Tác giả:

Văn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu…

Chương 12: Chương 12

Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu… 13. Ra khỏi Queen Club, tôi đứng bên đường gọi xe. Vừa mở ứng dụng, còn chưa kịp đặt xe, tôi đã nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau. "Chị Vi Ân." Là Giang Hân. Cô ấy chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ áy náy. "Xin lỗi chị, em không biết mọi chuyện lại thành ra thế này, đúng là có đôi khi chị Mễ Lộ cũng quá đáng lắm." Tôi lắc đầu, ngược lại còn an ủi cô ấy. "Không liên quan đến em, là chị phải xin lỗi mới đúng, làm sinh nhật của em thành ra thế này.” “Giờ chị phải về rồi à?” "Ừ, chị đang định gọi xe." "Hay là để em nhờ người đưa chị về nhé, từ đây về Nhất Hào Công Quán cũng khá xa." Giang Hân lại nói. "Không cần đâu, chị tự lo được mà, em mau vào trong đi, mọi người đang chờ em." "Không sao, dù sao anh ấy cũng tiện đường. Với lại cũng hơn 11 giờ rồi, chị là con gái đi về một mình em cũng không yên tâm." Giang Hân không cho tôi từ chối, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Tôi... Năm phút sau, một chiếc Mercedes G-Class màu đen dừng lại trước mặt tôi. Người lái xe lại là Hạ Châm Ngôn. Ngồi chung xe với một người quen nhưng không quá thân, còn là người khác phái, thật sự rất xấu hổ. "Ừm... Cậu có thể cho tôi xuống trạm xe buýt gần nhất được không?" Hạ Châm Ngôn liếc mắt nhìn tôi, một tay đặt hờ lên vô lăng. "Giờ này còn xe buýt à?" Đương nhiên là không. Chỉ là tôi không muốn làm phiền anh, muốn tự gọi xe về. "Chắc là... có chứ." Tôi lưỡng lự đáp. Anh dừng một chút, rồi kéo dài giọng: "Tôi cũng về Nhất Hào Công Quán." Tôi ngạc nhiên: "Thật sao?" "Ừ, tôi ở tòa 26." Hóa ra "tiện đường" Giang Hân nói là thật sự "tiện đường". Hộ gia đình ở Nhất Hào Công Quán không nhiều, chỉ dưới ba mươi hộ. Khu này bán cả đất và nhà, căn nhà nào giá cũng cao ngất ngưởng. Nhưng sao tôi lại nhớ tòa 26 là của một trùm công nghệ, nửa năm trước đã bán công ty, cả gia đình chuyển ra nước ngoài rồi nhỉ. Chẳng lẽ nhà Hạ Châm Ngôn đã mua lại? Tôi không nói gì nữa, dù sao cũng không thân, chủ đề này quá riêng tư. Lúc trước khi ra ngoài, tôi chỉ khoác đại chiếc khoác lông cừu. Ly rư-ợu của Trần Mễ Lộ gần như dốc hết vào cổ tôi. Tôi cảm giác áo sơ mi và lớp lót bên trong áo khoác của mình đều ướt đẫm. Cảm giác dính dớp, khó chịu cực kỳ. Dù sao xe cũng bật điều hòa, lại không lạnh lắm, tôi quyết định cởi áo khoác ra. Để ý thấy Hạ Châm Ngôn nhìn qua, tôi bèn giải thích. "Áo của tôi bị ướt, cảm thấy không thoải mái lắm." Kết quả, đến ngã tư đèn đỏ kế tiếp, anh lại cởi áo khoác của mình ra đưa cho tôi. Trời đất chứng giám, tôi hoàn toàn không có ý đó. "Không cần đâu, tôi không lạnh." "Không sao, cứ khoác vào đi." "Thật sự không cần." Anh không nói nữa, tay cố chấp giơ áo khoác không chịu thu lại. Như thể anh sẽ giữ mãi như vậy nếu tôi không chịu nhận. Tôi đành nhận lấy khoác lên người. Lạ thật. Trong ấn tượng của tôi, cậu thiếu gia này lạnh lùng lắm. Năm ngoái Giang Hân và một nhóm bạn đến đảo Bắc Nha chơi, Hạ Châm Ngôn cũng ở trong số đó. Trong nhóm có một cô gái thích anh, luôn cố ý trêu chọc, làm đủ mọi cách để gây sự chú ý với anh. Cô ấy còn cố ý giả say để hôn anh, thậm chí mặc đồ ngủ hai dây nửa đêm lẻn vào phòng anh. Kết quả bị Hạ Châm Ngôn báo cảnh sát. Đúng vậy. Báo cảnh sát.

13.

 

Ra khỏi Queen Club, tôi đứng bên đường gọi xe.

 

Vừa mở ứng dụng, còn chưa kịp đặt xe, tôi đã nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau.

 

"Chị Vi Ân."

 

Là Giang Hân.

 

Cô ấy chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ áy náy.

 

"Xin lỗi chị, em không biết mọi chuyện lại thành ra thế này, đúng là có đôi khi chị Mễ Lộ cũng quá đáng lắm."

 

Tôi lắc đầu, ngược lại còn an ủi cô ấy.

 

"Không liên quan đến em, là chị phải xin lỗi mới đúng, làm sinh nhật của em thành ra thế này.”

 

“Giờ chị phải về rồi à?”

 

"Ừ, chị đang định gọi xe."

 

"Hay là để em nhờ người đưa chị về nhé, từ đây về Nhất Hào Công Quán cũng khá xa." Giang Hân lại nói.

 

"Không cần đâu, chị tự lo được mà, em mau vào trong đi, mọi người đang chờ em."

 

"Không sao, dù sao anh ấy cũng tiện đường. Với lại cũng hơn 11 giờ rồi, chị là con gái đi về một mình em cũng không yên tâm."

 

Giang Hân không cho tôi từ chối, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

 

Tôi...

 

Năm phút sau, một chiếc Mercedes G-Class màu đen dừng lại trước mặt tôi.

 

Người lái xe lại là Hạ Châm Ngôn.

 

Ngồi chung xe với một người quen nhưng không quá thân, còn là người khác phái, thật sự rất xấu hổ.

 

"Ừm... Cậu có thể cho tôi xuống trạm xe buýt gần nhất được không?"

 

Hạ Châm Ngôn liếc mắt nhìn tôi, một tay đặt hờ lên vô lăng.

 

"Giờ này còn xe buýt à?"

 

Đương nhiên là không.

 

Chỉ là tôi không muốn làm phiền anh, muốn tự gọi xe về.

 

"Chắc là... có chứ." Tôi lưỡng lự đáp.

 

Anh dừng một chút, rồi kéo dài giọng:

 

"Tôi cũng về Nhất Hào Công Quán."

 

Tôi ngạc nhiên: "Thật sao?"

 

"Ừ, tôi ở tòa 26."

 

Hóa ra "tiện đường" Giang Hân nói là thật sự "tiện đường".

 

Hộ gia đình ở Nhất Hào Công Quán không nhiều, chỉ dưới ba mươi hộ.

 

Khu này bán cả đất và nhà, căn nhà nào giá cũng cao ngất ngưởng.

 

Nhưng sao tôi lại nhớ tòa 26 là của một trùm công nghệ, nửa năm trước đã bán công ty, cả gia đình chuyển ra nước ngoài rồi nhỉ.

 

Chẳng lẽ nhà Hạ Châm Ngôn đã mua lại?

 

Tôi không nói gì nữa, dù sao cũng không thân, chủ đề này quá riêng tư.

 

Lúc trước khi ra ngoài, tôi chỉ khoác đại chiếc khoác lông cừu.

 

Ly rư-ợu của Trần Mễ Lộ gần như dốc hết vào cổ tôi.

 

Tôi cảm giác áo sơ mi và lớp lót bên trong áo khoác của mình đều ướt đẫm.

 

Cảm giác dính dớp, khó chịu cực kỳ.

 

Dù sao xe cũng bật điều hòa, lại không lạnh lắm, tôi quyết định cởi áo khoác ra.

 

Để ý thấy Hạ Châm Ngôn nhìn qua, tôi bèn giải thích.

 

"Áo của tôi bị ướt, cảm thấy không thoải mái lắm."

 

Kết quả, đến ngã tư đèn đỏ kế tiếp, anh lại cởi áo khoác của mình ra đưa cho tôi.

 

Trời đất chứng giám, tôi hoàn toàn không có ý đó.

 

"Không cần đâu, tôi không lạnh."

 

"Không sao, cứ khoác vào đi."

 

"Thật sự không cần."

 

Anh không nói nữa, tay cố chấp giơ áo khoác không chịu thu lại.

 

Như thể anh sẽ giữ mãi như vậy nếu tôi không chịu nhận.

 

Tôi đành nhận lấy khoác lên người.

 

Lạ thật.

 

Trong ấn tượng của tôi, cậu thiếu gia này lạnh lùng lắm.

 

Năm ngoái Giang Hân và một nhóm bạn đến đảo Bắc Nha chơi, Hạ Châm Ngôn cũng ở trong số đó.

 

Trong nhóm có một cô gái thích anh, luôn cố ý trêu chọc, làm đủ mọi cách để gây sự chú ý với anh.

 

Cô ấy còn cố ý giả say để hôn anh, thậm chí mặc đồ ngủ hai dây nửa đêm lẻn vào phòng anh.

 

Kết quả bị Hạ Châm Ngôn báo cảnh sát.

 

Đúng vậy.

 

Báo cảnh sát.

Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu… 13. Ra khỏi Queen Club, tôi đứng bên đường gọi xe. Vừa mở ứng dụng, còn chưa kịp đặt xe, tôi đã nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau. "Chị Vi Ân." Là Giang Hân. Cô ấy chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ áy náy. "Xin lỗi chị, em không biết mọi chuyện lại thành ra thế này, đúng là có đôi khi chị Mễ Lộ cũng quá đáng lắm." Tôi lắc đầu, ngược lại còn an ủi cô ấy. "Không liên quan đến em, là chị phải xin lỗi mới đúng, làm sinh nhật của em thành ra thế này.” “Giờ chị phải về rồi à?” "Ừ, chị đang định gọi xe." "Hay là để em nhờ người đưa chị về nhé, từ đây về Nhất Hào Công Quán cũng khá xa." Giang Hân lại nói. "Không cần đâu, chị tự lo được mà, em mau vào trong đi, mọi người đang chờ em." "Không sao, dù sao anh ấy cũng tiện đường. Với lại cũng hơn 11 giờ rồi, chị là con gái đi về một mình em cũng không yên tâm." Giang Hân không cho tôi từ chối, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Tôi... Năm phút sau, một chiếc Mercedes G-Class màu đen dừng lại trước mặt tôi. Người lái xe lại là Hạ Châm Ngôn. Ngồi chung xe với một người quen nhưng không quá thân, còn là người khác phái, thật sự rất xấu hổ. "Ừm... Cậu có thể cho tôi xuống trạm xe buýt gần nhất được không?" Hạ Châm Ngôn liếc mắt nhìn tôi, một tay đặt hờ lên vô lăng. "Giờ này còn xe buýt à?" Đương nhiên là không. Chỉ là tôi không muốn làm phiền anh, muốn tự gọi xe về. "Chắc là... có chứ." Tôi lưỡng lự đáp. Anh dừng một chút, rồi kéo dài giọng: "Tôi cũng về Nhất Hào Công Quán." Tôi ngạc nhiên: "Thật sao?" "Ừ, tôi ở tòa 26." Hóa ra "tiện đường" Giang Hân nói là thật sự "tiện đường". Hộ gia đình ở Nhất Hào Công Quán không nhiều, chỉ dưới ba mươi hộ. Khu này bán cả đất và nhà, căn nhà nào giá cũng cao ngất ngưởng. Nhưng sao tôi lại nhớ tòa 26 là của một trùm công nghệ, nửa năm trước đã bán công ty, cả gia đình chuyển ra nước ngoài rồi nhỉ. Chẳng lẽ nhà Hạ Châm Ngôn đã mua lại? Tôi không nói gì nữa, dù sao cũng không thân, chủ đề này quá riêng tư. Lúc trước khi ra ngoài, tôi chỉ khoác đại chiếc khoác lông cừu. Ly rư-ợu của Trần Mễ Lộ gần như dốc hết vào cổ tôi. Tôi cảm giác áo sơ mi và lớp lót bên trong áo khoác của mình đều ướt đẫm. Cảm giác dính dớp, khó chịu cực kỳ. Dù sao xe cũng bật điều hòa, lại không lạnh lắm, tôi quyết định cởi áo khoác ra. Để ý thấy Hạ Châm Ngôn nhìn qua, tôi bèn giải thích. "Áo của tôi bị ướt, cảm thấy không thoải mái lắm." Kết quả, đến ngã tư đèn đỏ kế tiếp, anh lại cởi áo khoác của mình ra đưa cho tôi. Trời đất chứng giám, tôi hoàn toàn không có ý đó. "Không cần đâu, tôi không lạnh." "Không sao, cứ khoác vào đi." "Thật sự không cần." Anh không nói nữa, tay cố chấp giơ áo khoác không chịu thu lại. Như thể anh sẽ giữ mãi như vậy nếu tôi không chịu nhận. Tôi đành nhận lấy khoác lên người. Lạ thật. Trong ấn tượng của tôi, cậu thiếu gia này lạnh lùng lắm. Năm ngoái Giang Hân và một nhóm bạn đến đảo Bắc Nha chơi, Hạ Châm Ngôn cũng ở trong số đó. Trong nhóm có một cô gái thích anh, luôn cố ý trêu chọc, làm đủ mọi cách để gây sự chú ý với anh. Cô ấy còn cố ý giả say để hôn anh, thậm chí mặc đồ ngủ hai dây nửa đêm lẻn vào phòng anh. Kết quả bị Hạ Châm Ngôn báo cảnh sát. Đúng vậy. Báo cảnh sát.

Chương 12: Chương 12