Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 38: Đánh Rơi Trân Bảo (38)

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Quán bar, tầng hai, ghế lô riêng.Mấy anh ấm đang ôm ấp bạn gái xinh tươi tán tỉnh, anh một ngụm tôi một ngụm uống rượu. Trên bàn la liệt vỏ chai, ở góc khuất ghế lô có một bóng người cô đơn, tay bưng ly rượu, ánh mắt thất thần.Một người trong nhóm chú ý đến cảnh này, nhéo eo cô bạn gái ý bảo cô ta đứng dậy.Ghế sô pha bên cạnh lún xuống, một giọng nói lười nhác vang lên: “Hạo Ngôn, hiếm khi ra ngoài một chuyến, sao vẫn ủ rũ thế kia? Lại cãi nhau với vị hôn thê à?”Từ sau khi đính hôn, Y Hạo Ngôn rất ít khi đến quán bar chơi bời với bạn bè, vì Trì Tiêu Tiêu không thích. Lần này vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là thuận miệng mời, không ngờ anh ta lại đồng ý.Mấy người có chút kinh ngạc, lại có chút tò mò. Y Hạo Ngôn chẳng phải rất yêu chiều vị hôn thê kia sao? Lần này sao lại trái tính thế này?Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?“Không có gì.” Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt thất thần.“Thế này mà là không có gì à?” Hai người bên cạnh cũng thấy hứng thú, vội buông bạn gái ra, xích lại gần Y Hạo Ngôn:“Sao thế?”Người ban đầu nhún vai, tỏ vẻ mình cũng chịu.“Chẳng lẽ là vì chuyện nhà họ Trì? Nghe nói năm xưa ôm nhầm con, Trì Châu đón người về xong, chẳng thèm che giấu thiên vị, công khai mang kè kè bên người.”“Nếu nói vậy, vị thế của Trì Tiêu Tiêu sẽ bị uy h.i.ế.p nhỉ? Trì Châu giờ là người nắm quyền Trì gia, cô ta sao sánh được với đứa em vừa tìm về trong lòng Trì Châu, địa vị chắc chắn bị ảnh hưởng.”Y Hạo Ngôn phiền lòng vì chuyện này sao? Mấy người không khỏi nghĩ vậy.“Cái cô kia thủ đoạn ghê gớm thật đấy, đến cả Trì Châu kiểu người đó cũng thu phục được.” Một người nói đùa, đương nhiên đó cũng là suy nghĩ thật lòng của hắn.Câu nói này nghe chói tai vô cùng. Y Hạo Ngôn nhíu mày. Vân Xu, một sự tồn tại như vậy, không cần phải lấy lòng bất cứ ai. Cô chỉ cần đứng đó thôi, sẽ có người tự nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ.“Đừng có ăn nói lung tung.” Y Hạo Ngôn lạnh lùng ngắt lời: “Mấy người còn chưa gặp cô ấy, sao có thể tùy tiện phán xét?”“Cô ấy vốn dĩ là người nhà họ Trì, những thứ đó đều là thứ cô ấy nên được nhận.”Nói xong, Y Hạo Ngôn ngậm chặt miệng. Ghế lô rơi vào tĩnh lặng. Mấy người ngơ ngác ngồi trên ghế nửa ngày không phản ứng.Y Hạo Ngôn đây là bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi à?Cách đây không lâu còn hùng hồn tuyên bố với bọn họ, tuyệt đối không cho phép con nhỏ mới tìm về kia uy h.i.ế.p vị hôn thê, hôm nay sao đã đổi thái độ nhanh như chong chóng, đứng về phe đối phương nói chuyện rồi?Mấy người trong lòng khó chịu.Y Hạo Ngôn lúc này chỉ còn hối hận vì ban ngày đã lỗ mãng, khiến Vân Xu sợ hãi. Cô ấy mong manh như vậy, nghĩ đến cảnh cô ngã xuống đất, Y Hạo Ngôn hận không thể đ.ấ.m cho mình một phát.Nếu sớm biết Vân Xu đẹp đến vậy, anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành động vô lễ nào.Hy vọng cô ấy đừng để bụng chuyện thất lễ của anh.

Quán bar, tầng hai, ghế lô riêng.

Mấy anh ấm đang ôm ấp bạn gái xinh tươi tán tỉnh, anh một ngụm tôi một ngụm uống rượu. Trên bàn la liệt vỏ chai, ở góc khuất ghế lô có một bóng người cô đơn, tay bưng ly rượu, ánh mắt thất thần.

Một người trong nhóm chú ý đến cảnh này, nhéo eo cô bạn gái ý bảo cô ta đứng dậy.

Ghế sô pha bên cạnh lún xuống, một giọng nói lười nhác vang lên: “Hạo Ngôn, hiếm khi ra ngoài một chuyến, sao vẫn ủ rũ thế kia? Lại cãi nhau với vị hôn thê à?”

Từ sau khi đính hôn, Y Hạo Ngôn rất ít khi đến quán bar chơi bời với bạn bè, vì Trì Tiêu Tiêu không thích. Lần này vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là thuận miệng mời, không ngờ anh ta lại đồng ý.

Mấy người có chút kinh ngạc, lại có chút tò mò. Y Hạo Ngôn chẳng phải rất yêu chiều vị hôn thê kia sao? Lần này sao lại trái tính thế này?

Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?

“Không có gì.” Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt thất thần.

“Thế này mà là không có gì à?” Hai người bên cạnh cũng thấy hứng thú, vội buông bạn gái ra, xích lại gần Y Hạo Ngôn:

“Sao thế?”

Người ban đầu nhún vai, tỏ vẻ mình cũng chịu.

“Chẳng lẽ là vì chuyện nhà họ Trì? Nghe nói năm xưa ôm nhầm con, Trì Châu đón người về xong, chẳng thèm che giấu thiên vị, công khai mang kè kè bên người.”

“Nếu nói vậy, vị thế của Trì Tiêu Tiêu sẽ bị uy h.i.ế.p nhỉ? Trì Châu giờ là người nắm quyền Trì gia, cô ta sao sánh được với đứa em vừa tìm về trong lòng Trì Châu, địa vị chắc chắn bị ảnh hưởng.”

Y Hạo Ngôn phiền lòng vì chuyện này sao? Mấy người không khỏi nghĩ vậy.

“Cái cô kia thủ đoạn ghê gớm thật đấy, đến cả Trì Châu kiểu người đó cũng thu phục được.” Một người nói đùa, đương nhiên đó cũng là suy nghĩ thật lòng của hắn.

Câu nói này nghe chói tai vô cùng. Y Hạo Ngôn nhíu mày. Vân Xu, một sự tồn tại như vậy, không cần phải lấy lòng bất cứ ai. Cô chỉ cần đứng đó thôi, sẽ có người tự nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ.

“Đừng có ăn nói lung tung.” Y Hạo Ngôn lạnh lùng ngắt lời: “Mấy người còn chưa gặp cô ấy, sao có thể tùy tiện phán xét?”

“Cô ấy vốn dĩ là người nhà họ Trì, những thứ đó đều là thứ cô ấy nên được nhận.”

Nói xong, Y Hạo Ngôn ngậm chặt miệng. Ghế lô rơi vào tĩnh lặng. Mấy người ngơ ngác ngồi trên ghế nửa ngày không phản ứng.

Y Hạo Ngôn đây là bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi à?

Cách đây không lâu còn hùng hồn tuyên bố với bọn họ, tuyệt đối không cho phép con nhỏ mới tìm về kia uy h.i.ế.p vị hôn thê, hôm nay sao đã đổi thái độ nhanh như chong chóng, đứng về phe đối phương nói chuyện rồi?

Mấy người trong lòng khó chịu.

Y Hạo Ngôn lúc này chỉ còn hối hận vì ban ngày đã lỗ mãng, khiến Vân Xu sợ hãi. Cô ấy mong manh như vậy, nghĩ đến cảnh cô ngã xuống đất, Y Hạo Ngôn hận không thể đ.ấ.m cho mình một phát.

Nếu sớm biết Vân Xu đẹp đến vậy, anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành động vô lễ nào.

Hy vọng cô ấy đừng để bụng chuyện thất lễ của anh.

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Quán bar, tầng hai, ghế lô riêng.Mấy anh ấm đang ôm ấp bạn gái xinh tươi tán tỉnh, anh một ngụm tôi một ngụm uống rượu. Trên bàn la liệt vỏ chai, ở góc khuất ghế lô có một bóng người cô đơn, tay bưng ly rượu, ánh mắt thất thần.Một người trong nhóm chú ý đến cảnh này, nhéo eo cô bạn gái ý bảo cô ta đứng dậy.Ghế sô pha bên cạnh lún xuống, một giọng nói lười nhác vang lên: “Hạo Ngôn, hiếm khi ra ngoài một chuyến, sao vẫn ủ rũ thế kia? Lại cãi nhau với vị hôn thê à?”Từ sau khi đính hôn, Y Hạo Ngôn rất ít khi đến quán bar chơi bời với bạn bè, vì Trì Tiêu Tiêu không thích. Lần này vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là thuận miệng mời, không ngờ anh ta lại đồng ý.Mấy người có chút kinh ngạc, lại có chút tò mò. Y Hạo Ngôn chẳng phải rất yêu chiều vị hôn thê kia sao? Lần này sao lại trái tính thế này?Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?“Không có gì.” Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt thất thần.“Thế này mà là không có gì à?” Hai người bên cạnh cũng thấy hứng thú, vội buông bạn gái ra, xích lại gần Y Hạo Ngôn:“Sao thế?”Người ban đầu nhún vai, tỏ vẻ mình cũng chịu.“Chẳng lẽ là vì chuyện nhà họ Trì? Nghe nói năm xưa ôm nhầm con, Trì Châu đón người về xong, chẳng thèm che giấu thiên vị, công khai mang kè kè bên người.”“Nếu nói vậy, vị thế của Trì Tiêu Tiêu sẽ bị uy h.i.ế.p nhỉ? Trì Châu giờ là người nắm quyền Trì gia, cô ta sao sánh được với đứa em vừa tìm về trong lòng Trì Châu, địa vị chắc chắn bị ảnh hưởng.”Y Hạo Ngôn phiền lòng vì chuyện này sao? Mấy người không khỏi nghĩ vậy.“Cái cô kia thủ đoạn ghê gớm thật đấy, đến cả Trì Châu kiểu người đó cũng thu phục được.” Một người nói đùa, đương nhiên đó cũng là suy nghĩ thật lòng của hắn.Câu nói này nghe chói tai vô cùng. Y Hạo Ngôn nhíu mày. Vân Xu, một sự tồn tại như vậy, không cần phải lấy lòng bất cứ ai. Cô chỉ cần đứng đó thôi, sẽ có người tự nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ.“Đừng có ăn nói lung tung.” Y Hạo Ngôn lạnh lùng ngắt lời: “Mấy người còn chưa gặp cô ấy, sao có thể tùy tiện phán xét?”“Cô ấy vốn dĩ là người nhà họ Trì, những thứ đó đều là thứ cô ấy nên được nhận.”Nói xong, Y Hạo Ngôn ngậm chặt miệng. Ghế lô rơi vào tĩnh lặng. Mấy người ngơ ngác ngồi trên ghế nửa ngày không phản ứng.Y Hạo Ngôn đây là bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi à?Cách đây không lâu còn hùng hồn tuyên bố với bọn họ, tuyệt đối không cho phép con nhỏ mới tìm về kia uy h.i.ế.p vị hôn thê, hôm nay sao đã đổi thái độ nhanh như chong chóng, đứng về phe đối phương nói chuyện rồi?Mấy người trong lòng khó chịu.Y Hạo Ngôn lúc này chỉ còn hối hận vì ban ngày đã lỗ mãng, khiến Vân Xu sợ hãi. Cô ấy mong manh như vậy, nghĩ đến cảnh cô ngã xuống đất, Y Hạo Ngôn hận không thể đ.ấ.m cho mình một phát.Nếu sớm biết Vân Xu đẹp đến vậy, anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành động vô lễ nào.Hy vọng cô ấy đừng để bụng chuyện thất lễ của anh.

Chương 38: Đánh Rơi Trân Bảo (38)