Tác giả:

Văn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu…

Chương 13: Chương 13

Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu… Ba mẹ cô bé kia lập tức lái xe chạy đến trong đêm.  Ngay trước mặt cảnh sát và mọi người ở đó, Hạ Châm Ngôn nói không chút lưu tình:  “Tổng giám đốc Doãn, cháu không có chút hứng thú nào với con gái chú, là cái kiểu mà cho dù cô ấy có c ởi sạch trước mặt cháu, cháu cũng không có phản ứng. Phiền chú dẫn cô ấy về dạy dỗ lại đi, lần sau còn có chuyện này, cháu sẽ kiện cô ấy tội quấy rối.”  Cô bé xinh xắn kia khóc lóc nức nở, còn ba mẹ cô ấy thì mặt mũi xanh mét.  Sau này tôi mới nghe Giang Hân nói, cô gái đó là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị.  Trưởng bối hai bên có ý định kết thông gia.  Hạ Châm Ngôn không muốn.  Cô gái đó lại yêu anh từ cái nhìn *****ên, luôn nghĩ mọi cách bám lấy anh.  Có lẽ Hạ Châm Ngôn bị làm phiền quá nhiều nên mới dùng cách này để chấm dứt.  Dù hành động của cô gái đó có hơi quá, nhưng kể từ hôm đó, tôi bất giác giữ khoảng cách với Hạ Châm Ngôn.  Tôi luôn cảm thấy, cậu thiếu gia nhà giàu này không dễ chọc vào.  14. Xe chạy khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đến nơi.  "Nhà nào?" Hạ Châm Ngôn đột nhiên lên tiếng.  Sau khi phản ứng lại, tôi vội trả lời.  "12." Trước khi xuống xe, tôi đang định trả lại áo khoác cho anh, nhưng lại nhìn thấy vết rư-ợu bắt mắt dính trên cổ áo.  Ôi. Lẽ ra tôi phải nghĩ tới chuyện này sớm hơn. Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu Hạ, cậu có muốn tôi mang áo cậu đi giặt xong rồi trả lại cho cậu không?"  Mắt Hạ Châm Ngôn hơi nheo lại.  Đôi mắt đen như hắc ngọc nhìn thẳng vào tôi.  Dường như đang suy xét lời đề nghị của tôi.  Một lúc sau, giọng nói lười biếng của anh mới từ từ vang lên.  "Chị cứ gọi tôi là Hạ Châm Ngôn là được. Giặt xong thì gọi cho tôi."  Tôi ngơ ngác.  Không ngờ anh lại gọi tôi là "chị".  Thật sự có hơi bất ngờ và ngượng ngùng.  Nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý.  "À, được." Khi tôi quay người định đi, trong xe lại vang lên một tiếng cười khẽ. "Chị có số điện thoại của tôi không?" Đúng nhỉ, không có. Tôi bừng tỉnh.  Lấy điện thoại ra, nhưng lại phát hiện máy đã treo. Thực ra lúc ở club điện thoại của tôi đã gần hết pin.  Tôi ngượng ngùng nhìn anh.  "Cho tôi số điện thoại của chị đi."  Hạ Châm Ngôn nhướng mày, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như mực vừa mài.  Anh có gương mặt có thể gọi là tuyệt mỹ, như ngọc, như vàng.  Gương mặt đó đi hỏi xin số điện thoại.  Tôi nghĩ, chắc chắn không cô gái nào có thể từ chối. Tôi vô thức đọc một dãy số.  Một lát sau, Hạ Châm Ngôn lái xe rời đi. 15.Mấy ngày liền, tôi không đến tòa nhà chính của biệt thự, cũng không chạm mặt Giang Hoài.  Tôi bắt đầu có ý định chuyển khỏi nhà họ Giang.  Với tính cách của Trần Mễ Lộ, nếu tôi tiếp tục ở lại đây, có lẽ sẽ không có ngày lành, vậy chi bằng chuyển ra ngoài.  Tôi chỉ lo cho mẹ.  Không biết Trần Mễ Lộ trút cơn giận ngày đó lên đầu mẹ tôi không.  Thực ra, tôi cũng nghĩ đến việc khuyên mẹ từ chức, sau đó bán biệt thự ở đảo Bắc Nha, hai mẹ con tôi sẽ rời khỏi nhà họ Giang.  Nhưng lại không tìm được lý do thích hợp. Tôi hiểu tính của mẹ, nhà họ Giang không chỉ là chủ của bà.  Họ còn là ân nhân, lại còn là ân nhân khó mà báo nổi.  Trừ khi bà Giang đơn phương sa thải, nếu không bà tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi nhà họ Giang.

Ba mẹ cô bé kia lập tức lái xe chạy đến trong đêm.

 

 

Ngay trước mặt cảnh sát và mọi người ở đó, Hạ Châm Ngôn nói không chút lưu tình:

 

 

“Tổng giám đốc Doãn, cháu không có chút hứng thú nào với con gái chú, là cái kiểu mà cho dù cô ấy có c ởi sạch trước mặt cháu, cháu cũng không có phản ứng.

 

Phiền chú dẫn cô ấy về dạy dỗ lại đi, lần sau còn có chuyện này, cháu sẽ kiện cô ấy tội quấy rối.”

 

 

Cô bé xinh xắn kia khóc lóc nức nở, còn ba mẹ cô ấy thì mặt mũi xanh mét.

 

 

Sau này tôi mới nghe Giang Hân nói, cô gái đó là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị.

 

 

Trưởng bối hai bên có ý định kết thông gia.

 

 

Hạ Châm Ngôn không muốn.

 

 

Cô gái đó lại yêu anh từ cái nhìn *****ên, luôn nghĩ mọi cách bám lấy anh.

 

 

Có lẽ Hạ Châm Ngôn bị làm phiền quá nhiều nên mới dùng cách này để chấm dứt.

 

 

Dù hành động của cô gái đó có hơi quá, nhưng kể từ hôm đó, tôi bất giác giữ khoảng cách với Hạ Châm Ngôn.

 

 

Tôi luôn cảm thấy, cậu thiếu gia nhà giàu này không dễ chọc vào.

 

 

14.

 

Xe chạy khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đến nơi.

 

 

"Nhà nào?" Hạ Châm Ngôn đột nhiên lên tiếng.

 

 

Sau khi phản ứng lại, tôi vội trả lời.

 

 

"12."

 

Trước khi xuống xe, tôi đang định trả lại áo khoác cho anh, nhưng lại nhìn thấy vết rư-ợu bắt mắt dính trên cổ áo.

 

 

Ôi.

 

Lẽ ra tôi phải nghĩ tới chuyện này sớm hơn.

 

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói:

 

"Cậu Hạ, cậu có muốn tôi mang áo cậu đi giặt xong rồi trả lại cho cậu không?"

 

 

Mắt Hạ Châm Ngôn hơi nheo lại.

 

 

Đôi mắt đen như hắc ngọc nhìn thẳng vào tôi.

 

 

Dường như đang suy xét lời đề nghị của tôi.

 

 

Một lúc sau, giọng nói lười biếng của anh mới từ từ vang lên.

 

 

"Chị cứ gọi tôi là Hạ Châm Ngôn là được. Giặt xong thì gọi cho tôi."

 

 

Tôi ngơ ngác.

 

 

Không ngờ anh lại gọi tôi là "chị".

 

 

Thật sự có hơi bất ngờ và ngượng ngùng.

 

 

Nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

 

 

"À, được."

 

Khi tôi quay người định đi, trong xe lại vang lên một tiếng cười khẽ.

 

"Chị có số điện thoại của tôi không?"

 

Đúng nhỉ, không có.

 

Tôi bừng tỉnh.

 

 

Lấy điện thoại ra, nhưng lại phát hiện máy đã treo.

 

Thực ra lúc ở club điện thoại của tôi đã gần hết pin.

 

 

Tôi ngượng ngùng nhìn anh.

 

 

"Cho tôi số điện thoại của chị đi."

 

 

Hạ Châm Ngôn nhướng mày, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như mực vừa mài.

 

 

Anh có gương mặt có thể gọi là tuyệt mỹ, như ngọc, như vàng.

 

 

Gương mặt đó đi hỏi xin số điện thoại.

 

 

Tôi nghĩ, chắc chắn không cô gái nào có thể từ chối.

 

Tôi vô thức đọc một dãy số.

 

 

Một lát sau, Hạ Châm Ngôn lái xe rời đi.

 

15.

Mấy ngày liền, tôi không đến tòa nhà chính của biệt thự, cũng không chạm mặt Giang Hoài.

 

 

Tôi bắt đầu có ý định chuyển khỏi nhà họ Giang.

 

 

Với tính cách của Trần Mễ Lộ, nếu tôi tiếp tục ở lại đây, có lẽ sẽ không có ngày lành, vậy chi bằng chuyển ra ngoài.

 

 

Tôi chỉ lo cho mẹ.

 

 

Không biết Trần Mễ Lộ trút cơn giận ngày đó lên đầu mẹ tôi không.

 

 

Thực ra, tôi cũng nghĩ đến việc khuyên mẹ từ chức, sau đó bán biệt thự ở đảo Bắc Nha, hai mẹ con tôi sẽ rời khỏi nhà họ Giang.

 

 

Nhưng lại không tìm được lý do thích hợp.

 

Tôi hiểu tính của mẹ, nhà họ Giang không chỉ là chủ của bà.

 

 

Họ còn là ân nhân, lại còn là ân nhân khó mà báo nổi.

 

 

Trừ khi bà Giang đơn phương sa thải, nếu không bà tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi nhà họ Giang.

Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu… Ba mẹ cô bé kia lập tức lái xe chạy đến trong đêm.  Ngay trước mặt cảnh sát và mọi người ở đó, Hạ Châm Ngôn nói không chút lưu tình:  “Tổng giám đốc Doãn, cháu không có chút hứng thú nào với con gái chú, là cái kiểu mà cho dù cô ấy có c ởi sạch trước mặt cháu, cháu cũng không có phản ứng. Phiền chú dẫn cô ấy về dạy dỗ lại đi, lần sau còn có chuyện này, cháu sẽ kiện cô ấy tội quấy rối.”  Cô bé xinh xắn kia khóc lóc nức nở, còn ba mẹ cô ấy thì mặt mũi xanh mét.  Sau này tôi mới nghe Giang Hân nói, cô gái đó là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị.  Trưởng bối hai bên có ý định kết thông gia.  Hạ Châm Ngôn không muốn.  Cô gái đó lại yêu anh từ cái nhìn *****ên, luôn nghĩ mọi cách bám lấy anh.  Có lẽ Hạ Châm Ngôn bị làm phiền quá nhiều nên mới dùng cách này để chấm dứt.  Dù hành động của cô gái đó có hơi quá, nhưng kể từ hôm đó, tôi bất giác giữ khoảng cách với Hạ Châm Ngôn.  Tôi luôn cảm thấy, cậu thiếu gia nhà giàu này không dễ chọc vào.  14. Xe chạy khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đến nơi.  "Nhà nào?" Hạ Châm Ngôn đột nhiên lên tiếng.  Sau khi phản ứng lại, tôi vội trả lời.  "12." Trước khi xuống xe, tôi đang định trả lại áo khoác cho anh, nhưng lại nhìn thấy vết rư-ợu bắt mắt dính trên cổ áo.  Ôi. Lẽ ra tôi phải nghĩ tới chuyện này sớm hơn. Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu Hạ, cậu có muốn tôi mang áo cậu đi giặt xong rồi trả lại cho cậu không?"  Mắt Hạ Châm Ngôn hơi nheo lại.  Đôi mắt đen như hắc ngọc nhìn thẳng vào tôi.  Dường như đang suy xét lời đề nghị của tôi.  Một lúc sau, giọng nói lười biếng của anh mới từ từ vang lên.  "Chị cứ gọi tôi là Hạ Châm Ngôn là được. Giặt xong thì gọi cho tôi."  Tôi ngơ ngác.  Không ngờ anh lại gọi tôi là "chị".  Thật sự có hơi bất ngờ và ngượng ngùng.  Nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý.  "À, được." Khi tôi quay người định đi, trong xe lại vang lên một tiếng cười khẽ. "Chị có số điện thoại của tôi không?" Đúng nhỉ, không có. Tôi bừng tỉnh.  Lấy điện thoại ra, nhưng lại phát hiện máy đã treo. Thực ra lúc ở club điện thoại của tôi đã gần hết pin.  Tôi ngượng ngùng nhìn anh.  "Cho tôi số điện thoại của chị đi."  Hạ Châm Ngôn nhướng mày, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như mực vừa mài.  Anh có gương mặt có thể gọi là tuyệt mỹ, như ngọc, như vàng.  Gương mặt đó đi hỏi xin số điện thoại.  Tôi nghĩ, chắc chắn không cô gái nào có thể từ chối. Tôi vô thức đọc một dãy số.  Một lát sau, Hạ Châm Ngôn lái xe rời đi. 15.Mấy ngày liền, tôi không đến tòa nhà chính của biệt thự, cũng không chạm mặt Giang Hoài.  Tôi bắt đầu có ý định chuyển khỏi nhà họ Giang.  Với tính cách của Trần Mễ Lộ, nếu tôi tiếp tục ở lại đây, có lẽ sẽ không có ngày lành, vậy chi bằng chuyển ra ngoài.  Tôi chỉ lo cho mẹ.  Không biết Trần Mễ Lộ trút cơn giận ngày đó lên đầu mẹ tôi không.  Thực ra, tôi cũng nghĩ đến việc khuyên mẹ từ chức, sau đó bán biệt thự ở đảo Bắc Nha, hai mẹ con tôi sẽ rời khỏi nhà họ Giang.  Nhưng lại không tìm được lý do thích hợp. Tôi hiểu tính của mẹ, nhà họ Giang không chỉ là chủ của bà.  Họ còn là ân nhân, lại còn là ân nhân khó mà báo nổi.  Trừ khi bà Giang đơn phương sa thải, nếu không bà tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi nhà họ Giang.

Chương 13: Chương 13