Tác giả:

Phủ Thừa tướng không có đích nữ, nhưng tương lai trong cung làm sao có thể thiếu nữ nhi Tạ gia chúng ta chứ?   Phụ thân ta, vị Thừa tướng kia, liền để hậu viện mở rộng cửa sinh con gái, sau nhiều năm nỗ lực, rốt cuộc cũng có được sáu người con gái thứ xuất.   Còn ta thứ năm, được gọi là Tạ Ngũ Nương.   Con gái Tạ gia, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, được dạy dỗ bởi những thầy dạy lễ nghi nổi tiếng nhất kinh thành, học đủ cầm kỳ thi họa.   Có thể nói, toàn bộ kinh thành, không có con gái thứ xuất nào có số phận tốt hơn khi sinh ra ở Tạ gia.   Ngoại trừ ta, bởi vì di nương của ta không biết tranh giành, cũng chẳng được phụ thân ta sủng ái.   Y phục đẹp đẽ, trang sức thời thượng, mỹ vị trái cây, ta đều không có. Ta từng nghĩ, chỉ cần hoàn thành bài tập tiên sinh giao phó, phụ thân  và đích mẫu ắt sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.   Nhưng mỗi lần tiên sinh ra bài tập về nhà, di nương lại dỗ dành ta ra ngoài nô đùa. Hôm sau đến lớp bị tiên sinh trách phạt, di nương chỉ biết thè lưỡi…

Chương 10

Xem MệnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngPhủ Thừa tướng không có đích nữ, nhưng tương lai trong cung làm sao có thể thiếu nữ nhi Tạ gia chúng ta chứ?   Phụ thân ta, vị Thừa tướng kia, liền để hậu viện mở rộng cửa sinh con gái, sau nhiều năm nỗ lực, rốt cuộc cũng có được sáu người con gái thứ xuất.   Còn ta thứ năm, được gọi là Tạ Ngũ Nương.   Con gái Tạ gia, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, được dạy dỗ bởi những thầy dạy lễ nghi nổi tiếng nhất kinh thành, học đủ cầm kỳ thi họa.   Có thể nói, toàn bộ kinh thành, không có con gái thứ xuất nào có số phận tốt hơn khi sinh ra ở Tạ gia.   Ngoại trừ ta, bởi vì di nương của ta không biết tranh giành, cũng chẳng được phụ thân ta sủng ái.   Y phục đẹp đẽ, trang sức thời thượng, mỹ vị trái cây, ta đều không có. Ta từng nghĩ, chỉ cần hoàn thành bài tập tiên sinh giao phó, phụ thân  và đích mẫu ắt sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.   Nhưng mỗi lần tiên sinh ra bài tập về nhà, di nương lại dỗ dành ta ra ngoài nô đùa. Hôm sau đến lớp bị tiên sinh trách phạt, di nương chỉ biết thè lưỡi… Nàng ta cắn răng nói: "Nhưng, nhưng tự ý g.i.ế.c c.h.ế.t chủ tướng, thần thiếp sợ hắn ta sẽ nổi dậy tạo phản..." "Ai cho phép nàng dám bàn luận chuyện triều chính!" Tạ Ngọc Uyển sợ hãi quỳ xuống: "Thần thiếp không dám, thần thiếp sai rồi, thần thiếp không bằng Hoàng hậu..." Nàng ta là muốn nhắc nhở Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng đã khuyên can rồi! "Nàng đương nhiên là không bằng Hoàng hậu! Người đâu, truyền chỉ ý của trẫm, Tạ quý phi vô lễ, giáng xuống làm mỹ nhân." Hoàng thượng đi rồi, Tạ Ngọc Uyển ngã quỵ xuống đất. Cung nữ thân cận Yên Vũ vội vàng nói: "Nương nương, Hoàng thượng chưa bao giờ đối xử với người như vậy, chẳng lẽ là, người nhận ra Ngũ tiểu thư..." Tạ Ngọc Uyển trấn tĩnh lại: "Không thể nào, đó chỉ là hồi còn trẻ gặp qua một lần mà thôi." Thực ra so với việc mất đi sự sủng ái, nàng ta càng sợ hơn là không hoàn thành nhiệm vụ, phải đối mặt với phụ thân mình, Tạ thừa tướng. Ngày hôm sau, tin tức Tạ quý phi bị giáng xuống làm mỹ nhân lan truyền khắp cả cung. Bùi hoàng hậu đóng chặt cửa cung, vui vẻ ăn thêm hai bát cơm. Lỗ ma ma nhắc nhở nàng: "Nương nương, người đừng vội vui mừng, còn việc chưa làm đâu." Bùi hoàng hậu liếc nhìn ta đang nằm sấp bên cạnh chơi đẩy cối xay táo tàu. "Hòa Kinh à." Ta ngơ ngác quay đầu lại: "Dạ?" Bùi hoàng hậu đi tới, nhanh chóng giúp ta lắp ráp cối xay táo tàu. Nàng ấy nói: "Cùng ta đến Ngự thư phòng một chuyến được không?" Hôm nay, lúc thiết triều thì cãi nhau, tan triều rồi thì ở Ngự thư phòng lại tiếp tục cãi nhau. Hoàng thượng cau mày không nói gì. An công công đến bẩm báo: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương dẫn Hòa Kinh tiểu sư phụ đến rồi ạ." Hoàng thượng nói: "Mời vào." Các đại thần đều có chút kinh ngạc, trước đây những lúc như thế này, đều sẽ không cho Hoàng hậu vào. Ta đi theo phía sau Bùi hoàng hậu vào trong. Đột nhiên nhìn thấy bên tay phải Hoàng thượng có một nam tử trẻ tuổi, trong khoảnh khắc người ấy quay đầu lại, phía sau như có một con hổ trắng khổng lồ vồ về phía ta. "A!" Ta sợ hãi ngã ngồi xuống đất. Bùi hoàng hậu vội vàng đến đỡ ta: "Hòa Kinh!" Hoàng thượng giật mình, vội hỏi: "Ngươi nhìn thấy gì rồi!" Người chú ý tới, vừa rồi là thế tử Bình Nguyên hầu Bùi Lăng quay đầu nhìn ta một cái. Mà hắn cũng biết, ta biết xem tướng. Bùi hoàng hậu đỡ ta dậy, thấy ta chân run rẩy, liền ôm ta vào lòng: “Hòa Kinh, đừng sợ, nàng cứ mạnh dạn nói, có ta ở đây." Hoàng thượng có chút kinh ngạc nhìn Hoàng hậu. Bùi Lăng là đệ đệ ruột của nàng... Chẳng lẽ, nàng không sợ tiểu đạo sĩ này nói, đệ đệ nàng có tướng mạo tạo phản sao? Ta chỉ vào Bùi Lăng: "Hắn, hắn..." "Sao vậy?" Bùi hoàng hậu khích lệ hỏi. "Đêm qua thiên tượng Bạch Hổ tướng tinh giáng thế, phá giải thế trận Thất Sát ở Tây Bắc. Hắn, hắn chính là Bạch Hổ tinh quân đó!" Bùi hoàng hậu lập tức quay đầu lại: "Hoàng thượng, Lăng nhi là mười lăm tuổi bỏ võ theo văn..." Hoàng thượng hỏi ta: "Ý ngươi là, phái hắn ta xuất chinh, cục diện chiến sự ở Tây Bắc có thể giải quyết?" Ta còn chưa kịp nói.

Nàng ta cắn răng nói: "Nhưng, nhưng tự ý g.i.ế.c c.h.ế.t chủ tướng, thần thiếp sợ hắn ta sẽ nổi dậy tạo phản..."

 

"Ai cho phép nàng dám bàn luận chuyện triều chính!"

 

Tạ Ngọc Uyển sợ hãi quỳ xuống: "Thần thiếp không dám, thần thiếp sai rồi, thần thiếp không bằng Hoàng hậu..."

 

Nàng ta là muốn nhắc nhở Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng đã khuyên can rồi!

 

"Nàng đương nhiên là không bằng Hoàng hậu! Người đâu, truyền chỉ ý của trẫm, Tạ quý phi vô lễ, giáng xuống làm mỹ nhân."

 

Hoàng thượng đi rồi, Tạ Ngọc Uyển ngã quỵ xuống đất.

 

Cung nữ thân cận Yên Vũ vội vàng nói: "Nương nương, Hoàng thượng chưa bao giờ đối xử với người như vậy, chẳng lẽ là, người nhận ra Ngũ tiểu thư..."

 

Tạ Ngọc Uyển trấn tĩnh lại: "Không thể nào, đó chỉ là hồi còn trẻ gặp qua một lần mà thôi."

 

Thực ra so với việc mất đi sự sủng ái, nàng ta càng sợ hơn là không hoàn thành nhiệm vụ, phải đối mặt với phụ thân mình, Tạ thừa tướng.

 

Ngày hôm sau, tin tức Tạ quý phi bị giáng xuống làm mỹ nhân lan truyền khắp cả cung. Bùi hoàng hậu đóng chặt cửa cung, vui vẻ ăn thêm hai bát cơm.

 

Lỗ ma ma nhắc nhở nàng: "Nương nương, người đừng vội vui mừng, còn việc chưa làm đâu."

 

Bùi hoàng hậu liếc nhìn ta đang nằm sấp bên cạnh chơi đẩy cối xay táo tàu.

 

"Hòa Kinh à."

 

Ta ngơ ngác quay đầu lại: "Dạ?"

 

Bùi hoàng hậu đi tới, nhanh chóng giúp ta lắp ráp cối xay táo tàu.

 

Nàng ấy nói: "Cùng ta đến Ngự thư phòng một chuyến được không?"

 

Hôm nay, lúc thiết triều thì cãi nhau, tan triều rồi thì ở Ngự thư phòng lại tiếp tục cãi nhau.

 

Hoàng thượng cau mày không nói gì.

 

An công công đến bẩm báo: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương dẫn Hòa Kinh tiểu sư phụ đến rồi ạ."

 

Hoàng thượng nói: "Mời vào."

 

Các đại thần đều có chút kinh ngạc, trước đây những lúc như thế này, đều sẽ không cho Hoàng hậu vào.

 

Ta đi theo phía sau Bùi hoàng hậu vào trong. Đột nhiên nhìn thấy bên tay phải Hoàng thượng có một nam tử trẻ tuổi, trong khoảnh khắc người ấy quay đầu lại, phía sau như có một con hổ trắng khổng lồ vồ về phía ta.

 

"A!" Ta sợ hãi ngã ngồi xuống đất.

 

Bùi hoàng hậu vội vàng đến đỡ ta: "Hòa Kinh!"

 

Hoàng thượng giật mình, vội hỏi: "Ngươi nhìn thấy gì rồi!"

 

Người chú ý tới, vừa rồi là thế tử Bình Nguyên hầu Bùi Lăng quay đầu nhìn ta một cái.

 

Mà hắn cũng biết, ta biết xem tướng.

 

Bùi hoàng hậu đỡ ta dậy, thấy ta chân run rẩy, liền ôm ta vào lòng: “Hòa Kinh, đừng sợ, nàng cứ mạnh dạn nói, có ta ở đây."

 

Hoàng thượng có chút kinh ngạc nhìn Hoàng hậu.

 

Bùi Lăng là đệ đệ ruột của nàng...

 

Chẳng lẽ, nàng không sợ tiểu đạo sĩ này nói, đệ đệ nàng có tướng mạo tạo phản sao?

 

Ta chỉ vào Bùi Lăng: "Hắn, hắn..."

 

"Sao vậy?" Bùi hoàng hậu khích lệ hỏi.

 

"Đêm qua thiên tượng Bạch Hổ tướng tinh giáng thế, phá giải thế trận Thất Sát ở Tây Bắc. Hắn, hắn chính là Bạch Hổ tinh quân đó!"

 

Bùi hoàng hậu lập tức quay đầu lại: "Hoàng thượng, Lăng nhi là mười lăm tuổi bỏ võ theo văn..."

 

Hoàng thượng hỏi ta: "Ý ngươi là, phái hắn ta xuất chinh, cục diện chiến sự ở Tây Bắc có thể giải quyết?"

 

Ta còn chưa kịp nói.

Xem MệnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngPhủ Thừa tướng không có đích nữ, nhưng tương lai trong cung làm sao có thể thiếu nữ nhi Tạ gia chúng ta chứ?   Phụ thân ta, vị Thừa tướng kia, liền để hậu viện mở rộng cửa sinh con gái, sau nhiều năm nỗ lực, rốt cuộc cũng có được sáu người con gái thứ xuất.   Còn ta thứ năm, được gọi là Tạ Ngũ Nương.   Con gái Tạ gia, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, được dạy dỗ bởi những thầy dạy lễ nghi nổi tiếng nhất kinh thành, học đủ cầm kỳ thi họa.   Có thể nói, toàn bộ kinh thành, không có con gái thứ xuất nào có số phận tốt hơn khi sinh ra ở Tạ gia.   Ngoại trừ ta, bởi vì di nương của ta không biết tranh giành, cũng chẳng được phụ thân ta sủng ái.   Y phục đẹp đẽ, trang sức thời thượng, mỹ vị trái cây, ta đều không có. Ta từng nghĩ, chỉ cần hoàn thành bài tập tiên sinh giao phó, phụ thân  và đích mẫu ắt sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.   Nhưng mỗi lần tiên sinh ra bài tập về nhà, di nương lại dỗ dành ta ra ngoài nô đùa. Hôm sau đến lớp bị tiên sinh trách phạt, di nương chỉ biết thè lưỡi… Nàng ta cắn răng nói: "Nhưng, nhưng tự ý g.i.ế.c c.h.ế.t chủ tướng, thần thiếp sợ hắn ta sẽ nổi dậy tạo phản..." "Ai cho phép nàng dám bàn luận chuyện triều chính!" Tạ Ngọc Uyển sợ hãi quỳ xuống: "Thần thiếp không dám, thần thiếp sai rồi, thần thiếp không bằng Hoàng hậu..." Nàng ta là muốn nhắc nhở Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng đã khuyên can rồi! "Nàng đương nhiên là không bằng Hoàng hậu! Người đâu, truyền chỉ ý của trẫm, Tạ quý phi vô lễ, giáng xuống làm mỹ nhân." Hoàng thượng đi rồi, Tạ Ngọc Uyển ngã quỵ xuống đất. Cung nữ thân cận Yên Vũ vội vàng nói: "Nương nương, Hoàng thượng chưa bao giờ đối xử với người như vậy, chẳng lẽ là, người nhận ra Ngũ tiểu thư..." Tạ Ngọc Uyển trấn tĩnh lại: "Không thể nào, đó chỉ là hồi còn trẻ gặp qua một lần mà thôi." Thực ra so với việc mất đi sự sủng ái, nàng ta càng sợ hơn là không hoàn thành nhiệm vụ, phải đối mặt với phụ thân mình, Tạ thừa tướng. Ngày hôm sau, tin tức Tạ quý phi bị giáng xuống làm mỹ nhân lan truyền khắp cả cung. Bùi hoàng hậu đóng chặt cửa cung, vui vẻ ăn thêm hai bát cơm. Lỗ ma ma nhắc nhở nàng: "Nương nương, người đừng vội vui mừng, còn việc chưa làm đâu." Bùi hoàng hậu liếc nhìn ta đang nằm sấp bên cạnh chơi đẩy cối xay táo tàu. "Hòa Kinh à." Ta ngơ ngác quay đầu lại: "Dạ?" Bùi hoàng hậu đi tới, nhanh chóng giúp ta lắp ráp cối xay táo tàu. Nàng ấy nói: "Cùng ta đến Ngự thư phòng một chuyến được không?" Hôm nay, lúc thiết triều thì cãi nhau, tan triều rồi thì ở Ngự thư phòng lại tiếp tục cãi nhau. Hoàng thượng cau mày không nói gì. An công công đến bẩm báo: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương dẫn Hòa Kinh tiểu sư phụ đến rồi ạ." Hoàng thượng nói: "Mời vào." Các đại thần đều có chút kinh ngạc, trước đây những lúc như thế này, đều sẽ không cho Hoàng hậu vào. Ta đi theo phía sau Bùi hoàng hậu vào trong. Đột nhiên nhìn thấy bên tay phải Hoàng thượng có một nam tử trẻ tuổi, trong khoảnh khắc người ấy quay đầu lại, phía sau như có một con hổ trắng khổng lồ vồ về phía ta. "A!" Ta sợ hãi ngã ngồi xuống đất. Bùi hoàng hậu vội vàng đến đỡ ta: "Hòa Kinh!" Hoàng thượng giật mình, vội hỏi: "Ngươi nhìn thấy gì rồi!" Người chú ý tới, vừa rồi là thế tử Bình Nguyên hầu Bùi Lăng quay đầu nhìn ta một cái. Mà hắn cũng biết, ta biết xem tướng. Bùi hoàng hậu đỡ ta dậy, thấy ta chân run rẩy, liền ôm ta vào lòng: “Hòa Kinh, đừng sợ, nàng cứ mạnh dạn nói, có ta ở đây." Hoàng thượng có chút kinh ngạc nhìn Hoàng hậu. Bùi Lăng là đệ đệ ruột của nàng... Chẳng lẽ, nàng không sợ tiểu đạo sĩ này nói, đệ đệ nàng có tướng mạo tạo phản sao? Ta chỉ vào Bùi Lăng: "Hắn, hắn..." "Sao vậy?" Bùi hoàng hậu khích lệ hỏi. "Đêm qua thiên tượng Bạch Hổ tướng tinh giáng thế, phá giải thế trận Thất Sát ở Tây Bắc. Hắn, hắn chính là Bạch Hổ tinh quân đó!" Bùi hoàng hậu lập tức quay đầu lại: "Hoàng thượng, Lăng nhi là mười lăm tuổi bỏ võ theo văn..." Hoàng thượng hỏi ta: "Ý ngươi là, phái hắn ta xuất chinh, cục diện chiến sự ở Tây Bắc có thể giải quyết?" Ta còn chưa kịp nói.

Chương 10