“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 401: Chương 401
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lưu Hạt Tử trốn ở trong phòng, mượn rượu giải sầu, thuận tiện ngẫm lại tất cả những chuyện phát sinh trong hai ngày nay.Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, càng nghĩ càng giận.Mãi đến khi Trịnh Toàn Cường chủ động đến đây, gã mới hoảng loạn đứng lên.“Anh họ.”Trước mặt người khác Lưu Hạt Tử luôn gọi Trịnh Toàn Cường là đại ca, nhưng mà khi không có người khác, gã sẽ thay đổi cách xưng hô càng thêm thân mật.TBCTrịnh Toàn Cường tiến vào, *****ên là nhìn thoáng qua gương mặt vẫn còn dấu bàn tay của Lưu Hạt Tử, sau đó nhìn bình rượu đã vơi đi hơn phân nửa trên bàn.“Ngồi xuống đi.”Lưu Hạt Tử thật sự rất sợ hãi Trịnh Toàn Cường, xem lời anh ta nói giống như thánh chỉ, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.“Còn đau không?” Trịnh Toàn Cường quan tâm hỏi làm Lưu Hạt Tử có chút sợ hãi và vui sướng.“Không đau từ lâu rồi.”Lưu Hạt Tử rặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.“Em cũng đừng trách anh, lần này em gây ra họa lớn như thế, nếu anh không đánh em thì không thể nào cho mấy anh em khác một lời giải thích được.” Trịnh Toàn Cường hiếm khi mà kiên nhẫn chủ động giải thích.“Anh họ, em biết mà, lần này là em gây thêm phiền phức đến cho anh.” Lưu Hạt Tử lộ ra vẻ mặt cảm động, ước gì có thể đào tim móc phổi cho Trịnh Toàn Cường.Trịnh Toàn Cường vỗ vai của gã nói: “Chờ chuyện lần này qua đi rồi, anh họ dẫn em đi ra nước ngoài chơi. Mấy ngày nay em cứ tạm thời chịu đựng một chút, đừng đi ra ngoài kiếm chuyện.” Trịnh Toàn Cường thật sự quá hiểu biết con người Lưu Hạt Tử, có anh ta ở đây thì còn có thể khống chế Lưu Hạt Tử. Nhưng nếu anh ta không có ở đây, Lưu Hạt Tử sẽ muốn làm gì thì làm, cho nên anh ta tuyệt đối không thể làm Lưu Hạt Tử gây ra chuyện gì nữa.Lưu Hạt Tử đảo mắt liên tục, đột nhiên lộ ra vẻ mặt ấm ức.“Anh họ, anh tưởng em đi tìm con nhỏ kia đều là vì em hay sao?”Trịnh Toàn Cường lập tức nhận ra gã có chuyện muốn nói: “Em có ý gì hả?”Lưu Hạt Tử lại không lập tức nói ra những gì gã nghi ngờ về Sở Mục mà lại cố ý ấp úng lập lờ.“Hiện tại em còn chưa thể xác định hoàn toàn, nếu anh họ tin em thì cứ để em bắt con nhỏ kia về, đến lúc đó em chắc chắn sẽ cho anh họ một bất ngờ cực lớn.”Lưu Hạt Tử là một người thông minh, cũng biết nếu chỉ dựa vào suy đoán của một mình gã thì sẽ không thể nào thật sự d.a.o động vị trí của Sở Mục trong lòng Trịnh Toàn Cường, nhưng mà nếu như có thể bắt cô gái kia đến đây thì mọi chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều.Cho dù Sở Mục thật sự không có vấn đề gì thì cũng có thể làm một vài thứ trên người cô gái kia, làm Sở Mục thành người có vấn đề.Trịnh Toàn Cường cũng không thích loại cảm giác bị che giấu này: “Muốn nói thì nói ngay bây giờ.”Lưu Hạt Tử lập tức nịnh nọt nói: “Anh họ, anh cho em cơ hội cuối cùng này đi, em bảo đảm sẽ không làm anh thất vọng.”Trên mặt Trịnh Toàn Cường lộ ra chút không vui, Lưu Hạt Tử còn che che giấu giấu như thế, chắc cũng chỉ là vì muốn kiếm cớ thôi, mục đích chỉ là vì muốn bắt cô gái kia về.Cho nên rốt cuộc đó là loại phụ nữ như thế nào mới có thể làm cho thằng em họ chúa mê gái của anh ta c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt như thế chứ?“Hiện tại mấy công an ở bên ngoài đều là vì bắt em đúng không? Em muốn c.h.ế.t thì đừng có liên lụy đến anh.”Toàn thân anh ta vô cùng âm u, cảm thấy Lưu Hạt Tử thật đúng là bùn nhão không trét lên tường được.“Anh họ, em có thể bảo đảm em sẽ không làm công an phát hiện, anh cũng biết em sợ c.h.ế.t nhất mà. Nhưng mà nếu bắt được con nhỏ kia là em sẽ tìm ra được gián điệp lẩn trốn bên trong chúng ta!” Lưu Hạt Tử biết nhất định phải để lộ ra một chút tin tức, nếu không Trịnh Toàn Cường chắc chắn sẽ không đồng ý.
Lưu Hạt Tử trốn ở trong phòng, mượn rượu giải sầu, thuận tiện ngẫm lại tất cả những chuyện phát sinh trong hai ngày nay.
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, càng nghĩ càng giận.
Mãi đến khi Trịnh Toàn Cường chủ động đến đây, gã mới hoảng loạn đứng lên.
“Anh họ.”
Trước mặt người khác Lưu Hạt Tử luôn gọi Trịnh Toàn Cường là đại ca, nhưng mà khi không có người khác, gã sẽ thay đổi cách xưng hô càng thêm thân mật.
TBC
Trịnh Toàn Cường tiến vào, *****ên là nhìn thoáng qua gương mặt vẫn còn dấu bàn tay của Lưu Hạt Tử, sau đó nhìn bình rượu đã vơi đi hơn phân nửa trên bàn.
“Ngồi xuống đi.”
Lưu Hạt Tử thật sự rất sợ hãi Trịnh Toàn Cường, xem lời anh ta nói giống như thánh chỉ, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.
“Còn đau không?” Trịnh Toàn Cường quan tâm hỏi làm Lưu Hạt Tử có chút sợ hãi và vui sướng.
“Không đau từ lâu rồi.”
Lưu Hạt Tử rặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
“Em cũng đừng trách anh, lần này em gây ra họa lớn như thế, nếu anh không đánh em thì không thể nào cho mấy anh em khác một lời giải thích được.” Trịnh Toàn Cường hiếm khi mà kiên nhẫn chủ động giải thích.
“Anh họ, em biết mà, lần này là em gây thêm phiền phức đến cho anh.” Lưu Hạt Tử lộ ra vẻ mặt cảm động, ước gì có thể đào tim móc phổi cho Trịnh Toàn Cường.
Trịnh Toàn Cường vỗ vai của gã nói: “Chờ chuyện lần này qua đi rồi, anh họ dẫn em đi ra nước ngoài chơi. Mấy ngày nay em cứ tạm thời chịu đựng một chút, đừng đi ra ngoài kiếm chuyện.”
Trịnh Toàn Cường thật sự quá hiểu biết con người Lưu Hạt Tử, có anh ta ở đây thì còn có thể khống chế Lưu Hạt Tử. Nhưng nếu anh ta không có ở đây, Lưu Hạt Tử sẽ muốn làm gì thì làm, cho nên anh ta tuyệt đối không thể làm Lưu Hạt Tử gây ra chuyện gì nữa.
Lưu Hạt Tử đảo mắt liên tục, đột nhiên lộ ra vẻ mặt ấm ức.
“Anh họ, anh tưởng em đi tìm con nhỏ kia đều là vì em hay sao?”
Trịnh Toàn Cường lập tức nhận ra gã có chuyện muốn nói: “Em có ý gì hả?”
Lưu Hạt Tử lại không lập tức nói ra những gì gã nghi ngờ về Sở Mục mà lại cố ý ấp úng lập lờ.
“Hiện tại em còn chưa thể xác định hoàn toàn, nếu anh họ tin em thì cứ để em bắt con nhỏ kia về, đến lúc đó em chắc chắn sẽ cho anh họ một bất ngờ cực lớn.”
Lưu Hạt Tử là một người thông minh, cũng biết nếu chỉ dựa vào suy đoán của một mình gã thì sẽ không thể nào thật sự d.a.o động vị trí của Sở Mục trong lòng Trịnh Toàn Cường, nhưng mà nếu như có thể bắt cô gái kia đến đây thì mọi chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều.
Cho dù Sở Mục thật sự không có vấn đề gì thì cũng có thể làm một vài thứ trên người cô gái kia, làm Sở Mục thành người có vấn đề.
Trịnh Toàn Cường cũng không thích loại cảm giác bị che giấu này: “Muốn nói thì nói ngay bây giờ.”
Lưu Hạt Tử lập tức nịnh nọt nói: “Anh họ, anh cho em cơ hội cuối cùng này đi, em bảo đảm sẽ không làm anh thất vọng.”
Trên mặt Trịnh Toàn Cường lộ ra chút không vui, Lưu Hạt Tử còn che che giấu giấu như thế, chắc cũng chỉ là vì muốn kiếm cớ thôi, mục đích chỉ là vì muốn bắt cô gái kia về.
Cho nên rốt cuộc đó là loại phụ nữ như thế nào mới có thể làm cho thằng em họ chúa mê gái của anh ta c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt như thế chứ?
“Hiện tại mấy công an ở bên ngoài đều là vì bắt em đúng không? Em muốn c.h.ế.t thì đừng có liên lụy đến anh.”
Toàn thân anh ta vô cùng âm u, cảm thấy Lưu Hạt Tử thật đúng là bùn nhão không trét lên tường được.
“Anh họ, em có thể bảo đảm em sẽ không làm công an phát hiện, anh cũng biết em sợ c.h.ế.t nhất mà. Nhưng mà nếu bắt được con nhỏ kia là em sẽ tìm ra được gián điệp lẩn trốn bên trong chúng ta!” Lưu Hạt Tử biết nhất định phải để lộ ra một chút tin tức, nếu không Trịnh Toàn Cường chắc chắn sẽ không đồng ý.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lưu Hạt Tử trốn ở trong phòng, mượn rượu giải sầu, thuận tiện ngẫm lại tất cả những chuyện phát sinh trong hai ngày nay.Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, càng nghĩ càng giận.Mãi đến khi Trịnh Toàn Cường chủ động đến đây, gã mới hoảng loạn đứng lên.“Anh họ.”Trước mặt người khác Lưu Hạt Tử luôn gọi Trịnh Toàn Cường là đại ca, nhưng mà khi không có người khác, gã sẽ thay đổi cách xưng hô càng thêm thân mật.TBCTrịnh Toàn Cường tiến vào, *****ên là nhìn thoáng qua gương mặt vẫn còn dấu bàn tay của Lưu Hạt Tử, sau đó nhìn bình rượu đã vơi đi hơn phân nửa trên bàn.“Ngồi xuống đi.”Lưu Hạt Tử thật sự rất sợ hãi Trịnh Toàn Cường, xem lời anh ta nói giống như thánh chỉ, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.“Còn đau không?” Trịnh Toàn Cường quan tâm hỏi làm Lưu Hạt Tử có chút sợ hãi và vui sướng.“Không đau từ lâu rồi.”Lưu Hạt Tử rặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.“Em cũng đừng trách anh, lần này em gây ra họa lớn như thế, nếu anh không đánh em thì không thể nào cho mấy anh em khác một lời giải thích được.” Trịnh Toàn Cường hiếm khi mà kiên nhẫn chủ động giải thích.“Anh họ, em biết mà, lần này là em gây thêm phiền phức đến cho anh.” Lưu Hạt Tử lộ ra vẻ mặt cảm động, ước gì có thể đào tim móc phổi cho Trịnh Toàn Cường.Trịnh Toàn Cường vỗ vai của gã nói: “Chờ chuyện lần này qua đi rồi, anh họ dẫn em đi ra nước ngoài chơi. Mấy ngày nay em cứ tạm thời chịu đựng một chút, đừng đi ra ngoài kiếm chuyện.” Trịnh Toàn Cường thật sự quá hiểu biết con người Lưu Hạt Tử, có anh ta ở đây thì còn có thể khống chế Lưu Hạt Tử. Nhưng nếu anh ta không có ở đây, Lưu Hạt Tử sẽ muốn làm gì thì làm, cho nên anh ta tuyệt đối không thể làm Lưu Hạt Tử gây ra chuyện gì nữa.Lưu Hạt Tử đảo mắt liên tục, đột nhiên lộ ra vẻ mặt ấm ức.“Anh họ, anh tưởng em đi tìm con nhỏ kia đều là vì em hay sao?”Trịnh Toàn Cường lập tức nhận ra gã có chuyện muốn nói: “Em có ý gì hả?”Lưu Hạt Tử lại không lập tức nói ra những gì gã nghi ngờ về Sở Mục mà lại cố ý ấp úng lập lờ.“Hiện tại em còn chưa thể xác định hoàn toàn, nếu anh họ tin em thì cứ để em bắt con nhỏ kia về, đến lúc đó em chắc chắn sẽ cho anh họ một bất ngờ cực lớn.”Lưu Hạt Tử là một người thông minh, cũng biết nếu chỉ dựa vào suy đoán của một mình gã thì sẽ không thể nào thật sự d.a.o động vị trí của Sở Mục trong lòng Trịnh Toàn Cường, nhưng mà nếu như có thể bắt cô gái kia đến đây thì mọi chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều.Cho dù Sở Mục thật sự không có vấn đề gì thì cũng có thể làm một vài thứ trên người cô gái kia, làm Sở Mục thành người có vấn đề.Trịnh Toàn Cường cũng không thích loại cảm giác bị che giấu này: “Muốn nói thì nói ngay bây giờ.”Lưu Hạt Tử lập tức nịnh nọt nói: “Anh họ, anh cho em cơ hội cuối cùng này đi, em bảo đảm sẽ không làm anh thất vọng.”Trên mặt Trịnh Toàn Cường lộ ra chút không vui, Lưu Hạt Tử còn che che giấu giấu như thế, chắc cũng chỉ là vì muốn kiếm cớ thôi, mục đích chỉ là vì muốn bắt cô gái kia về.Cho nên rốt cuộc đó là loại phụ nữ như thế nào mới có thể làm cho thằng em họ chúa mê gái của anh ta c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt như thế chứ?“Hiện tại mấy công an ở bên ngoài đều là vì bắt em đúng không? Em muốn c.h.ế.t thì đừng có liên lụy đến anh.”Toàn thân anh ta vô cùng âm u, cảm thấy Lưu Hạt Tử thật đúng là bùn nhão không trét lên tường được.“Anh họ, em có thể bảo đảm em sẽ không làm công an phát hiện, anh cũng biết em sợ c.h.ế.t nhất mà. Nhưng mà nếu bắt được con nhỏ kia là em sẽ tìm ra được gián điệp lẩn trốn bên trong chúng ta!” Lưu Hạt Tử biết nhất định phải để lộ ra một chút tin tức, nếu không Trịnh Toàn Cường chắc chắn sẽ không đồng ý.