Tác giả:

Văn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu…

Chương 11: Chương 11

Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu… 12. Ngồi trên sofa lướt điện thoại một lúc, hình như tôi nghe thấy Trần Mễ Lộ gọi mình. Nhưng đến lúc tôi ngẩng đầu tìm kiếm lại không thấy ai. Tôi còn tưởng mình nghe nhầm nên không để ý. Chẳng bao lâu sau. "Ào!" Một ly rượu lạnh tưới xuống đầu tôi. Tôi sửng sốt. "Ối? Xin lỗi nhé, không nhìn thấy cô." Giọng của Trần Mễ Lộ vang lên lạnh lùng và thờ ơ. Tôi ngây người nhìn qua, đối diện với vẻ mặt không chút hối lỗi của cô ta. Tôi thoáng hiểu ra. Đúng là lúc nãy Trần Mễ Lộ đã gọi tôi, tôi không thấy cô ta nên cũng không đáp lại. Có lẽ cô ta định sai khiến tôi làm gì đó, thấy tôi không đáp nên thẹn quá hoá giận đổ rư-ợu lên đầu tôi. Hiểu ra nguyên do, tôi chưa kịp giận dữ, thì tay đã hành động trước. Một ly rư-ợu vang đỏ lập tức hắt thẳng vào mặt cô ta. "Á!" Trần Mễ Lộ hét lên, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi. Tôi hờ hững nói: "Xin lỗi, tôi cũng không cố ý." Trần Mễ Lộ nổi đoá ngay tức khắc, hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi. "Tống Vi Ân, cô dám hắt rượu vào tôi." Tôi cảm thấy mình thật ng-u ngốc, vì một cuộc gọi từ Trần Mễ Lộ, chạy đến đây chịu sự s-ỉ nhục của cô ta. Từ giờ trở đi, tôi sẽ tránh thật xa người đàn bà đi-ên này. Đặt ly rư-ợu xuống, tôi quay người bước đi mà không ngoảnh lại. Nhưng vừa kéo cửa phòng ra, một bàn tay kéo tôi lại. Là Giang Hoài. Anh nhếch môi cười lạnh. "Xin lỗi Mễ Lộ đi." Tôi lạnh nhạt nhìn anh. "Tống Vi Ân, người thay lò-ng đổi dạ là tôi, em đừng gây sự với Mễ Lộ. Hai chúng ta vốn dĩ không môn đăng hộ đối, miễn c-ư-ỡng ở bên nhau cũng sẽ không có kết quả tốt. Em mau xin lỗi Mễ Lộ đi." Tôi im lặng, nhìn anh chằm chằm. Anh của lúc này, trong mắt tôi thật xa lạ. Giang Hoài dịu dàng, thâm tình, tinh tế của ngày trước như đã bị đoạt x-á-c. Tôi hoàn toàn không nhận ra người trước mặt. Xung quanh vang lên tiếng xì xào, vài người không rõ chuyện dò hỏi chuyện này là sao. Trần Mễ Lộ bắt đầu sử dụng kỹ thuật diễn xuất vụng về của cô ta, chạy tới nhào vào lòng Giang Hoài, khóc lóc nức nở. “A Hoài, em chỉ không cẩn thận làm đổ rư-ợu lên người cô ấy thôi mà cô ấy hắt thẳng rư-ợu vào mặt em.” Giang Hoài hạ giọng dỗ dành cô ta vài câu, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu gay gắt: “Tống Vi Ân, em đi-ếc à? Lời vừa rồi, tôi không muốn lặp lại lần thứ ba.” Cổ tôi nhớp nh-áp đầy rư-ợu, cơn gió lạnh lùa vào. Thật lạnh. Nhưng lòng còn lạnh hơn. “Người đi-ếc không phải tôi, mà là anh đó. Cô ta hắt rư-ợu vào tôi rồi nói xin lỗi, tôi cũng hắt cô ta một ly r-ượu, cũng xin lỗi rồi. Chúng tôi huề nhau.” Chân mày anh nhíu chặt, vẻ mặt cau có. “Mễ Lộ không cố ý, còn em cố ý.” Tôi không muốn tranh cãi thêm nữa. “Anh muốn nói sao thì nói, tôi sẽ không xin lỗi, nếu hai người không báo cảnh sát thì tôi đi đây. Còn nữa, phiền anh nói với bạn gái của anh, lần sau muốn mua bao cao su thì đi mà gọi dịch vụ giao hàng, đừng gọi cho tôi nữa.”

12.

 

Ngồi trên sofa lướt điện thoại một lúc, hình như tôi nghe thấy Trần Mễ Lộ gọi mình.

 

Nhưng đến lúc tôi ngẩng đầu tìm kiếm lại không thấy ai.

 

Tôi còn tưởng mình nghe nhầm nên không để ý.

 

Chẳng bao lâu sau.

 

"Ào!"

 

Một ly rượu lạnh tưới xuống đầu tôi.

 

Tôi sửng sốt.

 

"Ối? Xin lỗi nhé, không nhìn thấy cô."

 

Giọng của Trần Mễ Lộ vang lên lạnh lùng và thờ ơ.

 

Tôi ngây người nhìn qua, đối diện với vẻ mặt không chút hối lỗi của cô ta.

 

Tôi thoáng hiểu ra.

 

Đúng là lúc nãy Trần Mễ Lộ đã gọi tôi, tôi không thấy cô ta nên cũng không đáp lại.

 

Có lẽ cô ta định sai khiến tôi làm gì đó, thấy tôi không đáp nên thẹn quá hoá giận đổ rư-ợu lên đầu tôi.

 

Hiểu ra nguyên do, tôi chưa kịp giận dữ, thì tay đã hành động trước.

 

Một ly rư-ợu vang đỏ lập tức hắt thẳng vào mặt cô ta.

 

"Á!"

 

Trần Mễ Lộ hét lên, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi.

 

Tôi hờ hững nói:

 

"Xin lỗi, tôi cũng không cố ý."

 

Trần Mễ Lộ nổi đoá ngay tức khắc, hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi.

 

"Tống Vi Ân, cô dám hắt rượu vào tôi."

 

Tôi cảm thấy mình thật ng-u ngốc, vì một cuộc gọi từ Trần Mễ Lộ, chạy đến đây chịu sự s-ỉ nhục của cô ta.

 

Từ giờ trở đi, tôi sẽ tránh thật xa người đàn bà đi-ên này.

 

Đặt ly rư-ợu xuống, tôi quay người bước đi mà không ngoảnh lại.

 

Nhưng vừa kéo cửa phòng ra, một bàn tay kéo tôi lại.

 

Là Giang Hoài.

 

Anh nhếch môi cười lạnh.

 

"Xin lỗi Mễ Lộ đi."

 

Tôi lạnh nhạt nhìn anh.

 

"Tống Vi Ân, người thay lò-ng đổi dạ là tôi, em đừng gây sự với Mễ Lộ. Hai chúng ta vốn dĩ không môn đăng hộ đối, miễn c-ư-ỡng ở bên nhau cũng sẽ không có kết quả tốt. Em mau xin lỗi Mễ Lộ đi."

 

Tôi im lặng, nhìn anh chằm chằm.

 

Anh của lúc này, trong mắt tôi thật xa lạ.

 

Giang Hoài dịu dàng, thâm tình, tinh tế của ngày trước như đã bị đoạt x-á-c.

 

Tôi hoàn toàn không nhận ra người trước mặt.

 

Xung quanh vang lên tiếng xì xào, vài người không rõ chuyện dò hỏi chuyện này là sao.

 

Trần Mễ Lộ bắt đầu sử dụng kỹ thuật diễn xuất vụng về của cô ta, chạy tới nhào vào lòng Giang Hoài, khóc lóc nức nở.

 

“A Hoài, em chỉ không cẩn thận làm đổ rư-ợu lên người cô ấy thôi mà cô ấy hắt thẳng rư-ợu vào mặt em.”

 

Giang Hoài hạ giọng dỗ dành cô ta vài câu, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu gay gắt:

 

“Tống Vi Ân, em đi-ếc à? Lời vừa rồi, tôi không muốn lặp lại lần thứ ba.”

 

Cổ tôi nhớp nh-áp đầy rư-ợu, cơn gió lạnh lùa vào.

 

Thật lạnh.

 

Nhưng lòng còn lạnh hơn.

 

“Người đi-ếc không phải tôi, mà là anh đó. Cô ta hắt rư-ợu vào tôi rồi nói xin lỗi, tôi cũng hắt cô ta một ly r-ượu, cũng xin lỗi rồi. Chúng tôi huề nhau.”

 

Chân mày anh nhíu chặt, vẻ mặt cau có.

 

“Mễ Lộ không cố ý, còn em cố ý.”

 

Tôi không muốn tranh cãi thêm nữa.

 

“Anh muốn nói sao thì nói, tôi sẽ không xin lỗi, nếu hai người không báo cảnh sát thì tôi đi đây. Còn nữa, phiền anh nói với bạn gái của anh, lần sau muốn mua bao cao su thì đi mà gọi dịch vụ giao hàng, đừng gọi cho tôi nữa.”

Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu… 12. Ngồi trên sofa lướt điện thoại một lúc, hình như tôi nghe thấy Trần Mễ Lộ gọi mình. Nhưng đến lúc tôi ngẩng đầu tìm kiếm lại không thấy ai. Tôi còn tưởng mình nghe nhầm nên không để ý. Chẳng bao lâu sau. "Ào!" Một ly rượu lạnh tưới xuống đầu tôi. Tôi sửng sốt. "Ối? Xin lỗi nhé, không nhìn thấy cô." Giọng của Trần Mễ Lộ vang lên lạnh lùng và thờ ơ. Tôi ngây người nhìn qua, đối diện với vẻ mặt không chút hối lỗi của cô ta. Tôi thoáng hiểu ra. Đúng là lúc nãy Trần Mễ Lộ đã gọi tôi, tôi không thấy cô ta nên cũng không đáp lại. Có lẽ cô ta định sai khiến tôi làm gì đó, thấy tôi không đáp nên thẹn quá hoá giận đổ rư-ợu lên đầu tôi. Hiểu ra nguyên do, tôi chưa kịp giận dữ, thì tay đã hành động trước. Một ly rư-ợu vang đỏ lập tức hắt thẳng vào mặt cô ta. "Á!" Trần Mễ Lộ hét lên, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi. Tôi hờ hững nói: "Xin lỗi, tôi cũng không cố ý." Trần Mễ Lộ nổi đoá ngay tức khắc, hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi. "Tống Vi Ân, cô dám hắt rượu vào tôi." Tôi cảm thấy mình thật ng-u ngốc, vì một cuộc gọi từ Trần Mễ Lộ, chạy đến đây chịu sự s-ỉ nhục của cô ta. Từ giờ trở đi, tôi sẽ tránh thật xa người đàn bà đi-ên này. Đặt ly rư-ợu xuống, tôi quay người bước đi mà không ngoảnh lại. Nhưng vừa kéo cửa phòng ra, một bàn tay kéo tôi lại. Là Giang Hoài. Anh nhếch môi cười lạnh. "Xin lỗi Mễ Lộ đi." Tôi lạnh nhạt nhìn anh. "Tống Vi Ân, người thay lò-ng đổi dạ là tôi, em đừng gây sự với Mễ Lộ. Hai chúng ta vốn dĩ không môn đăng hộ đối, miễn c-ư-ỡng ở bên nhau cũng sẽ không có kết quả tốt. Em mau xin lỗi Mễ Lộ đi." Tôi im lặng, nhìn anh chằm chằm. Anh của lúc này, trong mắt tôi thật xa lạ. Giang Hoài dịu dàng, thâm tình, tinh tế của ngày trước như đã bị đoạt x-á-c. Tôi hoàn toàn không nhận ra người trước mặt. Xung quanh vang lên tiếng xì xào, vài người không rõ chuyện dò hỏi chuyện này là sao. Trần Mễ Lộ bắt đầu sử dụng kỹ thuật diễn xuất vụng về của cô ta, chạy tới nhào vào lòng Giang Hoài, khóc lóc nức nở. “A Hoài, em chỉ không cẩn thận làm đổ rư-ợu lên người cô ấy thôi mà cô ấy hắt thẳng rư-ợu vào mặt em.” Giang Hoài hạ giọng dỗ dành cô ta vài câu, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu gay gắt: “Tống Vi Ân, em đi-ếc à? Lời vừa rồi, tôi không muốn lặp lại lần thứ ba.” Cổ tôi nhớp nh-áp đầy rư-ợu, cơn gió lạnh lùa vào. Thật lạnh. Nhưng lòng còn lạnh hơn. “Người đi-ếc không phải tôi, mà là anh đó. Cô ta hắt rư-ợu vào tôi rồi nói xin lỗi, tôi cũng hắt cô ta một ly r-ượu, cũng xin lỗi rồi. Chúng tôi huề nhau.” Chân mày anh nhíu chặt, vẻ mặt cau có. “Mễ Lộ không cố ý, còn em cố ý.” Tôi không muốn tranh cãi thêm nữa. “Anh muốn nói sao thì nói, tôi sẽ không xin lỗi, nếu hai người không báo cảnh sát thì tôi đi đây. Còn nữa, phiền anh nói với bạn gái của anh, lần sau muốn mua bao cao su thì đi mà gọi dịch vụ giao hàng, đừng gọi cho tôi nữa.”

Chương 11: Chương 11