Mẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân.     Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?"     Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi."     Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất—     Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi.   1   Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu.     Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có.     Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc.     Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên—    Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy."     Mắt tôi sáng lên.   Thật là hoàn hảo!     Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn?     Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa.    Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền?    …

Chương 10: Chương 10

Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược DưTác giả: Trương Nhược DưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân.     Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?"     Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi."     Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất—     Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi.   1   Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu.     Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có.     Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc.     Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên—    Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy."     Mắt tôi sáng lên.   Thật là hoàn hảo!     Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn?     Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa.    Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền?    … Là giọng của Phó Hàn. Anh nhàn nhạt cất tiếng, không còn là ngữ điệu tản mạn thường ngày, giọng anh trầm xuống. Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng đầy lạnh lùng. Tôi hít sâu một hơi, quay người lại. Chỉ thấy ánh mắt của Phó Hàn đang nhìn chăm chăm vào chân tôi, lông mày hơi nhíu lại. Tôi nhìn xuống theo ánh mắt anh – tôi đang đứng trên sàn nhà với đôi chân trần. À, lúc nãy để tiện nghe lén, tôi đã cởi giày ở chân cầu thang, sau đó đi chân trần đến đây. Vừa rồi quá căng thẳng nên không cảm thấy lạnh. Phó Hàn khẽ gọi một trợ lý đến gần, người đó lập tức đẩy xe lăn và dìu anh ngồi vào. Phó Hàn lăn xe đến trước mặt tôi, đôi mắt anh vẫn lạnh lẽo. Khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi. "Phó..." Tôi muốn lên tiếng, vừa mới thốt ra một chữ họ thì lại ngừng lại. Trong tình huống này, nên gọi anh là gì đây? Gọi "Phó thiếu gia" thì quá xa cách. Gọi thẳng tên "Phó Hàn" thì lại có vẻ chưa đủ thân thiết để gọi như vậy. Tôi còn đang lưỡng lự, thì Phó Hàn đã hành động trước. Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, khẽ dùng lực— Tôi liền ngã vào lòng anh. Phó Hàn ngồi trên xe lăn, còn tôi ngồi trên đùi anh. Tim tôi đập loạn nhịp. Không phải vì ngại ngùng, mà là vì căng thẳng. Hai chân người này vốn đã tàn tật, giờ tôi ngồi thế này liệu có làm anh tổn thương thêm không? Thế là tôi vội vàng chống tay lên tay vịn xe lăn định đứng dậy, nhưng không biết đã ấn nhầm nút gì, xe lăn bỗng chầm chậm lăn về phía tường... May mà Phó Hàn kịp thời dừng xe lại. Anh nhíu mày, ấn tôi ngồi xuống: "Ngồi yên." Giọng anh lạnh lùng khiến tôi sợ, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Vì thế, Phó Hàn liền đẩy tôi trở lại phòng, vẫn giữ tôi trong lòng anh. Trong biệt thự có thang máy, nên không cần lo về việc lên xuống cầu thang của Phó Hàn. Chỉ vậy thôi, tôi đơ người suốt đường trở về phòng. Sợ gây áp lực cho anh, tôi không dám cử động chút nào. Tuy nhiên— Dù tôi không dám cử động, Phó Hàn thì lại "không kiểm soát được" mà di chuyển. Khi xe dừng bên giường, mặt tôi đã đỏ ửng. Nếu không phải tình huống này không tiện, tôi thực sự muốn gọi điện cho mẹ và bảo bà đừng tin vào mấy tin đồn nữa. Ai nói rằng Phó Hàn có tật ở chân thì không còn khả năng làm chồng chứ? Anh hoàn toàn không hề yếu chút nào! 17 Xe lăn dừng lại bên giường, tôi vội vàng rời khỏi đùi anh, ngồi xuống mép giường. "Để tôi đỡ anh lên giường nhé..." Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi. Phó Hàn xoa trán: "Không cần, tôi ngồi một lúc." Nói xong, anh nhàn nhạt bảo: "Còn sớm, ngủ thêm chút đi." "Vâng..." Tôi vừa ngại ngùng vừa sợ hãi, vì vừa rồi bắt gặp cảnh Phó Hàn "giải quyết chuyện", nên giờ nào dám trái lời. Nhưng. Nghĩ đến người đàn ông vừa bị cắt đứt ngón tay, tôi lại thấy có chút thương cảm. Tôi không phải kiểu người quá nhân từ, nhưng trong lòng vẫn dấy lên chút xót xa. Đang phân vân thì Phó Hàn lại cất tiếng, nhìn tôi. "Yên tâm, hắn không phải người tốt." Tôi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh. Bàn tay Phó Hàn tự nhiên đặt lên tay vịn xe lăn, thon dài và đẹp mắt: "Hắn là nội gián, và trên tay còn dính m.á.u người, dù có xử lý hắn cũng xem như trừ hại cho dân." Tôi sững lại vài giây, mới hiểu ra. Anh đang... giải thích với tôi. Cảm xúc của tôi đều hiện rõ trên mặt, nên khi tôi nhìn sững vào anh, Phó Hàn liền quay đi, giọng nhàn nhạt, "Nhắm mắt, ngủ đi." Tôi ngoan ngoãn làm theo. Thực sự vẫn còn sớm, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ kéo tới. Khi ý thức mơ hồ, dường như có ai đó lên giường, nằm cạnh tôi. Theo bản năng, tôi vòng tay ôm lấy người bên cạnh, còn... quấn chân quanh người ấy. Ở nhà, tôi hay ôm một con gấu bông lớn để ngủ, lúc nào cũng ôm chặt như vậy. Lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi cảm giác người bị ôi ôm hình như hơi cứng người. ... Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Mở mắt ra, tôi bất ngờ chạm phải ánh mắt của ai đó. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm không thấy đáy. Nhìn xuống một chút... Là Phó Hàn.

Là giọng của Phó Hàn.

 

Anh nhàn nhạt cất tiếng, không còn là ngữ điệu tản mạn thường ngày, giọng anh trầm xuống. Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng đầy lạnh lùng.

 

Tôi hít sâu một hơi, quay người lại.

 

Chỉ thấy ánh mắt của Phó Hàn đang nhìn chăm chăm vào chân tôi, lông mày hơi nhíu lại.

 

Tôi nhìn xuống theo ánh mắt anh – tôi đang đứng trên sàn nhà với đôi chân trần.

 

À, lúc nãy để tiện nghe lén, tôi đã cởi giày ở chân cầu thang, sau đó đi chân trần đến đây. Vừa rồi quá căng thẳng nên không cảm thấy lạnh.

 

Phó Hàn khẽ gọi một trợ lý đến gần, người đó lập tức đẩy xe lăn và dìu anh ngồi vào.

 

Phó Hàn lăn xe đến trước mặt tôi, đôi mắt anh vẫn lạnh lẽo. Khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi.

 

"Phó..."

 

Tôi muốn lên tiếng, vừa mới thốt ra một chữ họ thì lại ngừng lại. Trong tình huống này, nên gọi anh là gì đây?

 

Gọi "Phó thiếu gia" thì quá xa cách. Gọi thẳng tên "Phó Hàn" thì lại có vẻ chưa đủ thân thiết để gọi như vậy.

 

Tôi còn đang lưỡng lự, thì Phó Hàn đã hành động trước.

 

Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, khẽ dùng lực—

 

Tôi liền ngã vào lòng anh.

 

Phó Hàn ngồi trên xe lăn, còn tôi ngồi trên đùi anh.

 

Tim tôi đập loạn nhịp.

 

Không phải vì ngại ngùng, mà là vì căng thẳng.

 

Hai chân người này vốn đã tàn tật, giờ tôi ngồi thế này liệu có làm anh tổn thương thêm không?

 

Thế là tôi vội vàng chống tay lên tay vịn xe lăn định đứng dậy, nhưng không biết đã ấn nhầm nút gì, xe lăn bỗng chầm chậm lăn về phía tường...

 

May mà Phó Hàn kịp thời dừng xe lại.

 

Anh nhíu mày, ấn tôi ngồi xuống: "Ngồi yên."

 

Giọng anh lạnh lùng khiến tôi sợ, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo.

 

Vì thế, Phó Hàn liền đẩy tôi trở lại phòng, vẫn giữ tôi trong lòng anh.

 

Trong biệt thự có thang máy, nên không cần lo về việc lên xuống cầu thang của Phó Hàn.

 

Chỉ vậy thôi, tôi đơ người suốt đường trở về phòng.

 

Sợ gây áp lực cho anh, tôi không dám cử động chút nào.

 

Tuy nhiên—

 

Dù tôi không dám cử động, Phó Hàn thì lại "không kiểm soát được" mà di chuyển.

 

Khi xe dừng bên giường, mặt tôi đã đỏ ửng.

 

Nếu không phải tình huống này không tiện, tôi thực sự muốn gọi điện cho mẹ và bảo bà đừng tin vào mấy tin đồn nữa.

 

Ai nói rằng Phó Hàn có tật ở chân thì không còn khả năng làm chồng chứ?

 

Anh hoàn toàn không hề yếu chút nào!

 

17

 

Xe lăn dừng lại bên giường, tôi vội vàng rời khỏi đùi anh, ngồi xuống mép giường.

 

"Để tôi đỡ anh lên giường nhé..."

 

Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.

 

Phó Hàn xoa trán: "Không cần, tôi ngồi một lúc."

 

Nói xong, anh nhàn nhạt bảo: "Còn sớm, ngủ thêm chút đi."

 

"Vâng..."

 

Tôi vừa ngại ngùng vừa sợ hãi, vì vừa rồi bắt gặp cảnh Phó Hàn "giải quyết chuyện", nên giờ nào dám trái lời.

 

Nhưng.

 

Nghĩ đến người đàn ông vừa bị cắt đứt ngón tay, tôi lại thấy có chút thương cảm.

 

Tôi không phải kiểu người quá nhân từ, nhưng trong lòng vẫn dấy lên chút xót xa.

 

Đang phân vân thì Phó Hàn lại cất tiếng, nhìn tôi.

 

"Yên tâm, hắn không phải người tốt."

 

Tôi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.

 

Bàn tay Phó Hàn tự nhiên đặt lên tay vịn xe lăn, thon dài và đẹp mắt: "Hắn là nội gián, và trên tay còn dính m.á.u người, dù có xử lý hắn cũng xem như trừ hại cho dân."

 

Tôi sững lại vài giây, mới hiểu ra.

 

Anh đang... giải thích với tôi.

 

Cảm xúc của tôi đều hiện rõ trên mặt, nên khi tôi nhìn sững vào anh, Phó Hàn liền quay đi, giọng nhàn nhạt, "Nhắm mắt, ngủ đi."

 

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

 

Thực sự vẫn còn sớm, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ kéo tới.

 

Khi ý thức mơ hồ, dường như có ai đó lên giường, nằm cạnh tôi.

 

Theo bản năng, tôi vòng tay ôm lấy người bên cạnh, còn... quấn chân quanh người ấy.

 

Ở nhà, tôi hay ôm một con gấu bông lớn để ngủ, lúc nào cũng ôm chặt như vậy.

 

Lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi cảm giác người bị ôi ôm hình như hơi cứng người.

 

...

 

Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

 

Mở mắt ra, tôi bất ngờ chạm phải ánh mắt của ai đó.

 

Đôi mắt đen láy, sâu thẳm không thấy đáy.

 

Nhìn xuống một chút...

 

Là Phó Hàn.

Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược DưTác giả: Trương Nhược DưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân.     Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?"     Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi."     Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất—     Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi.   1   Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu.     Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có.     Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc.     Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên—    Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy."     Mắt tôi sáng lên.   Thật là hoàn hảo!     Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn?     Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa.    Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền?    … Là giọng của Phó Hàn. Anh nhàn nhạt cất tiếng, không còn là ngữ điệu tản mạn thường ngày, giọng anh trầm xuống. Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng đầy lạnh lùng. Tôi hít sâu một hơi, quay người lại. Chỉ thấy ánh mắt của Phó Hàn đang nhìn chăm chăm vào chân tôi, lông mày hơi nhíu lại. Tôi nhìn xuống theo ánh mắt anh – tôi đang đứng trên sàn nhà với đôi chân trần. À, lúc nãy để tiện nghe lén, tôi đã cởi giày ở chân cầu thang, sau đó đi chân trần đến đây. Vừa rồi quá căng thẳng nên không cảm thấy lạnh. Phó Hàn khẽ gọi một trợ lý đến gần, người đó lập tức đẩy xe lăn và dìu anh ngồi vào. Phó Hàn lăn xe đến trước mặt tôi, đôi mắt anh vẫn lạnh lẽo. Khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi. "Phó..." Tôi muốn lên tiếng, vừa mới thốt ra một chữ họ thì lại ngừng lại. Trong tình huống này, nên gọi anh là gì đây? Gọi "Phó thiếu gia" thì quá xa cách. Gọi thẳng tên "Phó Hàn" thì lại có vẻ chưa đủ thân thiết để gọi như vậy. Tôi còn đang lưỡng lự, thì Phó Hàn đã hành động trước. Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, khẽ dùng lực— Tôi liền ngã vào lòng anh. Phó Hàn ngồi trên xe lăn, còn tôi ngồi trên đùi anh. Tim tôi đập loạn nhịp. Không phải vì ngại ngùng, mà là vì căng thẳng. Hai chân người này vốn đã tàn tật, giờ tôi ngồi thế này liệu có làm anh tổn thương thêm không? Thế là tôi vội vàng chống tay lên tay vịn xe lăn định đứng dậy, nhưng không biết đã ấn nhầm nút gì, xe lăn bỗng chầm chậm lăn về phía tường... May mà Phó Hàn kịp thời dừng xe lại. Anh nhíu mày, ấn tôi ngồi xuống: "Ngồi yên." Giọng anh lạnh lùng khiến tôi sợ, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Vì thế, Phó Hàn liền đẩy tôi trở lại phòng, vẫn giữ tôi trong lòng anh. Trong biệt thự có thang máy, nên không cần lo về việc lên xuống cầu thang của Phó Hàn. Chỉ vậy thôi, tôi đơ người suốt đường trở về phòng. Sợ gây áp lực cho anh, tôi không dám cử động chút nào. Tuy nhiên— Dù tôi không dám cử động, Phó Hàn thì lại "không kiểm soát được" mà di chuyển. Khi xe dừng bên giường, mặt tôi đã đỏ ửng. Nếu không phải tình huống này không tiện, tôi thực sự muốn gọi điện cho mẹ và bảo bà đừng tin vào mấy tin đồn nữa. Ai nói rằng Phó Hàn có tật ở chân thì không còn khả năng làm chồng chứ? Anh hoàn toàn không hề yếu chút nào! 17 Xe lăn dừng lại bên giường, tôi vội vàng rời khỏi đùi anh, ngồi xuống mép giường. "Để tôi đỡ anh lên giường nhé..." Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi. Phó Hàn xoa trán: "Không cần, tôi ngồi một lúc." Nói xong, anh nhàn nhạt bảo: "Còn sớm, ngủ thêm chút đi." "Vâng..." Tôi vừa ngại ngùng vừa sợ hãi, vì vừa rồi bắt gặp cảnh Phó Hàn "giải quyết chuyện", nên giờ nào dám trái lời. Nhưng. Nghĩ đến người đàn ông vừa bị cắt đứt ngón tay, tôi lại thấy có chút thương cảm. Tôi không phải kiểu người quá nhân từ, nhưng trong lòng vẫn dấy lên chút xót xa. Đang phân vân thì Phó Hàn lại cất tiếng, nhìn tôi. "Yên tâm, hắn không phải người tốt." Tôi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh. Bàn tay Phó Hàn tự nhiên đặt lên tay vịn xe lăn, thon dài và đẹp mắt: "Hắn là nội gián, và trên tay còn dính m.á.u người, dù có xử lý hắn cũng xem như trừ hại cho dân." Tôi sững lại vài giây, mới hiểu ra. Anh đang... giải thích với tôi. Cảm xúc của tôi đều hiện rõ trên mặt, nên khi tôi nhìn sững vào anh, Phó Hàn liền quay đi, giọng nhàn nhạt, "Nhắm mắt, ngủ đi." Tôi ngoan ngoãn làm theo. Thực sự vẫn còn sớm, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ kéo tới. Khi ý thức mơ hồ, dường như có ai đó lên giường, nằm cạnh tôi. Theo bản năng, tôi vòng tay ôm lấy người bên cạnh, còn... quấn chân quanh người ấy. Ở nhà, tôi hay ôm một con gấu bông lớn để ngủ, lúc nào cũng ôm chặt như vậy. Lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi cảm giác người bị ôi ôm hình như hơi cứng người. ... Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Mở mắt ra, tôi bất ngờ chạm phải ánh mắt của ai đó. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm không thấy đáy. Nhìn xuống một chút... Là Phó Hàn.

Chương 10: Chương 10