắc đầu nói không tốt lắm, vừa bẩn vừa loạn.
Tôi “chậc” một tiếng.
Giang Hoài hỏi tôi “chậc” cái gì.
Tôi đáp: “Lạ thật, ai du học về cũng bảo nước ngoài vừa bẩn vừa loạn, như là Paris, New York, London, em tò mò lắm, thật sự bẩn đến thế sao?”
Giang Hoài trả lời không chút do dự: “Thật đó.”
Có lẽ từ ngày đó, tôi và Giang Hoài bắt đầu thân thiết hơn.
Có lẽ vì cùng trang lứa, nên khi ở cạnh tôi, anh không tỏ ra thù địch và bài xích quá lớn.
Cái dì giúp việc trong nhà thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó trở đi, việc mang cơm, trái cây, sữa bò lên tầng hai cho Giang Hoài trở thành nhiệm vụ của tôi.
Không lâu sau, Giang Hoài nói với bà Giang muốn ra ngoài giải sầu.
Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu… 7.Lên trung học, Giang Hoài quen Trần Mễ Lộ. Một người là thái tử Bắc Kinh, một người là thiên kim tài phiệt. Môn đăng hộ đối. Trai tài gái sắc. Hai người yêu nhau say đắm. Sau khi tốt nghiệp, lại cùng đi du học. Bốn năm sau cùng trở về nước. Có lẽ vì yêu quá lâu nên dần mất đi cảm giác mới mẻ. Khoảng thời gian đó, bọn họ thường xuyên giận dỗi nhau, ngay cả tôi cũng nghe được đôi chút. Lại sau đó, tôi nghe nói Trần Mễ Lộ đề nghị chia tay, hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà, rồi nhanh chóng bay ra nước ngoài. Giang Hoài thất tình trở nên suy sụp, suốt một thời gian gần như ngày nào anh cũng ra ngoài mua say. Tai nạn đã xảy ra vào lúc đó. Một vụ tai nạn xe hơi. Nghe nói do phần đầu chịu va đập, nên dẫn đến tổn thương dây thần kinh thị giác. Dù nhà họ Giang đã mời các chuyên gia trong và ngoài nước đến hội chẩn, nhưng vẫn không tìm ra cách chữa trị. Cú sốc mù lòa là đòn chí mạng. Giang Hoài hoàn toàn suy sụp. Anh nhốt mình trong phòng suốt ba tháng, không cho phép ai tới gần. Lúc đó, cả nhà họ Giang gần như đảo lộn. Chủ tịch Giang và bà Giang âu sầu bạc tóc. Bà nội Giang ngày ngày ăn chay niệm Phật, xin Phật tổ khai ân, để cháu trai sớm ngày hồi phục thị lực. Các dì giúp việc trong nhà đều không dám thở mạnh, bởi vì cậu Giang điềm đạm, lễ độ ngày xưa đột nhiên biến thành gắt gỏng, khó gần. Vào một buổi sáng, khi tôi đang đọc từ vựng tiếng Anh ở sân sau nhà. Một giọng nói chợt vang lên cắt ngang. “Sai rồi.” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Hoài đứng cách đó không xa. “Cái gì?” “Từ vừa rồi, phát âm sai rồi.” Anh chậm rãi dò dẫm tới gần, ngồi xuống ghế mây. Sau đó, Giang Hoài sửa lại cách phát âm cho tôi, còn trò chuyện với tôi vài câu. Anh hỏi về việc học của tôi. Tôi nói mình sắp tốt nghiệp, đang chuẩn bị thi cao học. Anh lại hỏi trường tôi ở đâu. Tôi đáp, ngay thành phố này. Rồi tôi hỏi anh nước Anh ra sao? Vì trước đây, thành phố anh du học chính là London. Anh lắc đầu nói không tốt lắm, vừa bẩn vừa loạn. Tôi “chậc” một tiếng. Giang Hoài hỏi tôi “chậc” cái gì. Tôi đáp: “Lạ thật, ai du học về cũng bảo nước ngoài vừa bẩn vừa loạn, như là Paris, New York, London, em tò mò lắm, thật sự bẩn đến thế sao?” Giang Hoài trả lời không chút do dự: “Thật đó.” Có lẽ từ ngày đó, tôi và Giang Hoài bắt đầu thân thiết hơn. Có lẽ vì cùng trang lứa, nên khi ở cạnh tôi, anh không tỏ ra thù địch và bài xích quá lớn. Cái dì giúp việc trong nhà thở phào nhẹ nhõm. Từ đó trở đi, việc mang cơm, trái cây, sữa bò lên tầng hai cho Giang Hoài trở thành nhiệm vụ của tôi. Không lâu sau, Giang Hoài nói với bà Giang muốn ra ngoài giải sầu.