Tác giả:

Trước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân. Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.” Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...” ... Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành. Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối. Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi. Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người. Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục. Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Ta cưỡi trên lưng ngựa cao…

Chương 4

Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTrước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân. Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.” Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...” ... Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành. Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối. Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi. Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người. Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục. Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Ta cưỡi trên lưng ngựa cao… Ta nằm im trên tảng đá, không nói gì nữa, nhắm mắt lim dim một lát.Khi ta tỉnh dậy, mặt trăng đã treo cao trên bầu trời.Ta mặc quần áo xong định trở về, thì thấy Tần Miên đang đứng quay lưng lại cách đó không xa.“Tần tiểu thư? Cô vẫn còn ở đây sao?”Nàng quay đầu lại, lạnh nhạt liếc ta một cái: “Đi thôi.”Ta ngẩn ra một lúc, nàng ta là… cố ý chờ ta?Chưa kịp trả lời, nàng đã tự bước lên trước.Ta không chịu được dáng vẻ dễ thương ấy, cười khẽ.Dù vị tiểu thư này có hơi mạnh bạo, nhưng tính ra vẫn là người tốt!…….Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaSau khi trở về sơn động, cơn buồn ngủ ập đến.Ta đốt lửa, dựng vài tấm chắn ở cửa động, quay lại thì thấy Tần Miên dường như đã chìm vào giấc ngủ.Ta tặc lưỡi một tiếng, lấy tấm áo choàng còn sạch đắp lên người nàng.Ban đêm gió lớn, tiểu thư mình hạc xương mai, lỡ cảm lạnh thì phiền to.Ta tựa lưng vào vách đá, khoác nguyên áo mà nhắm mắt lại.……Sáng hôm sau, ta bị đánh thức bởi tiếng động sột soạt.Thói quen đã tập luyện nhiều năm khiến ta bật dậy ngay lập tức.Tấm áo choàng được đắp trên người rơi xuống đất, đây là áo choàng lúc tối ta đắp cho Tần tiểu thư mà.Ta ngẩn người, theo phản xạ quay đầu nhìn sang bên cạnh.Người đâu rồi???Không kịp suy nghĩ nhiều, ta lập tức chạy tới cửa hang, lật mạnh tấm chắn.Ngoài cửa có mấy chục người, đồng loạt quay đầu nhìn ta.Tiểu sư đệ vẫy tay: “Thiếu chủ, tìm được ngài rồi!”Ta xoa mũi, cúi người bước ra khỏi sơn động: “Các ngươi đến từ khi nào?”Tiểu sư đệ: “Cũng được một lúc rồi, thấy thiếu chủ ngủ say nên bọn ta không dám gọi.”Ta khẽ liếc hắn một cái, ta vốn là người ngủ rất nông, vậy mà lại không phát hiện Tần Miên ra khỏi đây khi nào.Nhìn quanh một lượt, ta nhíu mày hỏi hắn: “Tần tiểu thư đâu?”Tiểu sư đệ nghiêng đầu nhìn về phía sau ta, nhướng cằm: “Kìa, cô ấy đang đứng ở phía bên kia.”Ta quay đầu nhìn theo.Tần Miên cầm ống trúc đựng nước đi về phía ta, khi đi ngang qua ta thì dừng lại đưa ống trúc cho ta.“Tỉnh rồi à?”Ta: “Ừ.”Tần Miên: “Uống chút nước đi, lát nữa phải khởi hành ngay, không thể chậm trễ được nữa.”Nàng đi lướt qua ta.Tiểu sư đệ nhìn ta và nàng với vẻ kinh ngạc và ánh mắt đầy nghi hoặc.“Thiếu chủ, sao ta thấy hai người có gì đó không đúng?”Ta uống một ngụm nước: “Sao cơ?”Tiểu sư đệ gãi đầu: “Không nói rõ được, chỉ là cảm giác thôi.”Ta vỗ vai hắn: “Đừng cảm giác gì nữa, mau chuẩn bị lên đường!”“Vâng...”Để tránh gặp phải rắc rối như lần trước, ta quyết định bỏ qua lộ trình đã định sẵn, đổi sang con đường khác.Mặc dù là đi đường vòng, nhưng ít ra cũng an toàn.Từ lúc khởi hành đến nay đã được năm ngày, cuối cùng chúng ta cũng hộ tống tiểu thư về tới Kinh ThànhTừ xa, đã thấy có người đợi sẵn ở cổng thành.Vài người đứng đầu tỏ vẻ rất nghiêm nghị, các vệ sĩ bên cạnh đều cao to khỏe mạnh, nhìn quanh đầy cảnh giác.Trước đây, theo quy tắc của tiêu cục, ta không được phép dò hỏi quá nhiều về lai lịch của Tần tiểu thư.Nhưng nay xem ra, nàng quả thật không phải tiểu thư nhà quan lại tầm thường.Chúng ta không vào thành mà trực tiếp dừng lại ở gần cổng thành.Ta nhảy xuống bước đến bên xe ngựa, đưa tay vào trong: “Miên Miên, đến kinh thành rồi.”Tần Miên: “…”Suốt quãng đường, ta thường trêu nàng như thế, dù gì nàng cũng biết ta là nữ nhi.Nhưng tính tình nàng ấy lạnh lùng, rất ít khi để ý đến ta.Tần Miên vén rèm xe, không vịn vào tay ta mà cúi người tự nhảy xuống.Ta không chút ngại ngùng rút tay về.“Nhìn kìa, có người đến đón cô nương rồi.”Ta chỉ tay về phía trước.Tần Miên nhìn sang, mặt không biểu cảm rồi nói: “Tạm biệt.”Nói xong, nàng bước đi.Ta hái một đóa hoa cúc dại bên đường, chạy theo nàng.Nàng ngạc nhiên quay lại.Ta nhanh tay cài hoa vào tóc nàng.“A, giờ nhìn đẹp hẳn!” Ta cười, “Nữ nhi thì phải cài hoa chứ!”“Được rồi, mau đi đi, hẹn gặp lại nàng nhé?”Tần Miên nhìn ta chăm chú rồi quay đi, đi được vài bước rồi dừng lại.Nàng hỏi: “Ngươi tên là gì?”Ta ngẩn ra một lúc, sau đó lớn tiếng trả lời: “Hạ Anh.”

Ta nằm im trên tảng đá, không nói gì nữa, nhắm mắt lim dim một lát.

Khi ta tỉnh dậy, mặt trăng đã treo cao trên bầu trời.

Ta mặc quần áo xong định trở về, thì thấy Tần Miên đang đứng quay lưng lại cách đó không xa.

“Tần tiểu thư? Cô vẫn còn ở đây sao?”

Nàng quay đầu lại, lạnh nhạt liếc ta một cái: “Đi thôi.”

Ta ngẩn ra một lúc, nàng ta là… cố ý chờ ta?

Chưa kịp trả lời, nàng đã tự bước lên trước.

Ta không chịu được dáng vẻ dễ thương ấy, cười khẽ.

Dù vị tiểu thư này có hơi mạnh bạo, nhưng tính ra vẫn là người tốt!

…….

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sau khi trở về sơn động, cơn buồn ngủ ập đến.

Ta đốt lửa, dựng vài tấm chắn ở cửa động, quay lại thì thấy Tần Miên dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Ta tặc lưỡi một tiếng, lấy tấm áo choàng còn sạch đắp lên người nàng.

Ban đêm gió lớn, tiểu thư mình hạc xương mai, lỡ cảm lạnh thì phiền to.

Ta tựa lưng vào vách đá, khoác nguyên áo mà nhắm mắt lại.

……

Sáng hôm sau, ta bị đánh thức bởi tiếng động sột soạt.

Thói quen đã tập luyện nhiều năm khiến ta bật dậy ngay lập tức.

Tấm áo choàng được đắp trên người rơi xuống đất, đây là áo choàng lúc tối ta đắp cho Tần tiểu thư mà.

Ta ngẩn người, theo phản xạ quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Người đâu rồi???

Không kịp suy nghĩ nhiều, ta lập tức chạy tới cửa hang, lật mạnh tấm chắn.

Ngoài cửa có mấy chục người, đồng loạt quay đầu nhìn ta.

Tiểu sư đệ vẫy tay: “Thiếu chủ, tìm được ngài rồi!”

Ta xoa mũi, cúi người bước ra khỏi sơn động: “Các ngươi đến từ khi nào?”

Tiểu sư đệ: “Cũng được một lúc rồi, thấy thiếu chủ ngủ say nên bọn ta không dám gọi.”

Ta khẽ liếc hắn một cái, ta vốn là người ngủ rất nông, vậy mà lại không phát hiện Tần Miên ra khỏi đây khi nào.

Nhìn quanh một lượt, ta nhíu mày hỏi hắn: “Tần tiểu thư đâu?”

Tiểu sư đệ nghiêng đầu nhìn về phía sau ta, nhướng cằm: “Kìa, cô ấy đang đứng ở phía bên kia.”

Ta quay đầu nhìn theo.

Tần Miên cầm ống trúc đựng nước đi về phía ta, khi đi ngang qua ta thì dừng lại đưa ống trúc cho ta.

“Tỉnh rồi à?”

Ta: “Ừ.”

Tần Miên: “Uống chút nước đi, lát nữa phải khởi hành ngay, không thể chậm trễ được nữa.”

Nàng đi lướt qua ta.

Tiểu sư đệ nhìn ta và nàng với vẻ kinh ngạc và ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Thiếu chủ, sao ta thấy hai người có gì đó không đúng?”

Ta uống một ngụm nước: “Sao cơ?”

Tiểu sư đệ gãi đầu: “Không nói rõ được, chỉ là cảm giác thôi.”

Ta vỗ vai hắn: “Đừng cảm giác gì nữa, mau chuẩn bị lên đường!”

“Vâng...”

Để tránh gặp phải rắc rối như lần trước, ta quyết định bỏ qua lộ trình đã định sẵn, đổi sang con đường khác.

Mặc dù là đi đường vòng, nhưng ít ra cũng an toàn.

Từ lúc khởi hành đến nay đã được năm ngày, cuối cùng chúng ta cũng hộ tống tiểu thư về tới Kinh Thành

Từ xa, đã thấy có người đợi sẵn ở cổng thành.

Vài người đứng đầu tỏ vẻ rất nghiêm nghị, các vệ sĩ bên cạnh đều cao to khỏe mạnh, nhìn quanh đầy cảnh giác.

Trước đây, theo quy tắc của tiêu cục, ta không được phép dò hỏi quá nhiều về lai lịch của Tần tiểu thư.

Nhưng nay xem ra, nàng quả thật không phải tiểu thư nhà quan lại tầm thường.

Chúng ta không vào thành mà trực tiếp dừng lại ở gần cổng thành.

Ta nhảy xuống bước đến bên xe ngựa, đưa tay vào trong: “Miên Miên, đến kinh thành rồi.”

Tần Miên: “…”

Suốt quãng đường, ta thường trêu nàng như thế, dù gì nàng cũng biết ta là nữ nhi.

Nhưng tính tình nàng ấy lạnh lùng, rất ít khi để ý đến ta.

Tần Miên vén rèm xe, không vịn vào tay ta mà cúi người tự nhảy xuống.

Ta không chút ngại ngùng rút tay về.

“Nhìn kìa, có người đến đón cô nương rồi.”

Ta chỉ tay về phía trước.

Tần Miên nhìn sang, mặt không biểu cảm rồi nói: “Tạm biệt.”

Nói xong, nàng bước đi.

Ta hái một đóa hoa cúc dại bên đường, chạy theo nàng.

Nàng ngạc nhiên quay lại.

Ta nhanh tay cài hoa vào tóc nàng.

“A, giờ nhìn đẹp hẳn!” Ta cười, “Nữ nhi thì phải cài hoa chứ!”

“Được rồi, mau đi đi, hẹn gặp lại nàng nhé?”

Tần Miên nhìn ta chăm chú rồi quay đi, đi được vài bước rồi dừng lại.

Nàng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Ta ngẩn ra một lúc, sau đó lớn tiếng trả lời: “Hạ Anh.”

Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTrước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân. Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.” Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...” ... Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành. Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối. Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi. Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người. Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục. Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Ta cưỡi trên lưng ngựa cao… Ta nằm im trên tảng đá, không nói gì nữa, nhắm mắt lim dim một lát.Khi ta tỉnh dậy, mặt trăng đã treo cao trên bầu trời.Ta mặc quần áo xong định trở về, thì thấy Tần Miên đang đứng quay lưng lại cách đó không xa.“Tần tiểu thư? Cô vẫn còn ở đây sao?”Nàng quay đầu lại, lạnh nhạt liếc ta một cái: “Đi thôi.”Ta ngẩn ra một lúc, nàng ta là… cố ý chờ ta?Chưa kịp trả lời, nàng đã tự bước lên trước.Ta không chịu được dáng vẻ dễ thương ấy, cười khẽ.Dù vị tiểu thư này có hơi mạnh bạo, nhưng tính ra vẫn là người tốt!…….Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaSau khi trở về sơn động, cơn buồn ngủ ập đến.Ta đốt lửa, dựng vài tấm chắn ở cửa động, quay lại thì thấy Tần Miên dường như đã chìm vào giấc ngủ.Ta tặc lưỡi một tiếng, lấy tấm áo choàng còn sạch đắp lên người nàng.Ban đêm gió lớn, tiểu thư mình hạc xương mai, lỡ cảm lạnh thì phiền to.Ta tựa lưng vào vách đá, khoác nguyên áo mà nhắm mắt lại.……Sáng hôm sau, ta bị đánh thức bởi tiếng động sột soạt.Thói quen đã tập luyện nhiều năm khiến ta bật dậy ngay lập tức.Tấm áo choàng được đắp trên người rơi xuống đất, đây là áo choàng lúc tối ta đắp cho Tần tiểu thư mà.Ta ngẩn người, theo phản xạ quay đầu nhìn sang bên cạnh.Người đâu rồi???Không kịp suy nghĩ nhiều, ta lập tức chạy tới cửa hang, lật mạnh tấm chắn.Ngoài cửa có mấy chục người, đồng loạt quay đầu nhìn ta.Tiểu sư đệ vẫy tay: “Thiếu chủ, tìm được ngài rồi!”Ta xoa mũi, cúi người bước ra khỏi sơn động: “Các ngươi đến từ khi nào?”Tiểu sư đệ: “Cũng được một lúc rồi, thấy thiếu chủ ngủ say nên bọn ta không dám gọi.”Ta khẽ liếc hắn một cái, ta vốn là người ngủ rất nông, vậy mà lại không phát hiện Tần Miên ra khỏi đây khi nào.Nhìn quanh một lượt, ta nhíu mày hỏi hắn: “Tần tiểu thư đâu?”Tiểu sư đệ nghiêng đầu nhìn về phía sau ta, nhướng cằm: “Kìa, cô ấy đang đứng ở phía bên kia.”Ta quay đầu nhìn theo.Tần Miên cầm ống trúc đựng nước đi về phía ta, khi đi ngang qua ta thì dừng lại đưa ống trúc cho ta.“Tỉnh rồi à?”Ta: “Ừ.”Tần Miên: “Uống chút nước đi, lát nữa phải khởi hành ngay, không thể chậm trễ được nữa.”Nàng đi lướt qua ta.Tiểu sư đệ nhìn ta và nàng với vẻ kinh ngạc và ánh mắt đầy nghi hoặc.“Thiếu chủ, sao ta thấy hai người có gì đó không đúng?”Ta uống một ngụm nước: “Sao cơ?”Tiểu sư đệ gãi đầu: “Không nói rõ được, chỉ là cảm giác thôi.”Ta vỗ vai hắn: “Đừng cảm giác gì nữa, mau chuẩn bị lên đường!”“Vâng...”Để tránh gặp phải rắc rối như lần trước, ta quyết định bỏ qua lộ trình đã định sẵn, đổi sang con đường khác.Mặc dù là đi đường vòng, nhưng ít ra cũng an toàn.Từ lúc khởi hành đến nay đã được năm ngày, cuối cùng chúng ta cũng hộ tống tiểu thư về tới Kinh ThànhTừ xa, đã thấy có người đợi sẵn ở cổng thành.Vài người đứng đầu tỏ vẻ rất nghiêm nghị, các vệ sĩ bên cạnh đều cao to khỏe mạnh, nhìn quanh đầy cảnh giác.Trước đây, theo quy tắc của tiêu cục, ta không được phép dò hỏi quá nhiều về lai lịch của Tần tiểu thư.Nhưng nay xem ra, nàng quả thật không phải tiểu thư nhà quan lại tầm thường.Chúng ta không vào thành mà trực tiếp dừng lại ở gần cổng thành.Ta nhảy xuống bước đến bên xe ngựa, đưa tay vào trong: “Miên Miên, đến kinh thành rồi.”Tần Miên: “…”Suốt quãng đường, ta thường trêu nàng như thế, dù gì nàng cũng biết ta là nữ nhi.Nhưng tính tình nàng ấy lạnh lùng, rất ít khi để ý đến ta.Tần Miên vén rèm xe, không vịn vào tay ta mà cúi người tự nhảy xuống.Ta không chút ngại ngùng rút tay về.“Nhìn kìa, có người đến đón cô nương rồi.”Ta chỉ tay về phía trước.Tần Miên nhìn sang, mặt không biểu cảm rồi nói: “Tạm biệt.”Nói xong, nàng bước đi.Ta hái một đóa hoa cúc dại bên đường, chạy theo nàng.Nàng ngạc nhiên quay lại.Ta nhanh tay cài hoa vào tóc nàng.“A, giờ nhìn đẹp hẳn!” Ta cười, “Nữ nhi thì phải cài hoa chứ!”“Được rồi, mau đi đi, hẹn gặp lại nàng nhé?”Tần Miên nhìn ta chăm chú rồi quay đi, đi được vài bước rồi dừng lại.Nàng hỏi: “Ngươi tên là gì?”Ta ngẩn ra một lúc, sau đó lớn tiếng trả lời: “Hạ Anh.”

Chương 4