Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 23: Chương 23

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Về đến nhà, hai người tạm biệt nhau ngay cổng, Tống Thời Hạ mời thím Phùng trưa nay qua nhà mình ăn cơm.Thông qua thím Phùng, cô biết là cánh đàn ông giữa trưa được bao cơm, buổi tối mới về nhà ăn.“Cũng được, để thím thử tay nghề của cháu.”Nếu Tiểu Tống không biết nấu thì bà sẽ dạy cho cô, đừng để lãng phí thịt.Tống Thời Hạ về đến nhà thì nghĩ xem trưa nay nên nấu món gì.Thời đại này có một điểm không tốt chính là không có siêu thị, không thể thoải mái nấu món mình muốn.Cô lại không muốn bạc đãi bản thân ở phương diện ăn uống.Cuối cùng cô quyết định dùng thịt ba chỉ làm món thịt rang và thịt xào, sườn thì nấu sườn cháy tỏi và hầm một nồi canh sườn.Cô lấy ớt, hoa tiêu phơi khô và gia vị để nấu canh trong không gian ra, để hết vào chiếc túi tìm được trong bếp, giả bộ như mình mang từ quê lên.Thầm nghĩ lát nữa thím Phùng sẽ qua nên cô không khóa cửa, không ngờ thím Phùng về cất đồ một cái là qua đây ngay.“Thím thấy trong nhà còn một miếng đậu hũ nên mang tới cho cháu, không đáng mấy đồng, cháu đừng chê nhé.”Tống Thời Hạ cũng chẳng khách sáo với bà: “Sao lại chê được ạ, đậu hũ là đồ ngon mà, ăn vào có thể mỹ dung dưỡng nhan.”Thím Phùng thích mấy cô gái sáng sủa sang sảng như thế này, như vậy qua lại cũng tiện hơn nhiều. “Vậy thì được, cháu cứ bận việc trước đi, lát nữa thím tới giúp cháu.” “Không vội đâu ạ, một mình cháu làm được mà, thím chờ tới giờ qua ăn cơm là được.”Thím Phùng không yên tâm lắm, nhưng mấy hôm nay con út sốt liên tục, có thể là bị cảm mùa rồi.“Vậy cháu rửa rau trước đi, lát nữa thím đánh thức con trai xong sẽ bế nó qua đây giúp cháu sau, mấy hôm nay nó bị cảm nên không đi học.”Thím Phùng nói xong thì chạy đi nhanh như một cơn gió.Tống Thời Hạ còn chưa kịp từ chối thì thím Phùng đã đi ra ngoài sân.Cô thầm nghĩ bàn tay với làn da của cô vừa nhìn đã biết không phải tiểu thư liễu yếu đào tơ, tay không chạm nước.Ở dưới quê cũng phải làm việc đồng áng, sao thím Phùng lại không tin vào khả năng nấu nướng của cô chứ.Tống Thời Hạ rửa sạch rau củ các loại.Đáng lẽ cô nên mua một ít thịt sườn để hầm mới phải, nếu có thịt bò thì càng tốt.Đống rau củ cô mua để hầm thịt thì ngon phải biết, măng tây và rau có thể lót ở dưới ăn kèm giải ngấy.Nhưng cũng không thể ăn hết một lần được, từ xa xỉ về cần kiệm khó lắm.Trong nhà chỉ có hai người, một bữa cũng chẳng ăn hết mấy món ăn, đám trẻ còn nhỏ, hẳn là chỉ có thể ăn thức ăn dành cho trẻ con thôi. 

Về đến nhà, hai người tạm biệt nhau ngay cổng, Tống Thời Hạ mời thím Phùng trưa nay qua nhà mình ăn cơm.

Thông qua thím Phùng, cô biết là cánh đàn ông giữa trưa được bao cơm, buổi tối mới về nhà ăn.

“Cũng được, để thím thử tay nghề của cháu.”

Nếu Tiểu Tống không biết nấu thì bà sẽ dạy cho cô, đừng để lãng phí thịt.

Tống Thời Hạ về đến nhà thì nghĩ xem trưa nay nên nấu món gì.

Thời đại này có một điểm không tốt chính là không có siêu thị, không thể thoải mái nấu món mình muốn.

Cô lại không muốn bạc đãi bản thân ở phương diện ăn uống.

Cuối cùng cô quyết định dùng thịt ba chỉ làm món thịt rang và thịt xào, sườn thì nấu sườn cháy tỏi và hầm một nồi canh sườn.

Cô lấy ớt, hoa tiêu phơi khô và gia vị để nấu canh trong không gian ra, để hết vào chiếc túi tìm được trong bếp, giả bộ như mình mang từ quê lên.

Thầm nghĩ lát nữa thím Phùng sẽ qua nên cô không khóa cửa, không ngờ thím Phùng về cất đồ một cái là qua đây ngay.

“Thím thấy trong nhà còn một miếng đậu hũ nên mang tới cho cháu, không đáng mấy đồng, cháu đừng chê nhé.”

Tống Thời Hạ cũng chẳng khách sáo với bà: “Sao lại chê được ạ, đậu hũ là đồ ngon mà, ăn vào có thể mỹ dung dưỡng nhan.”

Thím Phùng thích mấy cô gái sáng sủa sang sảng như thế này, như vậy qua lại cũng tiện hơn nhiều.

 

“Vậy thì được, cháu cứ bận việc trước đi, lát nữa thím tới giúp cháu.”

 

“Không vội đâu ạ, một mình cháu làm được mà, thím chờ tới giờ qua ăn cơm là được.”

Thím Phùng không yên tâm lắm, nhưng mấy hôm nay con út sốt liên tục, có thể là bị cảm mùa rồi.

“Vậy cháu rửa rau trước đi, lát nữa thím đánh thức con trai xong sẽ bế nó qua đây giúp cháu sau, mấy hôm nay nó bị cảm nên không đi học.”

Thím Phùng nói xong thì chạy đi nhanh như một cơn gió.

Tống Thời Hạ còn chưa kịp từ chối thì thím Phùng đã đi ra ngoài sân.

Cô thầm nghĩ bàn tay với làn da của cô vừa nhìn đã biết không phải tiểu thư liễu yếu đào tơ, tay không chạm nước.

Ở dưới quê cũng phải làm việc đồng áng, sao thím Phùng lại không tin vào khả năng nấu nướng của cô chứ.

Tống Thời Hạ rửa sạch rau củ các loại.

Đáng lẽ cô nên mua một ít thịt sườn để hầm mới phải, nếu có thịt bò thì càng tốt.

Đống rau củ cô mua để hầm thịt thì ngon phải biết, măng tây và rau có thể lót ở dưới ăn kèm giải ngấy.

Nhưng cũng không thể ăn hết một lần được, từ xa xỉ về cần kiệm khó lắm.

Trong nhà chỉ có hai người, một bữa cũng chẳng ăn hết mấy món ăn, đám trẻ còn nhỏ, hẳn là chỉ có thể ăn thức ăn dành cho trẻ con thôi.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Về đến nhà, hai người tạm biệt nhau ngay cổng, Tống Thời Hạ mời thím Phùng trưa nay qua nhà mình ăn cơm.Thông qua thím Phùng, cô biết là cánh đàn ông giữa trưa được bao cơm, buổi tối mới về nhà ăn.“Cũng được, để thím thử tay nghề của cháu.”Nếu Tiểu Tống không biết nấu thì bà sẽ dạy cho cô, đừng để lãng phí thịt.Tống Thời Hạ về đến nhà thì nghĩ xem trưa nay nên nấu món gì.Thời đại này có một điểm không tốt chính là không có siêu thị, không thể thoải mái nấu món mình muốn.Cô lại không muốn bạc đãi bản thân ở phương diện ăn uống.Cuối cùng cô quyết định dùng thịt ba chỉ làm món thịt rang và thịt xào, sườn thì nấu sườn cháy tỏi và hầm một nồi canh sườn.Cô lấy ớt, hoa tiêu phơi khô và gia vị để nấu canh trong không gian ra, để hết vào chiếc túi tìm được trong bếp, giả bộ như mình mang từ quê lên.Thầm nghĩ lát nữa thím Phùng sẽ qua nên cô không khóa cửa, không ngờ thím Phùng về cất đồ một cái là qua đây ngay.“Thím thấy trong nhà còn một miếng đậu hũ nên mang tới cho cháu, không đáng mấy đồng, cháu đừng chê nhé.”Tống Thời Hạ cũng chẳng khách sáo với bà: “Sao lại chê được ạ, đậu hũ là đồ ngon mà, ăn vào có thể mỹ dung dưỡng nhan.”Thím Phùng thích mấy cô gái sáng sủa sang sảng như thế này, như vậy qua lại cũng tiện hơn nhiều. “Vậy thì được, cháu cứ bận việc trước đi, lát nữa thím tới giúp cháu.” “Không vội đâu ạ, một mình cháu làm được mà, thím chờ tới giờ qua ăn cơm là được.”Thím Phùng không yên tâm lắm, nhưng mấy hôm nay con út sốt liên tục, có thể là bị cảm mùa rồi.“Vậy cháu rửa rau trước đi, lát nữa thím đánh thức con trai xong sẽ bế nó qua đây giúp cháu sau, mấy hôm nay nó bị cảm nên không đi học.”Thím Phùng nói xong thì chạy đi nhanh như một cơn gió.Tống Thời Hạ còn chưa kịp từ chối thì thím Phùng đã đi ra ngoài sân.Cô thầm nghĩ bàn tay với làn da của cô vừa nhìn đã biết không phải tiểu thư liễu yếu đào tơ, tay không chạm nước.Ở dưới quê cũng phải làm việc đồng áng, sao thím Phùng lại không tin vào khả năng nấu nướng của cô chứ.Tống Thời Hạ rửa sạch rau củ các loại.Đáng lẽ cô nên mua một ít thịt sườn để hầm mới phải, nếu có thịt bò thì càng tốt.Đống rau củ cô mua để hầm thịt thì ngon phải biết, măng tây và rau có thể lót ở dưới ăn kèm giải ngấy.Nhưng cũng không thể ăn hết một lần được, từ xa xỉ về cần kiệm khó lắm.Trong nhà chỉ có hai người, một bữa cũng chẳng ăn hết mấy món ăn, đám trẻ còn nhỏ, hẳn là chỉ có thể ăn thức ăn dành cho trẻ con thôi. 

Chương 23: Chương 23