Văn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu…
Chương 17: Chương 17
Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu… 19.Nửa giờ sau, tôi đến tòa 26 của khu Nhất Hào Công Quán. Nhà của Hạ Châm Ngôn. Tôi cũng không biết rốt cuộc đầu cậu thiếu gia này có chập mạch gì không. Không muốn ra ngoài ăn, lại đề nghị đi siêu thị mua đồ về nhà nấu. Thế nên mới có tình huống như hiện tại. Nói thật, trong nhà cậu ta vắng vẻ quá. Cả một căn nhà lớn mà chẳng có lấy một ai. Nhà bếp gần như không một hạt bụi, chứng tỏ chưa có ai nấu nướng. May mà tôi đã dự tính trước, mua đủ gia vị cần thiết. Ngoài ra, tôi còn mua một con cá mú sao, hai cân sườn, một ít thịt bò, vài củ khoai tây, một ít rau xanh. Toàn là món ăn gia đình. Không biết cậu thiếu gia này ăn có quen không. Tôi bắt đầu sơ chế nguyên liệu. Hạ Châm Ngôn tiến lại hỗ trợ. Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi anh: "Cậu biết gọt khoai tây không?" Anh xắn tay áo lên, tư thế sẵn sàng: "Tôi có thể thử xem.” Thử là đi đời. Tôi phục luôn rồi. Tay chân luống cuống kéo anh đến vòi nước rửa vết thương. "Đại ca à, nếu không biết thì đừng học làm anh hùng, tôi sắp bị cậu hù ra bệ-nh tim rồi. Không phải tôi phóng đại, mà thật sự là ngón trỏ của anh bị c-ắt rất sâu. Vết thương vừa dài vừa sâu, m-á-u chảy như suối. Đôi mắt Hạ Châm Ngôn cong cong: "Đại ca?" Mí mắt tôi giật giật, cười trừ. "Ngại quá, cậu Hạ, tôi nóng ruột quá nên mới gọi vậy." Anh gật đầu, tâm trạng có vẻ khá tốt. "Chị à, tôi đã nói rồi, cứ gọi tôi Hạ Châm Ngôn là được." Hạ Châm Ngôn? Tôi cảm thấy hơi ngượng miệng. "Sao thế? Tên tôi khó gọi lắm à?" Anh nghiêm túc nhìn tôi, như thể muốn hỏi cho rõ. Tôi chần chừ rồi gọi: "Hạ Châm Ngôn." Anh rũ mắt nhìn tôi, đôi mắt đen láy như biển sâu, trong mắt hiện lên gì đó, rồi đột nhiên lên tiếng: "Thấy không, không phải kêu rất dễ nghe sao?” Câu này sao nghe kỳ lạ vậy nhỉ? Không hiểu sao, tôi thấy khuôn mặt mình nóng lên. "Chị nghĩ gì vậy?" Tôi khụ một tiếng, nghiêm túc lắc đầu: "Không nghĩ gì cả." Hạ Châm Ngôn cong môi cười: "Tôi lên thay đồ đây." "Ừ." Đúng là lúc nãy có ít m-á-u nhỏ lên người anh. Mãi một lúc sau anh mới xuống lầu. Có vẻ vừa tắm xong. Anh mặc đồ thoải mái, áo hoodie màu đen ph-ối với quần dài màu xám đơn giản. Phải nói, khi Hạ Châm Ngôn thay đồ ở nhà và dép lê, anh không còn hình ảnh cao ngạo của thiếu gia, ngược lại có chút hương vị của cậu trai nhà bên. Khi anh đến gần, không khí xung quanh tràn ngập mùi sữa tắm. “Thơm quá, tôi có thể thử miếng thịt bò này không?" Anh còn rất lễ phép. Tôi bình tĩnh lại, đáp: "Đương nhiên." Lạ thật. Sao trước đây tôi lại thấy anh lạnh lùng, kiêu kỳ nhỉ? Thực ra anh rất bình dị, gần gũi mà. "Được chứ?" tôi hỏi. "Cái gì?" "Vị ấy? Có nhạt quá không?" "Không đâu." Anh lắc đầu: "Vừa miệng."
19.
Nửa giờ sau, tôi đến tòa 26 của khu Nhất Hào Công Quán.
Nhà của Hạ Châm Ngôn.
Tôi cũng không biết rốt cuộc đầu cậu thiếu gia này có chập mạch gì không.
Không muốn ra ngoài ăn, lại đề nghị đi siêu thị mua đồ về nhà nấu.
Thế nên mới có tình huống như hiện tại.
Nói thật, trong nhà cậu ta vắng vẻ quá.
Cả một căn nhà lớn mà chẳng có lấy một ai.
Nhà bếp gần như không một hạt bụi, chứng tỏ chưa có ai nấu nướng.
May mà tôi đã dự tính trước, mua đủ gia vị cần thiết.
Ngoài ra, tôi còn mua một con cá mú sao, hai cân sườn, một ít thịt bò, vài củ khoai tây, một ít rau xanh.
Toàn là món ăn gia đình.
Không biết cậu thiếu gia này ăn có quen không.
Tôi bắt đầu sơ chế nguyên liệu.
Hạ Châm Ngôn tiến lại hỗ trợ.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi anh: "Cậu biết gọt khoai tây không?"
Anh xắn tay áo lên, tư thế sẵn sàng: "Tôi có thể thử xem.”
Thử là đi đời.
Tôi phục luôn rồi.
Tay chân luống cuống kéo anh đến vòi nước rửa vết thương.
"Đại ca à, nếu không biết thì đừng học làm anh hùng, tôi sắp bị cậu hù ra bệ-nh tim rồi.
Không phải tôi phóng đại, mà thật sự là ngón trỏ của anh bị c-ắt rất sâu.
Vết thương vừa dài vừa sâu, m-á-u chảy như suối.
Đôi mắt Hạ Châm Ngôn cong cong: "Đại ca?"
Mí mắt tôi giật giật, cười trừ.
"Ngại quá, cậu Hạ, tôi nóng ruột quá nên mới gọi vậy."
Anh gật đầu, tâm trạng có vẻ khá tốt.
"Chị à, tôi đã nói rồi, cứ gọi tôi Hạ Châm Ngôn là được."
Hạ Châm Ngôn?
Tôi cảm thấy hơi ngượng miệng.
"Sao thế? Tên tôi khó gọi lắm à?"
Anh nghiêm túc nhìn tôi, như thể muốn hỏi cho rõ.
Tôi chần chừ rồi gọi: "Hạ Châm Ngôn."
Anh rũ mắt nhìn tôi, đôi mắt đen láy như biển sâu, trong mắt hiện lên gì đó, rồi đột nhiên lên tiếng:
"Thấy không, không phải kêu rất dễ nghe sao?”
Câu này sao nghe kỳ lạ vậy nhỉ?
Không hiểu sao, tôi thấy khuôn mặt mình nóng lên.
"Chị nghĩ gì vậy?"
Tôi khụ một tiếng, nghiêm túc lắc đầu: "Không nghĩ gì cả."
Hạ Châm Ngôn cong môi cười: "Tôi lên thay đồ đây."
"Ừ."
Đúng là lúc nãy có ít m-á-u nhỏ lên người anh.
Mãi một lúc sau anh mới xuống lầu.
Có vẻ vừa tắm xong.
Anh mặc đồ thoải mái, áo hoodie màu đen ph-ối với quần dài màu xám đơn giản.
Phải nói, khi Hạ Châm Ngôn thay đồ ở nhà và dép lê, anh không còn hình ảnh cao ngạo của thiếu gia, ngược lại có chút hương vị của cậu trai nhà bên.
Khi anh đến gần, không khí xung quanh tràn ngập mùi sữa tắm.
“Thơm quá, tôi có thể thử miếng thịt bò này không?"
Anh còn rất lễ phép.
Tôi bình tĩnh lại, đáp: "Đương nhiên."
Lạ thật.
Sao trước đây tôi lại thấy anh lạnh lùng, kiêu kỳ nhỉ?
Thực ra anh rất bình dị, gần gũi mà.
"Được chứ?" tôi hỏi.
"Cái gì?"
"Vị ấy? Có nhạt quá không?"
"Không đâu." Anh lắc đầu: "Vừa miệng."
Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu… 19.Nửa giờ sau, tôi đến tòa 26 của khu Nhất Hào Công Quán. Nhà của Hạ Châm Ngôn. Tôi cũng không biết rốt cuộc đầu cậu thiếu gia này có chập mạch gì không. Không muốn ra ngoài ăn, lại đề nghị đi siêu thị mua đồ về nhà nấu. Thế nên mới có tình huống như hiện tại. Nói thật, trong nhà cậu ta vắng vẻ quá. Cả một căn nhà lớn mà chẳng có lấy một ai. Nhà bếp gần như không một hạt bụi, chứng tỏ chưa có ai nấu nướng. May mà tôi đã dự tính trước, mua đủ gia vị cần thiết. Ngoài ra, tôi còn mua một con cá mú sao, hai cân sườn, một ít thịt bò, vài củ khoai tây, một ít rau xanh. Toàn là món ăn gia đình. Không biết cậu thiếu gia này ăn có quen không. Tôi bắt đầu sơ chế nguyên liệu. Hạ Châm Ngôn tiến lại hỗ trợ. Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi anh: "Cậu biết gọt khoai tây không?" Anh xắn tay áo lên, tư thế sẵn sàng: "Tôi có thể thử xem.” Thử là đi đời. Tôi phục luôn rồi. Tay chân luống cuống kéo anh đến vòi nước rửa vết thương. "Đại ca à, nếu không biết thì đừng học làm anh hùng, tôi sắp bị cậu hù ra bệ-nh tim rồi. Không phải tôi phóng đại, mà thật sự là ngón trỏ của anh bị c-ắt rất sâu. Vết thương vừa dài vừa sâu, m-á-u chảy như suối. Đôi mắt Hạ Châm Ngôn cong cong: "Đại ca?" Mí mắt tôi giật giật, cười trừ. "Ngại quá, cậu Hạ, tôi nóng ruột quá nên mới gọi vậy." Anh gật đầu, tâm trạng có vẻ khá tốt. "Chị à, tôi đã nói rồi, cứ gọi tôi Hạ Châm Ngôn là được." Hạ Châm Ngôn? Tôi cảm thấy hơi ngượng miệng. "Sao thế? Tên tôi khó gọi lắm à?" Anh nghiêm túc nhìn tôi, như thể muốn hỏi cho rõ. Tôi chần chừ rồi gọi: "Hạ Châm Ngôn." Anh rũ mắt nhìn tôi, đôi mắt đen láy như biển sâu, trong mắt hiện lên gì đó, rồi đột nhiên lên tiếng: "Thấy không, không phải kêu rất dễ nghe sao?” Câu này sao nghe kỳ lạ vậy nhỉ? Không hiểu sao, tôi thấy khuôn mặt mình nóng lên. "Chị nghĩ gì vậy?" Tôi khụ một tiếng, nghiêm túc lắc đầu: "Không nghĩ gì cả." Hạ Châm Ngôn cong môi cười: "Tôi lên thay đồ đây." "Ừ." Đúng là lúc nãy có ít m-á-u nhỏ lên người anh. Mãi một lúc sau anh mới xuống lầu. Có vẻ vừa tắm xong. Anh mặc đồ thoải mái, áo hoodie màu đen ph-ối với quần dài màu xám đơn giản. Phải nói, khi Hạ Châm Ngôn thay đồ ở nhà và dép lê, anh không còn hình ảnh cao ngạo của thiếu gia, ngược lại có chút hương vị của cậu trai nhà bên. Khi anh đến gần, không khí xung quanh tràn ngập mùi sữa tắm. “Thơm quá, tôi có thể thử miếng thịt bò này không?" Anh còn rất lễ phép. Tôi bình tĩnh lại, đáp: "Đương nhiên." Lạ thật. Sao trước đây tôi lại thấy anh lạnh lùng, kiêu kỳ nhỉ? Thực ra anh rất bình dị, gần gũi mà. "Được chứ?" tôi hỏi. "Cái gì?" "Vị ấy? Có nhạt quá không?" "Không đâu." Anh lắc đầu: "Vừa miệng."