“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 402: Chương 402

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Quả nhiên, lúc Trịnh Toàn Cường nghe gã nói có gián điệp thì sắc mặt lập tức thay đổi ngay.“Em đang nghi ngờ ai?”Toàn thân anh ta giống như bị bóng ma bao phủ, âm trầm *****.Tên của Sở Mục đã đến bên miệng của Lưu Hạt Tử, nhưng lại bị gã nuốt ngược vào trong.“Hiện tại em còn chưa thể xác định chắc chắn.”Trịnh Toàn Cường nhìn chằm chằm mặt gã, xác định gã không phải đang nói đùa, im lặng vài giây rồi mới từ ghế sofa đứng lên.Lưu Hạt Tử trông mong nhìn chờ anh ta đưa ra quyết định.“Được rồi. Nếu em bị công an bắt thì em cũng tự biết sẽ có hậu quả như thế nào.” Trịnh Toàn Cường lạnh lùng nói một câu, sau đó đi ra ngoài.Đối với Trịnh Toàn Cường mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc bắt gián điệp ở bên người.Lưu Hạt Tử vui mừng muốn chết, gã không sợ bị công an bắt, bởi vì đây là chuyện không thể nào xảy ra.Hiện tại được đại ca cho phép, cuối cùng thì người đẹp kia cũng đã không thể thoát khỏi lòng bàn tay của gã.Gã lại tự rót cho mình một ly rượu đầu, vừa uống vừa đắc ý nỉ non.“Sở Mục à Sở Mục, mày tưởng mày làm việc kín đáo lắm à? Không thể trốn khỏi con mắt Hạt Tử tao đâu, hai lần hành động liên tiếp đều thất bại, hơn nữa tao vừa mới định bắt con nhỏ kia là nó lập tức muốn đi ngay, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ.”Nói xong lời cuối cùng, gã bưng ly rượu lên uống cạn, cảm thấy gã đã nắm giữ được bí mật của Sở Mục rồi.Mà chuyện gã phải làm chính là tranh thủ lúc Sở Mục chưa biết được tin tức, bắt cô gái kia về, “hưởng thụ” cho sướng xong, sau đó quăng đến trước mặt Sở Mục và đại ca, làm Sở Mục không còn đường xoay sở nữa.Reng reng reng. Đêm hôm khuya khoắt, Diệp Ninh đang ngủ sau lại đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức.Cô gần như là lập tức tỉnh táo lại, nhưng không sốt ruột cầm ống nghe lên, mà là chờ tiếng chuông vang lên đến giây cuối cùng rồi mới đi nghe máy.“Alo, ai đó?”“Người đẹp, em không cần phải biết anh là ai đâu, chỉ cần trả lời câu hỏi của anh là được rồi.”Giọng nam đáng khinh từ trong ống nghe truyền đến làm Diệp Ninh lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.Giọng điệu nói chuyện này lập tức làm cô nhớ đến người đàn ông cô gặp được ở hành lang trong tiệm cơm. Ngoại trừ người kia ra thì không còn có người thứ hai nào có thể làm cô cảm thấy buồn nôn đến thế.“Tôi biết anh là ai rồi, anh tên Lưu Hạt Tử đúng không? Những người muốn bắt cóc tôi ngày hôm nay là do anh sai khiến đúng chứ?” Diệp Ninh chủ động xuất kích.Lưu Hạt Tử không chỉ không sợ hãi, ngược lại càng cười thêm ngông cuồng.TBC“Không hổ là người đẹp mà anh đây vừa ý, không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh nữa. Nhưng mà mấy chuyện này rốt cuộc là do cô em tự nghĩ ra, hay là do Sở Mục âm thầm nói cho cô em biết thế?”Cho dù cách điện thoại, Diệp Ninh cũng có thể cảm nhận được vẻ âm hiểm và đáng khinh của Lưu Hạt Tử.“Sở Mục là ai? Rốt cuộc các anh muốn cái gì?”Hôm nay cô cố ý không hỏi Cố Phong tên hiện tại của anh là gì. Bởi vì cô rất rõ ràng, cô biết càng ít thì cô và Cố Phong mới càng thêm an toàn.Tuy rằng cô thật sự không biết, nhưng Lưu Hạt Tử hỏi như thế, cô cũng có thể đoán ra được Sở Mục chính là tên giả hiện tại của Cố Phong.“Ha ha, người đẹp à, cô em cũng đừng giả ngu với tôi nữa, cô cứ nhất quyết muốn tôi nói rõ ràng ra luôn sao? Sở Mục còn chẳng phải là tên Cố Phong mà cô gọi hôm trước à. Có phải là tên đó gọi điện thoại báo cho cô, bảo cô nhanh chóng chạy khỏi kinh thành không?”Tuy rằng Lưu Hạt Tử đang thử, nhưng giọng điệu lại vô cùng tự tin và khẳng định.Đầu óc Diệp Ninh nhanh chóng vận chuyện, không chỉ vô cùng căng thẳng mà còn rất ảo não.Nếu bởi vì sự xuất hiện của cô mà làm Cố Phong bại lộ thân phận, chỉ sợ không chỉ làm anh không thể hoàn thành nhiệm vụ mà còn có thể sẽ dẫn đến mối họa nguy hiểm đến tính mạng của anh nữa. 

Quả nhiên, lúc Trịnh Toàn Cường nghe gã nói có gián điệp thì sắc mặt lập tức thay đổi ngay.

“Em đang nghi ngờ ai?”

Toàn thân anh ta giống như bị bóng ma bao phủ, âm trầm *****.

Tên của Sở Mục đã đến bên miệng của Lưu Hạt Tử, nhưng lại bị gã nuốt ngược vào trong.

“Hiện tại em còn chưa thể xác định chắc chắn.”

Trịnh Toàn Cường nhìn chằm chằm mặt gã, xác định gã không phải đang nói đùa, im lặng vài giây rồi mới từ ghế sofa đứng lên.

Lưu Hạt Tử trông mong nhìn chờ anh ta đưa ra quyết định.

“Được rồi. Nếu em bị công an bắt thì em cũng tự biết sẽ có hậu quả như thế nào.” Trịnh Toàn Cường lạnh lùng nói một câu, sau đó đi ra ngoài.

Đối với Trịnh Toàn Cường mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc bắt gián điệp ở bên người.

Lưu Hạt Tử vui mừng muốn chết, gã không sợ bị công an bắt, bởi vì đây là chuyện không thể nào xảy ra.

Hiện tại được đại ca cho phép, cuối cùng thì người đẹp kia cũng đã không thể thoát khỏi lòng bàn tay của gã.

Gã lại tự rót cho mình một ly rượu đầu, vừa uống vừa đắc ý nỉ non.

“Sở Mục à Sở Mục, mày tưởng mày làm việc kín đáo lắm à? Không thể trốn khỏi con mắt Hạt Tử tao đâu, hai lần hành động liên tiếp đều thất bại, hơn nữa tao vừa mới định bắt con nhỏ kia là nó lập tức muốn đi ngay, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ.”

Nói xong lời cuối cùng, gã bưng ly rượu lên uống cạn, cảm thấy gã đã nắm giữ được bí mật của Sở Mục rồi.

Mà chuyện gã phải làm chính là tranh thủ lúc Sở Mục chưa biết được tin tức, bắt cô gái kia về, “hưởng thụ” cho sướng xong, sau đó quăng đến trước mặt Sở Mục và đại ca, làm Sở Mục không còn đường xoay sở nữa.

Reng reng reng.

 

Đêm hôm khuya khoắt, Diệp Ninh đang ngủ sau lại đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức.

Cô gần như là lập tức tỉnh táo lại, nhưng không sốt ruột cầm ống nghe lên, mà là chờ tiếng chuông vang lên đến giây cuối cùng rồi mới đi nghe máy.

“Alo, ai đó?”

“Người đẹp, em không cần phải biết anh là ai đâu, chỉ cần trả lời câu hỏi của anh là được rồi.”

Giọng nam đáng khinh từ trong ống nghe truyền đến làm Diệp Ninh lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.

Giọng điệu nói chuyện này lập tức làm cô nhớ đến người đàn ông cô gặp được ở hành lang trong tiệm cơm. Ngoại trừ người kia ra thì không còn có người thứ hai nào có thể làm cô cảm thấy buồn nôn đến thế.

“Tôi biết anh là ai rồi, anh tên Lưu Hạt Tử đúng không? Những người muốn bắt cóc tôi ngày hôm nay là do anh sai khiến đúng chứ?” Diệp Ninh chủ động xuất kích.

Lưu Hạt Tử không chỉ không sợ hãi, ngược lại càng cười thêm ngông cuồng.

TBC

“Không hổ là người đẹp mà anh đây vừa ý, không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh nữa. Nhưng mà mấy chuyện này rốt cuộc là do cô em tự nghĩ ra, hay là do Sở Mục âm thầm nói cho cô em biết thế?”

Cho dù cách điện thoại, Diệp Ninh cũng có thể cảm nhận được vẻ âm hiểm và đáng khinh của Lưu Hạt Tử.

“Sở Mục là ai? Rốt cuộc các anh muốn cái gì?”

Hôm nay cô cố ý không hỏi Cố Phong tên hiện tại của anh là gì. Bởi vì cô rất rõ ràng, cô biết càng ít thì cô và Cố Phong mới càng thêm an toàn.

Tuy rằng cô thật sự không biết, nhưng Lưu Hạt Tử hỏi như thế, cô cũng có thể đoán ra được Sở Mục chính là tên giả hiện tại của Cố Phong.

“Ha ha, người đẹp à, cô em cũng đừng giả ngu với tôi nữa, cô cứ nhất quyết muốn tôi nói rõ ràng ra luôn sao? Sở Mục còn chẳng phải là tên Cố Phong mà cô gọi hôm trước à. Có phải là tên đó gọi điện thoại báo cho cô, bảo cô nhanh chóng chạy khỏi kinh thành không?”

Tuy rằng Lưu Hạt Tử đang thử, nhưng giọng điệu lại vô cùng tự tin và khẳng định.

Đầu óc Diệp Ninh nhanh chóng vận chuyện, không chỉ vô cùng căng thẳng mà còn rất ảo não.

Nếu bởi vì sự xuất hiện của cô mà làm Cố Phong bại lộ thân phận, chỉ sợ không chỉ làm anh không thể hoàn thành nhiệm vụ mà còn có thể sẽ dẫn đến mối họa nguy hiểm đến tính mạng của anh nữa.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Quả nhiên, lúc Trịnh Toàn Cường nghe gã nói có gián điệp thì sắc mặt lập tức thay đổi ngay.“Em đang nghi ngờ ai?”Toàn thân anh ta giống như bị bóng ma bao phủ, âm trầm *****.Tên của Sở Mục đã đến bên miệng của Lưu Hạt Tử, nhưng lại bị gã nuốt ngược vào trong.“Hiện tại em còn chưa thể xác định chắc chắn.”Trịnh Toàn Cường nhìn chằm chằm mặt gã, xác định gã không phải đang nói đùa, im lặng vài giây rồi mới từ ghế sofa đứng lên.Lưu Hạt Tử trông mong nhìn chờ anh ta đưa ra quyết định.“Được rồi. Nếu em bị công an bắt thì em cũng tự biết sẽ có hậu quả như thế nào.” Trịnh Toàn Cường lạnh lùng nói một câu, sau đó đi ra ngoài.Đối với Trịnh Toàn Cường mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc bắt gián điệp ở bên người.Lưu Hạt Tử vui mừng muốn chết, gã không sợ bị công an bắt, bởi vì đây là chuyện không thể nào xảy ra.Hiện tại được đại ca cho phép, cuối cùng thì người đẹp kia cũng đã không thể thoát khỏi lòng bàn tay của gã.Gã lại tự rót cho mình một ly rượu đầu, vừa uống vừa đắc ý nỉ non.“Sở Mục à Sở Mục, mày tưởng mày làm việc kín đáo lắm à? Không thể trốn khỏi con mắt Hạt Tử tao đâu, hai lần hành động liên tiếp đều thất bại, hơn nữa tao vừa mới định bắt con nhỏ kia là nó lập tức muốn đi ngay, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ.”Nói xong lời cuối cùng, gã bưng ly rượu lên uống cạn, cảm thấy gã đã nắm giữ được bí mật của Sở Mục rồi.Mà chuyện gã phải làm chính là tranh thủ lúc Sở Mục chưa biết được tin tức, bắt cô gái kia về, “hưởng thụ” cho sướng xong, sau đó quăng đến trước mặt Sở Mục và đại ca, làm Sở Mục không còn đường xoay sở nữa.Reng reng reng. Đêm hôm khuya khoắt, Diệp Ninh đang ngủ sau lại đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức.Cô gần như là lập tức tỉnh táo lại, nhưng không sốt ruột cầm ống nghe lên, mà là chờ tiếng chuông vang lên đến giây cuối cùng rồi mới đi nghe máy.“Alo, ai đó?”“Người đẹp, em không cần phải biết anh là ai đâu, chỉ cần trả lời câu hỏi của anh là được rồi.”Giọng nam đáng khinh từ trong ống nghe truyền đến làm Diệp Ninh lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.Giọng điệu nói chuyện này lập tức làm cô nhớ đến người đàn ông cô gặp được ở hành lang trong tiệm cơm. Ngoại trừ người kia ra thì không còn có người thứ hai nào có thể làm cô cảm thấy buồn nôn đến thế.“Tôi biết anh là ai rồi, anh tên Lưu Hạt Tử đúng không? Những người muốn bắt cóc tôi ngày hôm nay là do anh sai khiến đúng chứ?” Diệp Ninh chủ động xuất kích.Lưu Hạt Tử không chỉ không sợ hãi, ngược lại càng cười thêm ngông cuồng.TBC“Không hổ là người đẹp mà anh đây vừa ý, không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh nữa. Nhưng mà mấy chuyện này rốt cuộc là do cô em tự nghĩ ra, hay là do Sở Mục âm thầm nói cho cô em biết thế?”Cho dù cách điện thoại, Diệp Ninh cũng có thể cảm nhận được vẻ âm hiểm và đáng khinh của Lưu Hạt Tử.“Sở Mục là ai? Rốt cuộc các anh muốn cái gì?”Hôm nay cô cố ý không hỏi Cố Phong tên hiện tại của anh là gì. Bởi vì cô rất rõ ràng, cô biết càng ít thì cô và Cố Phong mới càng thêm an toàn.Tuy rằng cô thật sự không biết, nhưng Lưu Hạt Tử hỏi như thế, cô cũng có thể đoán ra được Sở Mục chính là tên giả hiện tại của Cố Phong.“Ha ha, người đẹp à, cô em cũng đừng giả ngu với tôi nữa, cô cứ nhất quyết muốn tôi nói rõ ràng ra luôn sao? Sở Mục còn chẳng phải là tên Cố Phong mà cô gọi hôm trước à. Có phải là tên đó gọi điện thoại báo cho cô, bảo cô nhanh chóng chạy khỏi kinh thành không?”Tuy rằng Lưu Hạt Tử đang thử, nhưng giọng điệu lại vô cùng tự tin và khẳng định.Đầu óc Diệp Ninh nhanh chóng vận chuyện, không chỉ vô cùng căng thẳng mà còn rất ảo não.Nếu bởi vì sự xuất hiện của cô mà làm Cố Phong bại lộ thân phận, chỉ sợ không chỉ làm anh không thể hoàn thành nhiệm vụ mà còn có thể sẽ dẫn đến mối họa nguy hiểm đến tính mạng của anh nữa. 

Chương 402: Chương 402