Văn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu…
Chương 19: Chương 19
Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu… "Hả?" Anh nhìn tôi: "Sao vậy?" Không có gì.Giang Trước đây tôi với Giang Hoài cũng nuôi một con Border Collie trên đảo Bắc Nha, nhưng tên của nó là Bát Thiên Tuế. Nhìn kỹ lại, con ch.ó này cũng khá giống Bát Thiên Tuế. Chắc là năm ngoái khi Hạ Châm Ngôn cùng nhóm đến đảo chơi tôi đã từng gặp nó. Tôi hoang mang nhìn Hạ Châm Ngôn. "Có vấn đề gì sao? Con chó này là của Giang Hân, mấy hôm nay gửi ở đây." Hóa ra là vậy. Tôi lúng túng. Vừa rồi, có một khoảnh khắc, tôi vậy mà tưởng Hạ Châm Ngôn có ý gì với tôi. Đ-i-ên rồi, đ-i-ên mất rồi. Tôi đúng là có bệ-nh "Không, không có gì, tôi phải về rồi." Tôi đứng dậy chào tạm biệt anh. "Chị à, có thể phiền chị giúp tôi thêm một chuyện nữa không?" ***Nhà dịch:Tia Nắng Sau Mưa. Sốp nhận đề cử truyện dịch, gửi ad truyện bạn muốn dịch qua fanpage fb nhé.Chúc mng đọc truyện vui vẻ.*** 21.Hạ Châm Ngôn nhờ tôi dắt chó đi dạo giúp anh, lý do là vì tay anh bị thương. Tôi vốn định từ chối, nhưng không hiểu sao lại đồng ý. Không còn cách nào. Chàng trai bị thương, Border Collie ngoan ngoãn, cái nào tôi cũng không từ chối được. Nhất Hào Công Quán có hai cổng lớn, cổng nam và cổng bắc. Nhà Giang Hoài gần cổng bắc, còn nhà Hạ Châm Ngôn gần cổng nam. Chắc sẽ không gặp người quen đâu. Hạ Châm Ngôn muốn đi cùng, anh sợ tôi một mình không ứng phó được. Khi ra ngoài, có một chiếc xe thể thao màu đỏ sẫm bất ngờ lao vút qua, dừng lại trước cánh cổng tự động. Một chàng trai đeo khuyên tai bước xuống xe. "Cậu Hạ, tôi đến thăm Đa Đa nhà chúng ta đây." Đa Đa? Tôi đang thắc mắc thì thấy Cửu Thiên Tuế mừng rỡ chạy đến trước mặt anh ta, đuôi vẫy lia lịa. Chuyện gì vậy? Tôi quay đầu nhìn Hạ Châm Ngôn. Lại nhận ra người đàn ông vừa nãy còn ngoan ngoãn giống chú cún con trước mặt tôi, giờ như đã biến thành người khác. Mặt mày sắc bén, mắt lạnh chàng trai đối diện. Thấy tôi nhìn về phía mình, Hạ Châm Ngôn gần như ngay lập tức quay trở lại dáng vẻ hiền hoà, vô hại lúc đầu. Cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi vậy. Chàng trai một phút trước còn đang ôm chú chó Cửu Thiên Tuế lại ngay lập tức hoảng hốt đẩy nó ra xa, luống cuống nói: "À… Là... Đa Đa của chúng ta đâu rồi?" "Không biết." Giọng Hạ Châm Ngôn thờ ơ. Chàng trai kia ngượng ngùng gãi đầu, lén liếc nhìn Hạ Châm Ngôn. "Tôi không có việc gì đâu, hai người chơi vui nhé, tôi đi trước." Nói xong, anh ta như có lửa đốt mông, nhảy lên xe, n-ổ máy. Chiếc xe thể thao nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Cứ như thể có ai đang đuổi g-i-e-t anh ta vậy. "Đa Đa là ai?" Tôi thắc mắc, hỏi Hạ Châm Ngôn. "Một con chuột hamster." Anh ngoan ngoãn trả lời. 22.Tay Hạ Châm Ngôn bị thương, nên tôi giúp anh dắt chó mấy ngày liền. Chẳng bao lâu, tôi đã thân với Cửu Thiên Tuế. Nó gần như có thể hiểu mọi lệnh tôi đưa ra, gần với một đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Chỉ thỉnh thoảng gọi tên, thì nó phản ứng hơi chậm một chút. Đương nhiên. Sau vài ngày chung đụng, tôi cũng quen với Hạ Châm Ngôn hơn. Vì bình thường toàn là ba chúng tôi cùng ra ngoài tản bộ. Hai người, một chó. Có chút giống với hồi ở đảo Bắc Nha, chỉ là lúc đó, người đứng bên cạnh tôi là Giang Hoài. Chú chó bên cạnh cũng là một con khác. Hạ Châm Ngôn đã là sinh viên năm cuối, lịch học không nhiều, có rất nhiều thời gian trống. Tôi nghe Giang Hân nói, vị thái tử gia của tập đoàn Hạ thị này, sau khi tốt nghiệp sẽ vào công ty nhà mình thực tập. Nên anh cũng không cần lo chuyện công việc.
"Hả?"
Anh nhìn tôi: "Sao vậy?"
Không có gì.Giang
Trước đây tôi với Giang Hoài cũng nuôi một con Border Collie trên đảo Bắc Nha, nhưng tên của nó là Bát Thiên Tuế.
Nhìn kỹ lại, con ch.ó này cũng khá giống Bát Thiên Tuế.
Chắc là năm ngoái khi Hạ Châm Ngôn cùng nhóm đến đảo chơi tôi đã từng gặp nó.
Tôi hoang mang nhìn Hạ Châm Ngôn.
"Có vấn đề gì sao? Con chó này là của Giang Hân, mấy hôm nay gửi ở đây."
Hóa ra là vậy.
Tôi lúng túng.
Vừa rồi, có một khoảnh khắc, tôi vậy mà tưởng Hạ Châm Ngôn có ý gì với tôi.
Đ-i-ên rồi, đ-i-ên mất rồi.
Tôi đúng là có bệ-nh
"Không, không có gì, tôi phải về rồi."
Tôi đứng dậy chào tạm biệt anh.
"Chị à, có thể phiền chị giúp tôi thêm một chuyện nữa không?"
***Nhà dịch:Tia Nắng Sau Mưa. Sốp nhận đề cử truyện dịch, gửi ad truyện bạn muốn dịch qua fanpage fb nhé.
Chúc mng đọc truyện vui vẻ.***
21.
Hạ Châm Ngôn nhờ tôi dắt chó đi dạo giúp anh, lý do là vì tay anh bị thương.
Tôi vốn định từ chối, nhưng không hiểu sao lại đồng ý.
Không còn cách nào.
Chàng trai bị thương, Border Collie ngoan ngoãn, cái nào tôi cũng không từ chối được.
Nhất Hào Công Quán có hai cổng lớn, cổng nam và cổng bắc.
Nhà Giang Hoài gần cổng bắc, còn nhà Hạ Châm Ngôn gần cổng nam.
Chắc sẽ không gặp người quen đâu.
Hạ Châm Ngôn muốn đi cùng, anh sợ tôi một mình không ứng phó được.
Khi ra ngoài, có một chiếc xe thể thao màu đỏ sẫm bất ngờ lao vút qua, dừng lại trước cánh cổng tự động.
Một chàng trai đeo khuyên tai bước xuống xe.
"Cậu Hạ, tôi đến thăm Đa Đa nhà chúng ta đây."
Đa Đa?
Tôi đang thắc mắc thì thấy Cửu Thiên Tuế mừng rỡ chạy đến trước mặt anh ta, đuôi vẫy lia lịa.
Chuyện gì vậy?
Tôi quay đầu nhìn Hạ Châm Ngôn.
Lại nhận ra người đàn ông vừa nãy còn ngoan ngoãn giống chú cún con trước mặt tôi, giờ như đã biến thành người khác.
Mặt mày sắc bén, mắt lạnh chàng trai đối diện.
Thấy tôi nhìn về phía mình, Hạ Châm Ngôn gần như ngay lập tức quay trở lại dáng vẻ hiền hoà, vô hại lúc đầu.
Cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi vậy.
Chàng trai một phút trước còn đang ôm chú chó Cửu Thiên Tuế lại ngay lập tức hoảng hốt đẩy nó ra xa, luống cuống nói:
"À… Là... Đa Đa của chúng ta đâu rồi?"
"Không biết."
Giọng Hạ Châm Ngôn thờ ơ.
Chàng trai kia ngượng ngùng gãi đầu, lén liếc nhìn Hạ Châm Ngôn.
"Tôi không có việc gì đâu, hai người chơi vui nhé, tôi đi trước."
Nói xong, anh ta như có lửa đốt mông, nhảy lên xe, n-ổ máy.
Chiếc xe thể thao nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Cứ như thể có ai đang đuổi g-i-e-t anh ta vậy.
"Đa Đa là ai?"
Tôi thắc mắc, hỏi Hạ Châm Ngôn.
"Một con chuột hamster."
Anh ngoan ngoãn trả lời.
22.
Tay Hạ Châm Ngôn bị thương, nên tôi giúp anh dắt chó mấy ngày liền.
Chẳng bao lâu, tôi đã thân với Cửu Thiên Tuế.
Nó gần như có thể hiểu mọi lệnh tôi đưa ra, gần với một đứa trẻ sáu, bảy tuổi.
Chỉ thỉnh thoảng gọi tên, thì nó phản ứng hơi chậm một chút.
Đương nhiên.
Sau vài ngày chung đụng, tôi cũng quen với Hạ Châm Ngôn hơn.
Vì bình thường toàn là ba chúng tôi cùng ra ngoài tản bộ.
Hai người, một chó.
Có chút giống với hồi ở đảo Bắc Nha, chỉ là lúc đó, người đứng bên cạnh tôi là Giang Hoài.
Chú chó bên cạnh cũng là một con khác.
Hạ Châm Ngôn đã là sinh viên năm cuối, lịch học không nhiều, có rất nhiều thời gian trống.
Tôi nghe Giang Hân nói, vị thái tử gia của tập đoàn Hạ thị này, sau khi tốt nghiệp sẽ vào công ty nhà mình thực tập.
Nên anh cũng không cần lo chuyện công việc.
Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe. Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất. Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích. Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý. Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.” *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ---- 1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ. Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương. Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng. Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. Biểu cảm yêu… "Hả?" Anh nhìn tôi: "Sao vậy?" Không có gì.Giang Trước đây tôi với Giang Hoài cũng nuôi một con Border Collie trên đảo Bắc Nha, nhưng tên của nó là Bát Thiên Tuế. Nhìn kỹ lại, con ch.ó này cũng khá giống Bát Thiên Tuế. Chắc là năm ngoái khi Hạ Châm Ngôn cùng nhóm đến đảo chơi tôi đã từng gặp nó. Tôi hoang mang nhìn Hạ Châm Ngôn. "Có vấn đề gì sao? Con chó này là của Giang Hân, mấy hôm nay gửi ở đây." Hóa ra là vậy. Tôi lúng túng. Vừa rồi, có một khoảnh khắc, tôi vậy mà tưởng Hạ Châm Ngôn có ý gì với tôi. Đ-i-ên rồi, đ-i-ên mất rồi. Tôi đúng là có bệ-nh "Không, không có gì, tôi phải về rồi." Tôi đứng dậy chào tạm biệt anh. "Chị à, có thể phiền chị giúp tôi thêm một chuyện nữa không?" ***Nhà dịch:Tia Nắng Sau Mưa. Sốp nhận đề cử truyện dịch, gửi ad truyện bạn muốn dịch qua fanpage fb nhé.Chúc mng đọc truyện vui vẻ.*** 21.Hạ Châm Ngôn nhờ tôi dắt chó đi dạo giúp anh, lý do là vì tay anh bị thương. Tôi vốn định từ chối, nhưng không hiểu sao lại đồng ý. Không còn cách nào. Chàng trai bị thương, Border Collie ngoan ngoãn, cái nào tôi cũng không từ chối được. Nhất Hào Công Quán có hai cổng lớn, cổng nam và cổng bắc. Nhà Giang Hoài gần cổng bắc, còn nhà Hạ Châm Ngôn gần cổng nam. Chắc sẽ không gặp người quen đâu. Hạ Châm Ngôn muốn đi cùng, anh sợ tôi một mình không ứng phó được. Khi ra ngoài, có một chiếc xe thể thao màu đỏ sẫm bất ngờ lao vút qua, dừng lại trước cánh cổng tự động. Một chàng trai đeo khuyên tai bước xuống xe. "Cậu Hạ, tôi đến thăm Đa Đa nhà chúng ta đây." Đa Đa? Tôi đang thắc mắc thì thấy Cửu Thiên Tuế mừng rỡ chạy đến trước mặt anh ta, đuôi vẫy lia lịa. Chuyện gì vậy? Tôi quay đầu nhìn Hạ Châm Ngôn. Lại nhận ra người đàn ông vừa nãy còn ngoan ngoãn giống chú cún con trước mặt tôi, giờ như đã biến thành người khác. Mặt mày sắc bén, mắt lạnh chàng trai đối diện. Thấy tôi nhìn về phía mình, Hạ Châm Ngôn gần như ngay lập tức quay trở lại dáng vẻ hiền hoà, vô hại lúc đầu. Cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi vậy. Chàng trai một phút trước còn đang ôm chú chó Cửu Thiên Tuế lại ngay lập tức hoảng hốt đẩy nó ra xa, luống cuống nói: "À… Là... Đa Đa của chúng ta đâu rồi?" "Không biết." Giọng Hạ Châm Ngôn thờ ơ. Chàng trai kia ngượng ngùng gãi đầu, lén liếc nhìn Hạ Châm Ngôn. "Tôi không có việc gì đâu, hai người chơi vui nhé, tôi đi trước." Nói xong, anh ta như có lửa đốt mông, nhảy lên xe, n-ổ máy. Chiếc xe thể thao nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Cứ như thể có ai đang đuổi g-i-e-t anh ta vậy. "Đa Đa là ai?" Tôi thắc mắc, hỏi Hạ Châm Ngôn. "Một con chuột hamster." Anh ngoan ngoãn trả lời. 22.Tay Hạ Châm Ngôn bị thương, nên tôi giúp anh dắt chó mấy ngày liền. Chẳng bao lâu, tôi đã thân với Cửu Thiên Tuế. Nó gần như có thể hiểu mọi lệnh tôi đưa ra, gần với một đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Chỉ thỉnh thoảng gọi tên, thì nó phản ứng hơi chậm một chút. Đương nhiên. Sau vài ngày chung đụng, tôi cũng quen với Hạ Châm Ngôn hơn. Vì bình thường toàn là ba chúng tôi cùng ra ngoài tản bộ. Hai người, một chó. Có chút giống với hồi ở đảo Bắc Nha, chỉ là lúc đó, người đứng bên cạnh tôi là Giang Hoài. Chú chó bên cạnh cũng là một con khác. Hạ Châm Ngôn đã là sinh viên năm cuối, lịch học không nhiều, có rất nhiều thời gian trống. Tôi nghe Giang Hân nói, vị thái tử gia của tập đoàn Hạ thị này, sau khi tốt nghiệp sẽ vào công ty nhà mình thực tập. Nên anh cũng không cần lo chuyện công việc.