Trước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân. Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.” Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...” ... Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành. Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối. Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi. Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người. Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục. Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Ta cưỡi trên lưng ngựa cao…
Chương 5
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTrước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân. Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.” Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...” ... Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành. Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối. Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi. Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người. Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục. Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Ta cưỡi trên lưng ngựa cao… Nửa tháng sau.Khi ta từ võ trường trở về, vừa bước vào cửa đã cảm thấy mọi người trong cục cư xử rất lạ, hình như có gì đó không ổn.Gặp đúng tiểu sư đệ từ bên trong đi ra, ta vươn tay kéo hắn lại dò hỏi: “Chuyện gì vậy?”Phản ứng kỳ lạ của tiểu sư đệ khiến ta có chút bất ngờ.Hắn đỏ bừng mặt, gạt tay ta ra, lắp bắp nói: “Thiếu... thiếu chủ, lão đương gia đang ở hậu viện chờ ngài, bảo ngài qua... qua đó.”Nói xong, hắn chạy đi mất.Ta bước vào tiêu cục, lúc này mới nhận ra trong tiền viện có một nhóm người mặc khinh giáp đứng đó.Họ đứng yên bất động, cứ nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta phát hoảng.Không quan tâm nhiều đến họ, ta trực tiếp đi thẳng về phía hậu viện.Phụ thân ta ngồi trong sân với vẻ mặt lo lâu, nhìn thấy ta ông thở dài: “Anh nhi con về rồi à.”“Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?, bên ngoài sao có nhiều người thế?”Phụ thân nhìn ta một cái, sau đó lấy ra một vật từ trong áo: “Con tự xem đi.”Đây không phải là thánh chỉ sao.Ta chầm chậm mở ra, sau khi đọc rõ nội dung bên trong mặt ta hoàn toàn biến sắc.“Phụ thân! Đây là...”Phụ thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta hỏi: “Anh nhi, thân phận nữ nhi của con rốt cuộc bị lộ ra ngoài bằng cách nào?”Ta đờ đẫn một hồi lâu không nói nên lời, ngoài phụ mẫu ta ra có ai biết đâu chứ, hay là….Chỉ có thể là Tần Miên.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaĐây là thánh chỉ tứ hôn, ban hôn cho ta??Ban hôn cho ta và thái tử.Đầu ta trở nên mơ hồ, thực sự mù mịt. Gia cảnh nhà ta không có gì nổi bật, phụ thân ta mở tiêu cục để kiếm kế sinh nhai. Kinh thành có bao nhiêu đại gia khuê tú mà Thái tử không chọn, sao lại nhất định chọn ta?Phụ thân ta thở dài một hơi: “Khi con lên bảy tuổi thì mắc một trận bạo bệnh vì vậy đã quên hết mọi chuyện trước đó.”Ta mơ hồ gật đầu: “Hình như đúng là vậy.”Phụ thân ta nói: “Vì vậy con cũng quên rằng nhà họ Hạ của chúng ta cũng từng sống ở Kinh thành.”…Ngày thành hôn được sắp xếp rất gần, ta hầu như không còn sự lựa chọn nào khác. Đã mười mấy năm rồi ta chưa từng trang điểm, to son và mặc trang phục của một nữ nhân.Trước khi lên đường, tiểu sư đệ nhìn ta, khuôn mặt ngại ngùng đỏ ửng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Ta trừng mắt nhìn hắn: “Muốn nói gì?”Tiểu sư đệ tránh ánh mắt ta, một lúc sau mới nói được một câu: “Thiếu chủ, chúc ngài hạnh phúc.”Ta khẽ nhếch môi mỉm cười: “Hạnh phúc cái đầu ngươi.”Tiểu sư đệ: “...”Nhìn thấy đoàn xe sắp khởi hành về Kinh , tiểu sư đệ thắc mắc: “Sao không thấy lão đương gia ra tiễn thiếu chủ?”Ta buông rèm: “Đêm qua phụ thân ta uống nhiều rượu, chắc giờ còn đang ngủ.”“Khi nào ông ấy tỉnh ngươi hãy chuyển giúp ta, ta đi Kinh thành sẽ tự biết bảo trọng, không cần lo lắng.”Lời ta vừa dứt, đoàn xe liền bắt đầu chuyển động. Xe ngựa dần rời đi, ta dựa vào cửa sổ xe, thở dài một hơi.…Đêm qua phụ thân gấp gáp thu dọn hành lý vào tay nải cho ta: “Anh nhi, nhanh đi thôi!”Ta kinh ngạc: “Sao thế?”Phụ thân ta tức giận: “Ta vừa cho người nghe ngóng được rồi, Thái tử đương triều có bệnh bẩm sinh, sợ rằng không sống được bao lâu.”“Hắn cưới con vào là để xung hỷ!”“Nghe lời ta, nhanh chóng rời khỏi đây!”Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lại đánh ngất ông. Nếu ta bỏ đi, tiêu cục Hanh Thông sẽ gặp rắc rối lớn.Không muốn nhìn thấy ông đau lòng, ta tranh thủ lúc ông chưa tỉnh, lên xe ngựa đi đến kinh thành.
Nửa tháng sau.
Khi ta từ võ trường trở về, vừa bước vào cửa đã cảm thấy mọi người trong cục cư xử rất lạ, hình như có gì đó không ổn.
Gặp đúng tiểu sư đệ từ bên trong đi ra, ta vươn tay kéo hắn lại dò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Phản ứng kỳ lạ của tiểu sư đệ khiến ta có chút bất ngờ.
Hắn đỏ bừng mặt, gạt tay ta ra, lắp bắp nói: “Thiếu... thiếu chủ, lão đương gia đang ở hậu viện chờ ngài, bảo ngài qua... qua đó.”
Nói xong, hắn chạy đi mất.
Ta bước vào tiêu cục, lúc này mới nhận ra trong tiền viện có một nhóm người mặc khinh giáp đứng đó.
Họ đứng yên bất động, cứ nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta phát hoảng.
Không quan tâm nhiều đến họ, ta trực tiếp đi thẳng về phía hậu viện.
Phụ thân ta ngồi trong sân với vẻ mặt lo lâu, nhìn thấy ta ông thở dài: “Anh nhi con về rồi à.”
“Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?, bên ngoài sao có nhiều người thế?”
Phụ thân nhìn ta một cái, sau đó lấy ra một vật từ trong áo: “Con tự xem đi.”
Đây không phải là thánh chỉ sao.
Ta chầm chậm mở ra, sau khi đọc rõ nội dung bên trong mặt ta hoàn toàn biến sắc.
“Phụ thân! Đây là...”
Phụ thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta hỏi: “Anh nhi, thân phận nữ nhi của con rốt cuộc bị lộ ra ngoài bằng cách nào?”
Ta đờ đẫn một hồi lâu không nói nên lời, ngoài phụ mẫu ta ra có ai biết đâu chứ, hay là….
Chỉ có thể là Tần Miên.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đây là thánh chỉ tứ hôn, ban hôn cho ta??
Ban hôn cho ta và thái tử.
Đầu ta trở nên mơ hồ, thực sự mù mịt. Gia cảnh nhà ta không có gì nổi bật, phụ thân ta mở tiêu cục để kiếm kế sinh nhai. Kinh thành có bao nhiêu đại gia khuê tú mà Thái tử không chọn, sao lại nhất định chọn ta?
Phụ thân ta thở dài một hơi: “Khi con lên bảy tuổi thì mắc một trận bạo bệnh vì vậy đã quên hết mọi chuyện trước đó.”
Ta mơ hồ gật đầu: “Hình như đúng là vậy.”
Phụ thân ta nói: “Vì vậy con cũng quên rằng nhà họ Hạ của chúng ta cũng từng sống ở Kinh thành.”
…
Ngày thành hôn được sắp xếp rất gần, ta hầu như không còn sự lựa chọn nào khác. Đã mười mấy năm rồi ta chưa từng trang điểm, to son và mặc trang phục của một nữ nhân.
Trước khi lên đường, tiểu sư đệ nhìn ta, khuôn mặt ngại ngùng đỏ ửng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Muốn nói gì?”
Tiểu sư đệ tránh ánh mắt ta, một lúc sau mới nói được một câu: “Thiếu chủ, chúc ngài hạnh phúc.”
Ta khẽ nhếch môi mỉm cười: “Hạnh phúc cái đầu ngươi.”
Tiểu sư đệ: “...”
Nhìn thấy đoàn xe sắp khởi hành về Kinh , tiểu sư đệ thắc mắc: “Sao không thấy lão đương gia ra tiễn thiếu chủ?”
Ta buông rèm: “Đêm qua phụ thân ta uống nhiều rượu, chắc giờ còn đang ngủ.”
“Khi nào ông ấy tỉnh ngươi hãy chuyển giúp ta, ta đi Kinh thành sẽ tự biết bảo trọng, không cần lo lắng.”
Lời ta vừa dứt, đoàn xe liền bắt đầu chuyển động. Xe ngựa dần rời đi, ta dựa vào cửa sổ xe, thở dài một hơi.
…
Đêm qua phụ thân gấp gáp thu dọn hành lý vào tay nải cho ta: “Anh nhi, nhanh đi thôi!”
Ta kinh ngạc: “Sao thế?”
Phụ thân ta tức giận: “Ta vừa cho người nghe ngóng được rồi, Thái tử đương triều có bệnh bẩm sinh, sợ rằng không sống được bao lâu.”
“Hắn cưới con vào là để xung hỷ!”
“Nghe lời ta, nhanh chóng rời khỏi đây!”
Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lại đánh ngất ông. Nếu ta bỏ đi, tiêu cục Hanh Thông sẽ gặp rắc rối lớn.
Không muốn nhìn thấy ông đau lòng, ta tranh thủ lúc ông chưa tỉnh, lên xe ngựa đi đến kinh thành.
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTrước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân. Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.” Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...” ... Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành. Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối. Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi. Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người. Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục. Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Ta cưỡi trên lưng ngựa cao… Nửa tháng sau.Khi ta từ võ trường trở về, vừa bước vào cửa đã cảm thấy mọi người trong cục cư xử rất lạ, hình như có gì đó không ổn.Gặp đúng tiểu sư đệ từ bên trong đi ra, ta vươn tay kéo hắn lại dò hỏi: “Chuyện gì vậy?”Phản ứng kỳ lạ của tiểu sư đệ khiến ta có chút bất ngờ.Hắn đỏ bừng mặt, gạt tay ta ra, lắp bắp nói: “Thiếu... thiếu chủ, lão đương gia đang ở hậu viện chờ ngài, bảo ngài qua... qua đó.”Nói xong, hắn chạy đi mất.Ta bước vào tiêu cục, lúc này mới nhận ra trong tiền viện có một nhóm người mặc khinh giáp đứng đó.Họ đứng yên bất động, cứ nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta phát hoảng.Không quan tâm nhiều đến họ, ta trực tiếp đi thẳng về phía hậu viện.Phụ thân ta ngồi trong sân với vẻ mặt lo lâu, nhìn thấy ta ông thở dài: “Anh nhi con về rồi à.”“Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?, bên ngoài sao có nhiều người thế?”Phụ thân nhìn ta một cái, sau đó lấy ra một vật từ trong áo: “Con tự xem đi.”Đây không phải là thánh chỉ sao.Ta chầm chậm mở ra, sau khi đọc rõ nội dung bên trong mặt ta hoàn toàn biến sắc.“Phụ thân! Đây là...”Phụ thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta hỏi: “Anh nhi, thân phận nữ nhi của con rốt cuộc bị lộ ra ngoài bằng cách nào?”Ta đờ đẫn một hồi lâu không nói nên lời, ngoài phụ mẫu ta ra có ai biết đâu chứ, hay là….Chỉ có thể là Tần Miên.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaĐây là thánh chỉ tứ hôn, ban hôn cho ta??Ban hôn cho ta và thái tử.Đầu ta trở nên mơ hồ, thực sự mù mịt. Gia cảnh nhà ta không có gì nổi bật, phụ thân ta mở tiêu cục để kiếm kế sinh nhai. Kinh thành có bao nhiêu đại gia khuê tú mà Thái tử không chọn, sao lại nhất định chọn ta?Phụ thân ta thở dài một hơi: “Khi con lên bảy tuổi thì mắc một trận bạo bệnh vì vậy đã quên hết mọi chuyện trước đó.”Ta mơ hồ gật đầu: “Hình như đúng là vậy.”Phụ thân ta nói: “Vì vậy con cũng quên rằng nhà họ Hạ của chúng ta cũng từng sống ở Kinh thành.”…Ngày thành hôn được sắp xếp rất gần, ta hầu như không còn sự lựa chọn nào khác. Đã mười mấy năm rồi ta chưa từng trang điểm, to son và mặc trang phục của một nữ nhân.Trước khi lên đường, tiểu sư đệ nhìn ta, khuôn mặt ngại ngùng đỏ ửng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Ta trừng mắt nhìn hắn: “Muốn nói gì?”Tiểu sư đệ tránh ánh mắt ta, một lúc sau mới nói được một câu: “Thiếu chủ, chúc ngài hạnh phúc.”Ta khẽ nhếch môi mỉm cười: “Hạnh phúc cái đầu ngươi.”Tiểu sư đệ: “...”Nhìn thấy đoàn xe sắp khởi hành về Kinh , tiểu sư đệ thắc mắc: “Sao không thấy lão đương gia ra tiễn thiếu chủ?”Ta buông rèm: “Đêm qua phụ thân ta uống nhiều rượu, chắc giờ còn đang ngủ.”“Khi nào ông ấy tỉnh ngươi hãy chuyển giúp ta, ta đi Kinh thành sẽ tự biết bảo trọng, không cần lo lắng.”Lời ta vừa dứt, đoàn xe liền bắt đầu chuyển động. Xe ngựa dần rời đi, ta dựa vào cửa sổ xe, thở dài một hơi.…Đêm qua phụ thân gấp gáp thu dọn hành lý vào tay nải cho ta: “Anh nhi, nhanh đi thôi!”Ta kinh ngạc: “Sao thế?”Phụ thân ta tức giận: “Ta vừa cho người nghe ngóng được rồi, Thái tử đương triều có bệnh bẩm sinh, sợ rằng không sống được bao lâu.”“Hắn cưới con vào là để xung hỷ!”“Nghe lời ta, nhanh chóng rời khỏi đây!”Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lại đánh ngất ông. Nếu ta bỏ đi, tiêu cục Hanh Thông sẽ gặp rắc rối lớn.Không muốn nhìn thấy ông đau lòng, ta tranh thủ lúc ông chưa tỉnh, lên xe ngựa đi đến kinh thành.