Mẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân. Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?" Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi." Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất— Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi. 1 Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu. Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có. Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc. Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên— Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy." Mắt tôi sáng lên. Thật là hoàn hảo! Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn? Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa. Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền? …
Chương 9: Chương 9
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược DưTác giả: Trương Nhược DưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân. Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?" Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi." Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất— Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi. 1 Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu. Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có. Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc. Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên— Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy." Mắt tôi sáng lên. Thật là hoàn hảo! Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn? Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa. Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền? … Đến khi tôi đỡ anh lên giường, anh mới liếc nhìn chân tôi trên sàn nhà, nói một câu lạnh nhạt: "Sàn lạnh đấy." Tôi ngoan ngoãn trèo lên giường. Người này tuy đôi chân có vấn đề, tính tình lạnh nhạt, nhưng vẫn biết quan tâm người khác. Đêm đó. Tôi bỗng nhớ lại khi ngã vào lòng Phó Hàn, vòng tay ấm áp và vững chãi ấy. Càng nghĩ, càng không ngủ được. Còn bên cạnh, Phó Hàn ngủ rất ngon, có lẽ do uống rượu, giấc ngủ của anh rất sâu, thậm chí còn nói mớ — “Tư Diêu, thật ra chiếc thẻ đó... không có tiền." Nói xong, anh liền chìm vào giấc ngủ sâu. Tôi cầm chặt chiếc thẻ anh đưa ban sáng, càng không thể chợp mắt. 15 Sáng sớm tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không. Tưởng chừng trời đã sáng rõ, nhưng kéo rèm ra, bên ngoài vẫn mờ mịt. Nhìn đồng hồ treo tường, mới chỉ hơn 5 giờ. Ngáp dài, tôi lê dép vào nhà vệ sinh, định bụng quay lại giường ngủ tiếp, nhưng lại thấy lo lắng cho Phó Hàn. Anh di chuyển bất tiện, sáng sớm thế này đi đâu được? Tôi mặc thêm áo khoác, bước ra khỏi phòng ngủ. Đèn trong hành lang vẫn bật, ánh sáng mờ mờ. Tôi đi tới đầu cầu thang, nghiêng người nhìn xuống — Phòng khách tầng một trống trơn. Tôi nghĩ có lẽ Phó Hàn bận việc gì ra ngoài rồi. Đang định quay về phòng, bỗng nghe thấy giọng nói của Phó Hàn. Giọng anh trầm và lạnh lùng, nhưng tôi không nghe rõ nội dung. Tò mò, tôi bước xuống cầu thang, lần theo âm thanh mà đi. Đứng trước cánh cửa phòng khép hờ, tôi nín thở, lén nhìn vào qua khe hở. Và những gì tôi thấy khiến tôi kinh ngạc. Người đàn ông luôn lạnh nhạt, như thể không bận tâm bất cứ điều gì, giờ đây trông như biến thành một người khác. Bộ đồ ngủ lụa đen khoác hờ trên người anh, Phó Hàn ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng, sát khí trong mắt còn hơn cả Phó Thời Trinh. "Một phút, nói rõ mọi chuyện." Phó Hàn nghiêng người, châm điếu thuốc, giọng điệu hờ hững. Tôi liếc mắt qua một chút nữa, mới nhìn rõ — Ngoài mấy người vệ sĩ áo đen đứng xung quanh, trên sàn trước mặt anh còn có một người đàn ông đang quỳ. Người đàn ông quay lưng lại với tôi, không nhìn rõ mặt. Sau khi Phó Hàn nói, người kia rõ ràng cứng đờ, nhưng vẫn không lên tiếng. Phó Hàn không nói thêm, chỉ ngậm điếu thuốc nhìn. Khoảng nửa phút sau, anh có vẻ hết kiên nhẫn. Anh dụi tắt thuốc, tiện tay ném đầu lọc. "Cắt một ngón tay trước." Nói xong, Phó Hàn cầm con d.a.o trên bàn, vứt xuống sàn. Vệ sĩ bên cạnh hành động rất nhanh, nhặt con dao, và một người khác đã nắm c.h.ặ.t t.a.y phải của người đàn ông, ấn xuống sàn. Dao hạ xuống. Tôi đứng ngoài cửa, còn chưa kịp phản ứng, bên trong đã tràn đầy máu. Một ngón tay, nói cắt là cắt. Nỗi đau dữ dội khiến người đàn ông quỳ trên sàn không nhịn được, ngửa mặt lên gào thét, nhưng ngay sau đó miệng đã bị vệ sĩ bịt chặt, không kêu nổi thêm. Phó Hàn có vẻ không hài lòng. Anh xoay xoay điếu thuốc trên tay, lạnh lùng liếc qua. "Làm ồn đến người trên lầu, mạng của ngươi cũng không giữ được." Từ góc độ của tôi, có thể nhìn rõ gương mặt Phó Hàn. Cùng với ánh mắt lạnh lẽo ấy. Sau mấy ngày sống chung, giờ tôi mới nhận ra, Phó Hàn toát ra sức ép đáng sợ thế nào. Hơn nữa... Phó Hàn nói làm ồn người trên lầu, mà trong biệt thự từ tầng một lên chỉ có hai người, ngoài anh ra thì người đó là tôi. Phó Hàn... là sợ làm phiền tôi? Đang mải nghĩ, Phó Hàn trong phòng bỗng cất giọng lạnh lẽo, dường như nhắc nhở kẻ quỳ kia nhanh chóng khai báo. Tôi bị dọa giật mình, tay run lên, đẩy cửa ra thêm một chút. Cánh cửa mở hé. Tôi đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Phó Hàn ngồi nghiêng trên ghế. 16 Bầu không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề. Trong thoáng chốc, tôi thấy trong ánh mắt của Phó Hàn lóe lên sát ý. Không khỏi rùng mình một cái. "Chuyện đó..." Tôi không dám nhìn người đàn ông đang co giật đau đớn trên sàn, chỉ cắn răng nhìn về phía Phó Hàn. "Tôi không thấy anh đâu khi tỉnh dậy, lo lắng nên xuống xem... Nếu anh không sao thì tôi lên lầu nhé..." Nói xong, tôi quay người muốn rời đi. "Đợi đã."
Đến khi tôi đỡ anh lên giường, anh mới liếc nhìn chân tôi trên sàn nhà, nói một câu lạnh nhạt: "Sàn lạnh đấy."
Tôi ngoan ngoãn trèo lên giường.
Người này tuy đôi chân có vấn đề, tính tình lạnh nhạt, nhưng vẫn biết quan tâm người khác.
Đêm đó.
Tôi bỗng nhớ lại khi ngã vào lòng Phó Hàn, vòng tay ấm áp và vững chãi ấy.
Càng nghĩ, càng không ngủ được.
Còn bên cạnh, Phó Hàn ngủ rất ngon, có lẽ do uống rượu, giấc ngủ của anh rất sâu, thậm chí còn nói mớ —
“Tư Diêu, thật ra chiếc thẻ đó... không có tiền."
Nói xong, anh liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi cầm chặt chiếc thẻ anh đưa ban sáng, càng không thể chợp mắt.
15
Sáng sớm tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.
Tưởng chừng trời đã sáng rõ, nhưng kéo rèm ra, bên ngoài vẫn mờ mịt.
Nhìn đồng hồ treo tường, mới chỉ hơn 5 giờ.
Ngáp dài, tôi lê dép vào nhà vệ sinh, định bụng quay lại giường ngủ tiếp, nhưng lại thấy lo lắng cho Phó Hàn.
Anh di chuyển bất tiện, sáng sớm thế này đi đâu được?
Tôi mặc thêm áo khoác, bước ra khỏi phòng ngủ.
Đèn trong hành lang vẫn bật, ánh sáng mờ mờ.
Tôi đi tới đầu cầu thang, nghiêng người nhìn xuống —
Phòng khách tầng một trống trơn.
Tôi nghĩ có lẽ Phó Hàn bận việc gì ra ngoài rồi.
Đang định quay về phòng, bỗng nghe thấy giọng nói của Phó Hàn.
Giọng anh trầm và lạnh lùng, nhưng tôi không nghe rõ nội dung.
Tò mò, tôi bước xuống cầu thang, lần theo âm thanh mà đi.
Đứng trước cánh cửa phòng khép hờ, tôi nín thở, lén nhìn vào qua khe hở.
Và những gì tôi thấy khiến tôi kinh ngạc.
Người đàn ông luôn lạnh nhạt, như thể không bận tâm bất cứ điều gì, giờ đây trông như biến thành một người khác.
Bộ đồ ngủ lụa đen khoác hờ trên người anh, Phó Hàn ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng, sát khí trong mắt còn hơn cả Phó Thời Trinh.
"Một phút, nói rõ mọi chuyện."
Phó Hàn nghiêng người, châm điếu thuốc, giọng điệu hờ hững.
Tôi liếc mắt qua một chút nữa, mới nhìn rõ —
Ngoài mấy người vệ sĩ áo đen đứng xung quanh, trên sàn trước mặt anh còn có một người đàn ông đang quỳ.
Người đàn ông quay lưng lại với tôi, không nhìn rõ mặt.
Sau khi Phó Hàn nói, người kia rõ ràng cứng đờ, nhưng vẫn không lên tiếng.
Phó Hàn không nói thêm, chỉ ngậm điếu thuốc nhìn.
Khoảng nửa phút sau, anh có vẻ hết kiên nhẫn.
Anh dụi tắt thuốc, tiện tay ném đầu lọc.
"Cắt một ngón tay trước."
Nói xong, Phó Hàn cầm con d.a.o trên bàn, vứt xuống sàn.
Vệ sĩ bên cạnh hành động rất nhanh, nhặt con dao, và một người khác đã nắm c.h.ặ.t t.a.y phải của người đàn ông, ấn xuống sàn.
Dao hạ xuống.
Tôi đứng ngoài cửa, còn chưa kịp phản ứng, bên trong đã tràn đầy máu.
Một ngón tay, nói cắt là cắt.
Nỗi đau dữ dội khiến người đàn ông quỳ trên sàn không nhịn được, ngửa mặt lên gào thét, nhưng ngay sau đó miệng đã bị vệ sĩ bịt chặt, không kêu nổi thêm.
Phó Hàn có vẻ không hài lòng.
Anh xoay xoay điếu thuốc trên tay, lạnh lùng liếc qua.
"Làm ồn đến người trên lầu, mạng của ngươi cũng không giữ được."
Từ góc độ của tôi, có thể nhìn rõ gương mặt Phó Hàn.
Cùng với ánh mắt lạnh lẽo ấy.
Sau mấy ngày sống chung, giờ tôi mới nhận ra, Phó Hàn toát ra sức ép đáng sợ thế nào.
Hơn nữa...
Phó Hàn nói làm ồn người trên lầu, mà trong biệt thự từ tầng một lên chỉ có hai người, ngoài anh ra thì người đó là tôi.
Phó Hàn... là sợ làm phiền tôi?
Đang mải nghĩ, Phó Hàn trong phòng bỗng cất giọng lạnh lẽo, dường như nhắc nhở kẻ quỳ kia nhanh chóng khai báo.
Tôi bị dọa giật mình, tay run lên, đẩy cửa ra thêm một chút.
Cánh cửa mở hé.
Tôi đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Phó Hàn ngồi nghiêng trên ghế.
16
Bầu không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề.
Trong thoáng chốc, tôi thấy trong ánh mắt của Phó Hàn lóe lên sát ý. Không khỏi rùng mình một cái.
"Chuyện đó..."
Tôi không dám nhìn người đàn ông đang co giật đau đớn trên sàn, chỉ cắn răng nhìn về phía Phó Hàn.
"Tôi không thấy anh đâu khi tỉnh dậy, lo lắng nên xuống xem... Nếu anh không sao thì tôi lên lầu nhé..."
Nói xong, tôi quay người muốn rời đi.
"Đợi đã."
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược DưTác giả: Trương Nhược DưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân. Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?" Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi." Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất— Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi. 1 Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu. Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có. Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc. Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên— Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy." Mắt tôi sáng lên. Thật là hoàn hảo! Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn? Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa. Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền? … Đến khi tôi đỡ anh lên giường, anh mới liếc nhìn chân tôi trên sàn nhà, nói một câu lạnh nhạt: "Sàn lạnh đấy." Tôi ngoan ngoãn trèo lên giường. Người này tuy đôi chân có vấn đề, tính tình lạnh nhạt, nhưng vẫn biết quan tâm người khác. Đêm đó. Tôi bỗng nhớ lại khi ngã vào lòng Phó Hàn, vòng tay ấm áp và vững chãi ấy. Càng nghĩ, càng không ngủ được. Còn bên cạnh, Phó Hàn ngủ rất ngon, có lẽ do uống rượu, giấc ngủ của anh rất sâu, thậm chí còn nói mớ — “Tư Diêu, thật ra chiếc thẻ đó... không có tiền." Nói xong, anh liền chìm vào giấc ngủ sâu. Tôi cầm chặt chiếc thẻ anh đưa ban sáng, càng không thể chợp mắt. 15 Sáng sớm tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không. Tưởng chừng trời đã sáng rõ, nhưng kéo rèm ra, bên ngoài vẫn mờ mịt. Nhìn đồng hồ treo tường, mới chỉ hơn 5 giờ. Ngáp dài, tôi lê dép vào nhà vệ sinh, định bụng quay lại giường ngủ tiếp, nhưng lại thấy lo lắng cho Phó Hàn. Anh di chuyển bất tiện, sáng sớm thế này đi đâu được? Tôi mặc thêm áo khoác, bước ra khỏi phòng ngủ. Đèn trong hành lang vẫn bật, ánh sáng mờ mờ. Tôi đi tới đầu cầu thang, nghiêng người nhìn xuống — Phòng khách tầng một trống trơn. Tôi nghĩ có lẽ Phó Hàn bận việc gì ra ngoài rồi. Đang định quay về phòng, bỗng nghe thấy giọng nói của Phó Hàn. Giọng anh trầm và lạnh lùng, nhưng tôi không nghe rõ nội dung. Tò mò, tôi bước xuống cầu thang, lần theo âm thanh mà đi. Đứng trước cánh cửa phòng khép hờ, tôi nín thở, lén nhìn vào qua khe hở. Và những gì tôi thấy khiến tôi kinh ngạc. Người đàn ông luôn lạnh nhạt, như thể không bận tâm bất cứ điều gì, giờ đây trông như biến thành một người khác. Bộ đồ ngủ lụa đen khoác hờ trên người anh, Phó Hàn ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng, sát khí trong mắt còn hơn cả Phó Thời Trinh. "Một phút, nói rõ mọi chuyện." Phó Hàn nghiêng người, châm điếu thuốc, giọng điệu hờ hững. Tôi liếc mắt qua một chút nữa, mới nhìn rõ — Ngoài mấy người vệ sĩ áo đen đứng xung quanh, trên sàn trước mặt anh còn có một người đàn ông đang quỳ. Người đàn ông quay lưng lại với tôi, không nhìn rõ mặt. Sau khi Phó Hàn nói, người kia rõ ràng cứng đờ, nhưng vẫn không lên tiếng. Phó Hàn không nói thêm, chỉ ngậm điếu thuốc nhìn. Khoảng nửa phút sau, anh có vẻ hết kiên nhẫn. Anh dụi tắt thuốc, tiện tay ném đầu lọc. "Cắt một ngón tay trước." Nói xong, Phó Hàn cầm con d.a.o trên bàn, vứt xuống sàn. Vệ sĩ bên cạnh hành động rất nhanh, nhặt con dao, và một người khác đã nắm c.h.ặ.t t.a.y phải của người đàn ông, ấn xuống sàn. Dao hạ xuống. Tôi đứng ngoài cửa, còn chưa kịp phản ứng, bên trong đã tràn đầy máu. Một ngón tay, nói cắt là cắt. Nỗi đau dữ dội khiến người đàn ông quỳ trên sàn không nhịn được, ngửa mặt lên gào thét, nhưng ngay sau đó miệng đã bị vệ sĩ bịt chặt, không kêu nổi thêm. Phó Hàn có vẻ không hài lòng. Anh xoay xoay điếu thuốc trên tay, lạnh lùng liếc qua. "Làm ồn đến người trên lầu, mạng của ngươi cũng không giữ được." Từ góc độ của tôi, có thể nhìn rõ gương mặt Phó Hàn. Cùng với ánh mắt lạnh lẽo ấy. Sau mấy ngày sống chung, giờ tôi mới nhận ra, Phó Hàn toát ra sức ép đáng sợ thế nào. Hơn nữa... Phó Hàn nói làm ồn người trên lầu, mà trong biệt thự từ tầng một lên chỉ có hai người, ngoài anh ra thì người đó là tôi. Phó Hàn... là sợ làm phiền tôi? Đang mải nghĩ, Phó Hàn trong phòng bỗng cất giọng lạnh lẽo, dường như nhắc nhở kẻ quỳ kia nhanh chóng khai báo. Tôi bị dọa giật mình, tay run lên, đẩy cửa ra thêm một chút. Cánh cửa mở hé. Tôi đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Phó Hàn ngồi nghiêng trên ghế. 16 Bầu không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề. Trong thoáng chốc, tôi thấy trong ánh mắt của Phó Hàn lóe lên sát ý. Không khỏi rùng mình một cái. "Chuyện đó..." Tôi không dám nhìn người đàn ông đang co giật đau đớn trên sàn, chỉ cắn răng nhìn về phía Phó Hàn. "Tôi không thấy anh đâu khi tỉnh dậy, lo lắng nên xuống xem... Nếu anh không sao thì tôi lên lầu nhé..." Nói xong, tôi quay người muốn rời đi. "Đợi đã."