Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 22: Chương 22

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lời này xem như nói trúng tim Phùng Liên, lúc còn trẻ bà đúng là người đẹp có tiếng trong vùng.Phùng Liên như mở máy hát, dẫn Tống Thời Hạ đi chọn rau quả tươi.Đúng là cô không biết chọn rau củ quả thật.Mặc dù có không gian linh tuyền, nhưng trước kia cô toàn trồng rau trong không gian.Ngay cả tuổi thơ cơ cực nhất, khi cả bố mẹ ruột đều quên gửi tiền sinh hoạt, cô và bà nội toàn đi nhặt rau quả hư người ta ném đi, chưa từng chọn rau mua rau bao giờ.Tống Thời Hạ được thím Phùng dạy cách chọn rau củ quả.Mùa này rau củ ngon nhất, cô mua rau xà lách, măng tây, cần và cải thìa.Thím Phùng lại dắt Tống Thời Hạ tới căn tin giảng viên.Chẳng trách hôm qua Quý Duy Thanh đưa thẻ mua cơm cho cô, gần như thế, còn nhanh hơn cả cô tự nấu mì nữa.Nhưng cô đã quen tự ăn đồ mình trông trong không gian, không thích ăn cơm ngoài cho lắm.Thím Phùng gặp được đồng nghiệp đều đứng lại giới thiệu.DTVChẳng mấy chốc mọi người đều biết Tống Thời Hạ là vợ mới cưới của Quý Duy Thanh.Trong căn tin có một cô gái rửa rau tò mò nấp sau cây cột nhìn lén Tống Thời Hạ.Tống Thời Hạ cũng phát hiện, nhưng phát hiện đối phương không có ác ý nên cô cũng không để trong lòng.Cô gái rửa rau kia ngồi sau bếp bẻ bẻ tay, cô ta cảm thấy tức thay cho bạn của mình, lại cảm thấy đàn ông nào mà chẳng thích phụ nữ xinh đẹp. Bạn của cô ta khen giáo sư Quý lên tận mây xanh, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người đàn ông chỉ biết nhìn mặt mà thôi.Thím Phùng giới thiệu với mọi người:“Cô ấy là người nhà của giáo sư Quý, vợ mới cưới đấy, sau này cô ấy tới mua thịt thì mọi người nhớ chừa phần ngon nhé.”Có người quen làm việc gì cũng tiện hơn hẳn, hình như thím Phùng còn là lãnh đạo của căn tin này.Sau khi dặn dò mấy câu, thím Phùng bèn dẫn cô đi vào kho chọn thịt.Nhân viên hậu cần hỏi:“Đồng chí Tống, cô thích miếng thịt nào thì cứ nói một tiếng, tôi lấy giúp cho.”Tống Thời Hạ chọn nửa cân thịt ba chỉ và 1 cân sườn.Cô giơ giỏ đi chợ lên: “Tôi phải trả tiền thế nào ạ?”Nhân viên hậu cần nhìn Phùng Liên, thím Phùng kinh ngạc một thoáng rồi cười nói:“Trả bằng phiếu là được, nếu không tiện thì cháu trả thằng bằng tiền cũng được.”Bà nhớ Tiểu Tống từ dưới quê lên.Những gia đình khác toàn lấy thịt rồi đi luôn, bọn họ sẽ ghi vào sổ cho đỡ rối, chút tiền ấy cũng không tiện lấy.Tống Thời Hạ không biết giá thịt, giá tiền thím Phùng lấy là giá bán sỉ, chỉ bằng một nửa giá bên ngoài bán.Bản thân thím Phùng cũng mua 1 cân thịt, hôm nay nhà bà có khách, bằng không bà cũng chẳng nỡ mua thịt. 

Lời này xem như nói trúng tim Phùng Liên, lúc còn trẻ bà đúng là người đẹp có tiếng trong vùng.

Phùng Liên như mở máy hát, dẫn Tống Thời Hạ đi chọn rau quả tươi.

Đúng là cô không biết chọn rau củ quả thật.

Mặc dù có không gian linh tuyền, nhưng trước kia cô toàn trồng rau trong không gian.

Ngay cả tuổi thơ cơ cực nhất, khi cả bố mẹ ruột đều quên gửi tiền sinh hoạt, cô và bà nội toàn đi nhặt rau quả hư người ta ném đi, chưa từng chọn rau mua rau bao giờ.

Tống Thời Hạ được thím Phùng dạy cách chọn rau củ quả.

Mùa này rau củ ngon nhất, cô mua rau xà lách, măng tây, cần và cải thìa.

Thím Phùng lại dắt Tống Thời Hạ tới căn tin giảng viên.

Chẳng trách hôm qua Quý Duy Thanh đưa thẻ mua cơm cho cô, gần như thế, còn nhanh hơn cả cô tự nấu mì nữa.

Nhưng cô đã quen tự ăn đồ mình trông trong không gian, không thích ăn cơm ngoài cho lắm.

Thím Phùng gặp được đồng nghiệp đều đứng lại giới thiệu.

DTV

Chẳng mấy chốc mọi người đều biết Tống Thời Hạ là vợ mới cưới của Quý Duy Thanh.

Trong căn tin có một cô gái rửa rau tò mò nấp sau cây cột nhìn lén Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ cũng phát hiện, nhưng phát hiện đối phương không có ác ý nên cô cũng không để trong lòng.

Cô gái rửa rau kia ngồi sau bếp bẻ bẻ tay, cô ta cảm thấy tức thay cho bạn của mình, lại cảm thấy đàn ông nào mà chẳng thích phụ nữ xinh đẹp.

 

Bạn của cô ta khen giáo sư Quý lên tận mây xanh, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người đàn ông chỉ biết nhìn mặt mà thôi.

Thím Phùng giới thiệu với mọi người:

“Cô ấy là người nhà của giáo sư Quý, vợ mới cưới đấy, sau này cô ấy tới mua thịt thì mọi người nhớ chừa phần ngon nhé.”

Có người quen làm việc gì cũng tiện hơn hẳn, hình như thím Phùng còn là lãnh đạo của căn tin này.

Sau khi dặn dò mấy câu, thím Phùng bèn dẫn cô đi vào kho chọn thịt.

Nhân viên hậu cần hỏi:

“Đồng chí Tống, cô thích miếng thịt nào thì cứ nói một tiếng, tôi lấy giúp cho.”

Tống Thời Hạ chọn nửa cân thịt ba chỉ và 1 cân sườn.

Cô giơ giỏ đi chợ lên: “Tôi phải trả tiền thế nào ạ?”

Nhân viên hậu cần nhìn Phùng Liên, thím Phùng kinh ngạc một thoáng rồi cười nói:

“Trả bằng phiếu là được, nếu không tiện thì cháu trả thằng bằng tiền cũng được.”

Bà nhớ Tiểu Tống từ dưới quê lên.

Những gia đình khác toàn lấy thịt rồi đi luôn, bọn họ sẽ ghi vào sổ cho đỡ rối, chút tiền ấy cũng không tiện lấy.

Tống Thời Hạ không biết giá thịt, giá tiền thím Phùng lấy là giá bán sỉ, chỉ bằng một nửa giá bên ngoài bán.

Bản thân thím Phùng cũng mua 1 cân thịt, hôm nay nhà bà có khách, bằng không bà cũng chẳng nỡ mua thịt.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lời này xem như nói trúng tim Phùng Liên, lúc còn trẻ bà đúng là người đẹp có tiếng trong vùng.Phùng Liên như mở máy hát, dẫn Tống Thời Hạ đi chọn rau quả tươi.Đúng là cô không biết chọn rau củ quả thật.Mặc dù có không gian linh tuyền, nhưng trước kia cô toàn trồng rau trong không gian.Ngay cả tuổi thơ cơ cực nhất, khi cả bố mẹ ruột đều quên gửi tiền sinh hoạt, cô và bà nội toàn đi nhặt rau quả hư người ta ném đi, chưa từng chọn rau mua rau bao giờ.Tống Thời Hạ được thím Phùng dạy cách chọn rau củ quả.Mùa này rau củ ngon nhất, cô mua rau xà lách, măng tây, cần và cải thìa.Thím Phùng lại dắt Tống Thời Hạ tới căn tin giảng viên.Chẳng trách hôm qua Quý Duy Thanh đưa thẻ mua cơm cho cô, gần như thế, còn nhanh hơn cả cô tự nấu mì nữa.Nhưng cô đã quen tự ăn đồ mình trông trong không gian, không thích ăn cơm ngoài cho lắm.Thím Phùng gặp được đồng nghiệp đều đứng lại giới thiệu.DTVChẳng mấy chốc mọi người đều biết Tống Thời Hạ là vợ mới cưới của Quý Duy Thanh.Trong căn tin có một cô gái rửa rau tò mò nấp sau cây cột nhìn lén Tống Thời Hạ.Tống Thời Hạ cũng phát hiện, nhưng phát hiện đối phương không có ác ý nên cô cũng không để trong lòng.Cô gái rửa rau kia ngồi sau bếp bẻ bẻ tay, cô ta cảm thấy tức thay cho bạn của mình, lại cảm thấy đàn ông nào mà chẳng thích phụ nữ xinh đẹp. Bạn của cô ta khen giáo sư Quý lên tận mây xanh, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người đàn ông chỉ biết nhìn mặt mà thôi.Thím Phùng giới thiệu với mọi người:“Cô ấy là người nhà của giáo sư Quý, vợ mới cưới đấy, sau này cô ấy tới mua thịt thì mọi người nhớ chừa phần ngon nhé.”Có người quen làm việc gì cũng tiện hơn hẳn, hình như thím Phùng còn là lãnh đạo của căn tin này.Sau khi dặn dò mấy câu, thím Phùng bèn dẫn cô đi vào kho chọn thịt.Nhân viên hậu cần hỏi:“Đồng chí Tống, cô thích miếng thịt nào thì cứ nói một tiếng, tôi lấy giúp cho.”Tống Thời Hạ chọn nửa cân thịt ba chỉ và 1 cân sườn.Cô giơ giỏ đi chợ lên: “Tôi phải trả tiền thế nào ạ?”Nhân viên hậu cần nhìn Phùng Liên, thím Phùng kinh ngạc một thoáng rồi cười nói:“Trả bằng phiếu là được, nếu không tiện thì cháu trả thằng bằng tiền cũng được.”Bà nhớ Tiểu Tống từ dưới quê lên.Những gia đình khác toàn lấy thịt rồi đi luôn, bọn họ sẽ ghi vào sổ cho đỡ rối, chút tiền ấy cũng không tiện lấy.Tống Thời Hạ không biết giá thịt, giá tiền thím Phùng lấy là giá bán sỉ, chỉ bằng một nửa giá bên ngoài bán.Bản thân thím Phùng cũng mua 1 cân thịt, hôm nay nhà bà có khách, bằng không bà cũng chẳng nỡ mua thịt. 

Chương 22: Chương 22