Văn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu…
Chương 6: Chương 6
Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu… Bà Giang thấy tâm trạng của con trai tốt lên nhiều, bà mừng lắm, vui vẻ đồng ý. Giang Hoài đề nghị đến biệt thự ven biển trên đảo Bắc Nha ở vài ngày, anh định chỉ dẫn theo một mình tôi. Lúc đó tôi còn cảm thấy lạ. Nhưng đến rạng sáng ngày thứ ba trên đảo Bắc Nha, tôi thức dậy và phát hiện Giang Hoài không ở trong phòng. Trong chớp mắt, tôi hiểu ra. Tôi chạy như điên ra bờ biển. Lại thấy Giang Hoài đang ngồi yên lặng trên bãi cát. Người anh ướt sũng, ngay cả tóc cũng nhỏ nước. Tôi không dám tưởng tượng anh vừa làm gì, chỉ có thể hãi hùng, khiếp vía ngồi xuống bên cạnh anh. Không biết ngồi bao lâu, cho đến khi gió biển thổi lạnh cả người, hắt hơi liên tục. Tôi không nhịn được, nói với anh: “Cậu Giang, chúng ta trở về đi, tôi ngồi hứng gió sắp ch ảy nước mũi rồi.” Giang Hoài bật cười. Hiếm thấy thật. Một lát sau, anh nói: “Gọi tôi là Giang Hoài.” Mẹ tôi luôn bảo tôi gọi anh là “cậu Giang”, dù xưng hô đó hơi xấu hổ, nhưng tôi cũng chỉ đành gọi thế. Nghe anh nói vậy, tôi yên lặng gật đầu. Ngày hôm sau. Giang Hoài ở lì trong phòng, đến tối mới xuống lầu. Anh có vẻ hơi ngạc nhiên: “Em không gọi điện cho mẹ tôi à?” Tôi không hiểu: “Tại sao phải gọi cho bà chủ?” Nhưng rất nhanh tôi liền hiểu. ***Nhà dịch: Tia Nắng Sau Mưa. Truyện dịch theo đề cử.*** Sau chuyện tối qua, Giang Hoài cho rằng tôi sẽ mách với bà Giang, sau đó chắc chắn bà chủ sẽ cho người đến đón anh về. Dù rằng ý nghĩ đó từng thoáng xuất hiện trong đầu tôi, nhưng cuối cùng, tôi không hề làm vậy. Tôi biết Giang Hoài không muốn về. Anh không muốn nhận những ánh mắt thương hại. Cũng không muốn mỗi lần xuống cầu thang lại nghe những tiếng thở dài than tiếc vô tình hay cố ý. Nếu là tôi, tôi cũng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để lẳng lặng một mình. Nhưng sau đêm đó, tôi không dám lơ là nữa. Tối nào tôi cũng ngủ trên sofa trong phòng khách, để lỡ như có động tĩnh gì cũng biết được trước tiên. Dần dần, Giang Hoài biết chuyện tôi ngủ trên sofa. Anh ngập ngừng, rồi nói với tôi. “Em cứ ngủ trên giường đi, chuyện tối đó sẽ không xảy ra nữa đâu.” Tất nhiên là tôi không nghe theo rồi. Nhỡ đâu anh lại hứng lên, lại chạy ra biển hứng gió nữa thì sao? Tôi vẫn tiếp tục ngủ trên sofa. Giang Hoài thấy tôi không chịu lên lầu, anh thậm chí còn làm theo tôi, cũng ngủ trên sofa ở lầu một. Tôi hết cách, giục anh lên lầu. Anh không chịu: “Nếu em lo tôi chạy mất, thì vào phòng tôi ngủ đi, phòng tôi cũng có sofa.” Tôi suy nghĩ, thấy cũng không phải không được. Thế là, tôi cứ thế danh chính ngôn thuận vào ở phòng anh. Có lẽ Giang Hoài không ngờ tôi lại đồng ý, anh nhất thời câm lặng. Hai người chúng tôi chung sống hoà thuận như vậy được nửa tháng.
Bà Giang thấy tâm trạng của con trai tốt lên nhiều, bà mừng lắm, vui vẻ đồng ý.
Giang Hoài đề nghị đến biệt thự ven biển trên đảo Bắc Nha ở vài ngày, anh định chỉ dẫn theo một mình tôi.
Lúc đó tôi còn cảm thấy lạ.
Nhưng đến rạng sáng ngày thứ ba trên đảo Bắc Nha, tôi thức dậy và phát hiện Giang Hoài không ở trong phòng.
Trong chớp mắt, tôi hiểu ra.
Tôi chạy như điên ra bờ biển.
Lại thấy Giang Hoài đang ngồi yên lặng trên bãi cát.
Người anh ướt sũng, ngay cả tóc cũng nhỏ nước.
Tôi không dám tưởng tượng anh vừa làm gì, chỉ có thể hãi hùng, khiếp vía ngồi xuống bên cạnh anh.
Không biết ngồi bao lâu, cho đến khi gió biển thổi lạnh cả người, hắt hơi liên tục.
Tôi không nhịn được, nói với anh:
“Cậu Giang, chúng ta trở về đi, tôi ngồi hứng gió sắp ch ảy nước mũi rồi.”
Giang Hoài bật cười.
Hiếm thấy thật.
Một lát sau, anh nói: “Gọi tôi là Giang Hoài.”
Mẹ tôi luôn bảo tôi gọi anh là “cậu Giang”, dù xưng hô đó hơi xấu hổ, nhưng tôi cũng chỉ đành gọi thế.
Nghe anh nói vậy, tôi yên lặng gật đầu.
Ngày hôm sau.
Giang Hoài ở lì trong phòng, đến tối mới xuống lầu.
Anh có vẻ hơi ngạc nhiên: “Em không gọi điện cho mẹ tôi à?”
Tôi không hiểu: “Tại sao phải gọi cho bà chủ?”
Nhưng rất nhanh tôi liền hiểu.
***Nhà dịch: Tia Nắng Sau Mưa.
Truyện dịch theo đề cử.***
Sau chuyện tối qua, Giang Hoài cho rằng tôi sẽ mách với bà Giang, sau đó chắc chắn bà chủ sẽ cho người đến đón anh về.
Dù rằng ý nghĩ đó từng thoáng xuất hiện trong đầu tôi, nhưng cuối cùng, tôi không hề làm vậy.
Tôi biết Giang Hoài không muốn về.
Anh không muốn nhận những ánh mắt thương hại.
Cũng không muốn mỗi lần xuống cầu thang lại nghe những tiếng thở dài than tiếc vô tình hay cố ý.
Nếu là tôi, tôi cũng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để lẳng lặng một mình.
Nhưng sau đêm đó, tôi không dám lơ là nữa.
Tối nào tôi cũng ngủ trên sofa trong phòng khách, để lỡ như có động tĩnh gì cũng biết được trước tiên.
Dần dần, Giang Hoài biết chuyện tôi ngủ trên sofa.
Anh ngập ngừng, rồi nói với tôi.
“Em cứ ngủ trên giường đi, chuyện tối đó sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Tất nhiên là tôi không nghe theo rồi.
Nhỡ đâu anh lại hứng lên, lại chạy ra biển hứng gió nữa thì sao?
Tôi vẫn tiếp tục ngủ trên sofa.
Giang Hoài thấy tôi không chịu lên lầu, anh thậm chí còn làm theo tôi, cũng ngủ trên sofa ở lầu một.
Tôi hết cách, giục anh lên lầu.
Anh không chịu:
“Nếu em lo tôi chạy mất, thì vào phòng tôi ngủ đi, phòng tôi cũng có sofa.”
Tôi suy nghĩ, thấy cũng không phải không được.
Thế là, tôi cứ thế danh chính ngôn thuận vào ở phòng anh.
Có lẽ Giang Hoài không ngờ tôi lại đồng ý, anh nhất thời câm lặng.
Hai người chúng tôi chung sống hoà thuận như vậy được nửa tháng.
Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu… Bà Giang thấy tâm trạng của con trai tốt lên nhiều, bà mừng lắm, vui vẻ đồng ý. Giang Hoài đề nghị đến biệt thự ven biển trên đảo Bắc Nha ở vài ngày, anh định chỉ dẫn theo một mình tôi. Lúc đó tôi còn cảm thấy lạ. Nhưng đến rạng sáng ngày thứ ba trên đảo Bắc Nha, tôi thức dậy và phát hiện Giang Hoài không ở trong phòng. Trong chớp mắt, tôi hiểu ra. Tôi chạy như điên ra bờ biển. Lại thấy Giang Hoài đang ngồi yên lặng trên bãi cát. Người anh ướt sũng, ngay cả tóc cũng nhỏ nước. Tôi không dám tưởng tượng anh vừa làm gì, chỉ có thể hãi hùng, khiếp vía ngồi xuống bên cạnh anh. Không biết ngồi bao lâu, cho đến khi gió biển thổi lạnh cả người, hắt hơi liên tục. Tôi không nhịn được, nói với anh: “Cậu Giang, chúng ta trở về đi, tôi ngồi hứng gió sắp ch ảy nước mũi rồi.” Giang Hoài bật cười. Hiếm thấy thật. Một lát sau, anh nói: “Gọi tôi là Giang Hoài.” Mẹ tôi luôn bảo tôi gọi anh là “cậu Giang”, dù xưng hô đó hơi xấu hổ, nhưng tôi cũng chỉ đành gọi thế. Nghe anh nói vậy, tôi yên lặng gật đầu. Ngày hôm sau. Giang Hoài ở lì trong phòng, đến tối mới xuống lầu. Anh có vẻ hơi ngạc nhiên: “Em không gọi điện cho mẹ tôi à?” Tôi không hiểu: “Tại sao phải gọi cho bà chủ?” Nhưng rất nhanh tôi liền hiểu. ***Nhà dịch: Tia Nắng Sau Mưa. Truyện dịch theo đề cử.*** Sau chuyện tối qua, Giang Hoài cho rằng tôi sẽ mách với bà Giang, sau đó chắc chắn bà chủ sẽ cho người đến đón anh về. Dù rằng ý nghĩ đó từng thoáng xuất hiện trong đầu tôi, nhưng cuối cùng, tôi không hề làm vậy. Tôi biết Giang Hoài không muốn về. Anh không muốn nhận những ánh mắt thương hại. Cũng không muốn mỗi lần xuống cầu thang lại nghe những tiếng thở dài than tiếc vô tình hay cố ý. Nếu là tôi, tôi cũng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để lẳng lặng một mình. Nhưng sau đêm đó, tôi không dám lơ là nữa. Tối nào tôi cũng ngủ trên sofa trong phòng khách, để lỡ như có động tĩnh gì cũng biết được trước tiên. Dần dần, Giang Hoài biết chuyện tôi ngủ trên sofa. Anh ngập ngừng, rồi nói với tôi. “Em cứ ngủ trên giường đi, chuyện tối đó sẽ không xảy ra nữa đâu.” Tất nhiên là tôi không nghe theo rồi. Nhỡ đâu anh lại hứng lên, lại chạy ra biển hứng gió nữa thì sao? Tôi vẫn tiếp tục ngủ trên sofa. Giang Hoài thấy tôi không chịu lên lầu, anh thậm chí còn làm theo tôi, cũng ngủ trên sofa ở lầu một. Tôi hết cách, giục anh lên lầu. Anh không chịu: “Nếu em lo tôi chạy mất, thì vào phòng tôi ngủ đi, phòng tôi cũng có sofa.” Tôi suy nghĩ, thấy cũng không phải không được. Thế là, tôi cứ thế danh chính ngôn thuận vào ở phòng anh. Có lẽ Giang Hoài không ngờ tôi lại đồng ý, anh nhất thời câm lặng. Hai người chúng tôi chung sống hoà thuận như vậy được nửa tháng.