Văn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu…
Chương 18: Chương 18
Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu… Tôi khẽ thở phào. Không lâu sau, các món ăn đều đã xong. Dáng ăn của Hạ Châm Ngôn rất nhã nhặn, từ tốn, đạt đến cấp bậc lễ nghi bàn ăn trong sách giáo khoa. Có thể nhìn ra, gia giáo trong nhà hẳn rất nghiêm khắc. Ăn xong đã gần 9 giờ. Tôi chuẩn bị về. "Để tôi đưa chị về." Hạ Châm Ngôn chủ động nói. "Không cần đâu, đi bộ mười mấy phút là đến." "Không sao, dù sao tôi cũng phải đi mua đồ." Được rồi. Tôi đành nghe theo. Khi đi ngang qua hiệu thuốc trong khu, Hạ Châm Ngôn bảo tôi đợi. Hai phút sau, anh bước ra, đưa cho tôi một cái hộp. "Cho chị." "Gì thế?" Tôi ngơ ngác nhận lấy, vậy mà lại là một hộp thuốc mỡ, hình như để bôi vết thương. Tôi nhớ đến hai cái tát Trần Mễ Lộ đã đ-ánh lên mặt. Thảo nào cả buổi tối tôi cứ thấy mặt nóng bừng, còn tưởng do mình nhìn thấy trai đẹp nên không cầm lòng được. Tôi lúng túng. Hạ Châm Ngôn nhướng mày, khóe miệng cong lên. "Chị à, về sớm chút nhé." "Ừ." Tôi vẫy tay với anh: "Tạm biệt." 20. Hai ngày sau, lúc tôi đang gửi tin nhắn cho cậu môi giới, thì tình cờ lướt đến một bức ảnh trong vòng bạn bè. [Đau cả buổi chiều, không biết có phải bị nhiễm trùng không.] Nhấn vào, đó là ảnh Hạ Châm Ngôn đăng. Chỗ chụp đúng là ngón trỏ tối đó cắt phải, vết cắt thực sự đã sưng đỏ. Tôi nhíu mày. Sao lại thế này? Theo lý sẽ không thành ra thế này được. Nhớ đến thuốc mỡ tối đó anh đưa, xuất phát từ tình hữu nghị, tôi gửi cho anh một tin nhắn. [Có thể bôi thuốc Vân Nam Bạch Dược, dùng băng gạc băng lại, cố gắng tránh để vết thương dính nước.] Anh trả lời rất nhanh. [Chị ơi, băng bó sau đây? Cầu chỉ giáo.] Đúng là thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân. Tôi giải thích sơ lược cách băng bó. Một lúc sau. [Phức tạp quá, tôi vẫn không hiểu lắm.] Đi kèm một icon mặt khóc. Tôi hơi cạn lời. Không phải anh học Đại học C sao? Dù sao cũng là trường đại học top 3 cả nước, chỉ số thông minh không đến mức này chứ. Một lát sau, lại có một tin nhắn. [Thực sự đau lắm, chị ơi, hay là chị băng bó giúp tôi nhé.] ... Không còn cách nào, tôi đành phải đồng ý. Dù sao anh bị thương cũng có liên quan với tôi. Chiều tối, tôi đến tiệm thuốc mua Vân Nam Bạch Dược và băng gạc, đi vào tòa nhà26. "Hôm nay cậu đã làm những gì vậy?" Nhìn v-ết thương rỉ m-á-u, tôi không nhịn được hỏi. Hạ Châm Ngôn sờ mũi. "Buổi chiều chơi bóng rổ với bạn, không cẩn thận chèn vào vết thương." Đúng là nhân tài. Tôi dùng oxy già vệ sinh miệng v-ế-t thương, bôi thuốc Vân Nam Bạch Dược lên, rồi dùng băng gạc băng lại. Đại công cáo thành. Một con Border Collie đột nhiên chạy vui vẻ chạy tới Làm người ta không kìm được muốn vuốt v3. Tôi thử bắt chuyện với nó, không ngờ nó không hề sợ người lạ. Kỳ lạ, sao hôm đó tôi không thấy con ch.ó này nhỉ. "Đáng yêu quá, nó tên gì vậy?" Hạ Châm Ngôn dùng bàn tay không bị thương, cùng tôi vuốt v3 nó. “Cửu Thiên Tuế."
Tôi khẽ thở phào.
Không lâu sau, các món ăn đều đã xong.
Dáng ăn của Hạ Châm Ngôn rất nhã nhặn, từ tốn, đạt đến cấp bậc lễ nghi bàn ăn trong sách giáo khoa.
Có thể nhìn ra, gia giáo trong nhà hẳn rất nghiêm khắc.
Ăn xong đã gần 9 giờ.
Tôi chuẩn bị về.
"Để tôi đưa chị về." Hạ Châm Ngôn chủ động nói.
"Không cần đâu, đi bộ mười mấy phút là đến."
"Không sao, dù sao tôi cũng phải đi mua đồ."
Được rồi.
Tôi đành nghe theo.
Khi đi ngang qua hiệu thuốc trong khu, Hạ Châm Ngôn bảo tôi đợi.
Hai phút sau, anh bước ra, đưa cho tôi một cái hộp.
"Cho chị."
"Gì thế?"
Tôi ngơ ngác nhận lấy, vậy mà lại là một hộp thuốc mỡ, hình như để bôi vết thương.
Tôi nhớ đến hai cái tát Trần Mễ Lộ đã đ-ánh lên mặt.
Thảo nào cả buổi tối tôi cứ thấy mặt nóng bừng, còn tưởng do mình nhìn thấy trai đẹp nên không cầm lòng được.
Tôi lúng túng.
Hạ Châm Ngôn nhướng mày, khóe miệng cong lên.
"Chị à, về sớm chút nhé."
"Ừ." Tôi vẫy tay với anh:
"Tạm biệt."
20.
Hai ngày sau, lúc tôi đang gửi tin nhắn cho cậu môi giới, thì tình cờ lướt đến một bức ảnh trong vòng bạn bè.
[Đau cả buổi chiều, không biết có phải bị nhiễm trùng không.]
Nhấn vào, đó là ảnh Hạ Châm Ngôn đăng.
Chỗ chụp đúng là ngón trỏ tối đó cắt phải, vết cắt thực sự đã sưng đỏ.
Tôi nhíu mày.
Sao lại thế này?
Theo lý sẽ không thành ra thế này được.
Nhớ đến thuốc mỡ tối đó anh đưa, xuất phát từ tình hữu nghị, tôi gửi cho anh một tin nhắn.
[Có thể bôi thuốc Vân Nam Bạch Dược, dùng băng gạc băng lại, cố gắng tránh để vết thương dính nước.]
Anh trả lời rất nhanh.
[Chị ơi, băng bó sau đây? Cầu chỉ giáo.]
Đúng là thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân.
Tôi giải thích sơ lược cách băng bó.
Một lúc sau.
[Phức tạp quá, tôi vẫn không hiểu lắm.]
Đi kèm một icon mặt khóc.
Tôi hơi cạn lời.
Không phải anh học Đại học C sao?
Dù sao cũng là trường đại học top 3 cả nước, chỉ số thông minh không đến mức này chứ.
Một lát sau, lại có một tin nhắn.
[Thực sự đau lắm, chị ơi, hay là chị băng bó giúp tôi nhé.]
...
Không còn cách nào, tôi đành phải đồng ý.
Dù sao anh bị thương cũng có liên quan với tôi.
Chiều tối, tôi đến tiệm thuốc mua Vân Nam Bạch Dược và băng gạc, đi vào tòa nhà
26.
"Hôm nay cậu đã làm những gì vậy?"
Nhìn v-ết thương rỉ m-á-u, tôi không nhịn được hỏi.
Hạ Châm Ngôn sờ mũi.
"Buổi chiều chơi bóng rổ với bạn, không cẩn thận chèn vào vết thương."
Đúng là nhân tài.
Tôi dùng oxy già vệ sinh miệng v-ế-t thương, bôi thuốc Vân Nam Bạch Dược lên, rồi dùng băng gạc băng lại.
Đại công cáo thành.
Một con Border Collie đột nhiên chạy vui vẻ chạy tới
Làm người ta không kìm được muốn vuốt v3.
Tôi thử bắt chuyện với nó, không ngờ nó không hề sợ người lạ.
Kỳ lạ, sao hôm đó tôi không thấy con ch.ó này nhỉ.
"Đáng yêu quá, nó tên gì vậy?"
Hạ Châm Ngôn dùng bàn tay không bị thương, cùng tôi vuốt v3 nó.
“Cửu Thiên Tuế."
Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu… Tôi khẽ thở phào. Không lâu sau, các món ăn đều đã xong. Dáng ăn của Hạ Châm Ngôn rất nhã nhặn, từ tốn, đạt đến cấp bậc lễ nghi bàn ăn trong sách giáo khoa. Có thể nhìn ra, gia giáo trong nhà hẳn rất nghiêm khắc. Ăn xong đã gần 9 giờ. Tôi chuẩn bị về. "Để tôi đưa chị về." Hạ Châm Ngôn chủ động nói. "Không cần đâu, đi bộ mười mấy phút là đến." "Không sao, dù sao tôi cũng phải đi mua đồ." Được rồi. Tôi đành nghe theo. Khi đi ngang qua hiệu thuốc trong khu, Hạ Châm Ngôn bảo tôi đợi. Hai phút sau, anh bước ra, đưa cho tôi một cái hộp. "Cho chị." "Gì thế?" Tôi ngơ ngác nhận lấy, vậy mà lại là một hộp thuốc mỡ, hình như để bôi vết thương. Tôi nhớ đến hai cái tát Trần Mễ Lộ đã đ-ánh lên mặt. Thảo nào cả buổi tối tôi cứ thấy mặt nóng bừng, còn tưởng do mình nhìn thấy trai đẹp nên không cầm lòng được. Tôi lúng túng. Hạ Châm Ngôn nhướng mày, khóe miệng cong lên. "Chị à, về sớm chút nhé." "Ừ." Tôi vẫy tay với anh: "Tạm biệt." 20. Hai ngày sau, lúc tôi đang gửi tin nhắn cho cậu môi giới, thì tình cờ lướt đến một bức ảnh trong vòng bạn bè. [Đau cả buổi chiều, không biết có phải bị nhiễm trùng không.] Nhấn vào, đó là ảnh Hạ Châm Ngôn đăng. Chỗ chụp đúng là ngón trỏ tối đó cắt phải, vết cắt thực sự đã sưng đỏ. Tôi nhíu mày. Sao lại thế này? Theo lý sẽ không thành ra thế này được. Nhớ đến thuốc mỡ tối đó anh đưa, xuất phát từ tình hữu nghị, tôi gửi cho anh một tin nhắn. [Có thể bôi thuốc Vân Nam Bạch Dược, dùng băng gạc băng lại, cố gắng tránh để vết thương dính nước.] Anh trả lời rất nhanh. [Chị ơi, băng bó sau đây? Cầu chỉ giáo.] Đúng là thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân. Tôi giải thích sơ lược cách băng bó. Một lúc sau. [Phức tạp quá, tôi vẫn không hiểu lắm.] Đi kèm một icon mặt khóc. Tôi hơi cạn lời. Không phải anh học Đại học C sao? Dù sao cũng là trường đại học top 3 cả nước, chỉ số thông minh không đến mức này chứ. Một lát sau, lại có một tin nhắn. [Thực sự đau lắm, chị ơi, hay là chị băng bó giúp tôi nhé.] ... Không còn cách nào, tôi đành phải đồng ý. Dù sao anh bị thương cũng có liên quan với tôi. Chiều tối, tôi đến tiệm thuốc mua Vân Nam Bạch Dược và băng gạc, đi vào tòa nhà26. "Hôm nay cậu đã làm những gì vậy?" Nhìn v-ết thương rỉ m-á-u, tôi không nhịn được hỏi. Hạ Châm Ngôn sờ mũi. "Buổi chiều chơi bóng rổ với bạn, không cẩn thận chèn vào vết thương." Đúng là nhân tài. Tôi dùng oxy già vệ sinh miệng v-ế-t thương, bôi thuốc Vân Nam Bạch Dược lên, rồi dùng băng gạc băng lại. Đại công cáo thành. Một con Border Collie đột nhiên chạy vui vẻ chạy tới Làm người ta không kìm được muốn vuốt v3. Tôi thử bắt chuyện với nó, không ngờ nó không hề sợ người lạ. Kỳ lạ, sao hôm đó tôi không thấy con ch.ó này nhỉ. "Đáng yêu quá, nó tên gì vậy?" Hạ Châm Ngôn dùng bàn tay không bị thương, cùng tôi vuốt v3 nó. “Cửu Thiên Tuế."