Phủ Thừa tướng không có đích nữ, nhưng tương lai trong cung làm sao có thể thiếu nữ nhi Tạ gia chúng ta chứ? Phụ thân ta, vị Thừa tướng kia, liền để hậu viện mở rộng cửa sinh con gái, sau nhiều năm nỗ lực, rốt cuộc cũng có được sáu người con gái thứ xuất. Còn ta thứ năm, được gọi là Tạ Ngũ Nương. Con gái Tạ gia, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, được dạy dỗ bởi những thầy dạy lễ nghi nổi tiếng nhất kinh thành, học đủ cầm kỳ thi họa. Có thể nói, toàn bộ kinh thành, không có con gái thứ xuất nào có số phận tốt hơn khi sinh ra ở Tạ gia. Ngoại trừ ta, bởi vì di nương của ta không biết tranh giành, cũng chẳng được phụ thân ta sủng ái. Y phục đẹp đẽ, trang sức thời thượng, mỹ vị trái cây, ta đều không có. Ta từng nghĩ, chỉ cần hoàn thành bài tập tiên sinh giao phó, phụ thân và đích mẫu ắt sẽ nhìn ta bằng con mắt khác. Nhưng mỗi lần tiên sinh ra bài tập về nhà, di nương lại dỗ dành ta ra ngoài nô đùa. Hôm sau đến lớp bị tiên sinh trách phạt, di nương chỉ biết thè lưỡi…
Chương 11
Xem MệnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngPhủ Thừa tướng không có đích nữ, nhưng tương lai trong cung làm sao có thể thiếu nữ nhi Tạ gia chúng ta chứ? Phụ thân ta, vị Thừa tướng kia, liền để hậu viện mở rộng cửa sinh con gái, sau nhiều năm nỗ lực, rốt cuộc cũng có được sáu người con gái thứ xuất. Còn ta thứ năm, được gọi là Tạ Ngũ Nương. Con gái Tạ gia, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, được dạy dỗ bởi những thầy dạy lễ nghi nổi tiếng nhất kinh thành, học đủ cầm kỳ thi họa. Có thể nói, toàn bộ kinh thành, không có con gái thứ xuất nào có số phận tốt hơn khi sinh ra ở Tạ gia. Ngoại trừ ta, bởi vì di nương của ta không biết tranh giành, cũng chẳng được phụ thân ta sủng ái. Y phục đẹp đẽ, trang sức thời thượng, mỹ vị trái cây, ta đều không có. Ta từng nghĩ, chỉ cần hoàn thành bài tập tiên sinh giao phó, phụ thân và đích mẫu ắt sẽ nhìn ta bằng con mắt khác. Nhưng mỗi lần tiên sinh ra bài tập về nhà, di nương lại dỗ dành ta ra ngoài nô đùa. Hôm sau đến lớp bị tiên sinh trách phạt, di nương chỉ biết thè lưỡi… Lúc này, Tạ thừa tướng bước ra. “"Hoàng thượng, Bùi ngự sử vừa rồi cứ một mực bênh vực cho tên phản tướng, bây giờ lại cấu kết với Hoàng hậu bày ra trò hề này, thật là lòng dạ khó lường, kính xin Hoàng thượng minh xét!" Bùi hoàng hậu nổi giận: "Tạ thừa tướng! Ngươi thật to gan!" Tạ thừa tướng quay đầu lại, đôi mắt sắc như chim ưng, trừng trừng nhìn ta: "Hoàng thượng, yêu đạo này mê hoặc Hoàng hậu, đáng chém!" Hoàng hậu hít sâu một hơi: "Ngươi có biết nàng ấy là ai..." "Bất kể là ai, gây rối loạn triều cương đều phải giết!" Câu này cũng không biết là đang mắng ta, hay là đang mắng Hoàng hậu nữa. Bùi hoàng hậu bị chọc tức không nhẹ. Bùi Lăng trực tiếp quỳ xuống: "Hoàng thượng, thần nguyện xuất chinh!" "Hoang đường, ngươi mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, lại đã bỏ võ theo văn nhiều năm..." Bùi hoàng hậu trực tiếp ra trận đối đầu: "Ta lấy ngôi vị Hoàng hậu ra đảm bảo! Nếu Lăng nhi chiến bại, xin Bệ hạ ban cho ta một dải lụa trắng!" Tạ thừa tướng: "..." Hoàng thượng cũng rất kinh ngạc: "Hoàng hậu, nàng có biết nàng đang nói gì không? Bùi Lăng chưa từng ra trận, năm nay mới vừa tròn hai mươi!" Bùi hoàng hậu nhìn về phía ta: "Thiếp, tin tưởng Hòa Kinh." Cuối cùng Hoàng thượng gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, quyết định để Bùi Lăng xuất chinh. Bởi vì người rõ ràng hơn bất cứ ai, Triệu Minh không thể giết. Giả Xung bỏ trốn giữa trận tiền, quân tâm đại loạn, g.i.ế.c Giả Xung mới ổn định được quân tâm. Triệu Minh đã dâng biểu tạ tội, tướng sĩ ngoài tiền tuyến đều đang chờ đợi thánh chỉ của Hoàng thượng. Nếu có thể phái thêm đại tướng, bất kể là ai cũng được. Hoàng thượng không ngờ Hoàng hậu lại có thể liều lĩnh như vậy, trong khoảnh khắc, ánh mắt nhìn về phía người chính thê cũng dần dần thay đổi. Ngày tiễn Bùi Lăng xuất chinh, Hoàng thượng trong cung mở tiệc tiễn đưa hắn và các tướng sĩ. Hoàng hậu hỏi ta có muốn đi dự tiệc không, còn dụ dỗ nói trên tiệc có thịt Đông Pha ngon hơn cả thịt kho tàu. Ta đáp: "Ta không đi. Hơn nữa thịt kho tàu là ngon nhất." Bùi hoàng hậu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi." Phúc Tường cung đang bày tiệc lớn, ta một mình trong Ngự hoa viên đuổi theo đom đóm chơi. Đang ngồi xổm trong bụi cỏ tìm kiếm, đột nhiên trước mắt xuất hiện vạt áo quan phục màu tím đậm. Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên. Tạ thừa tướng hai mắt u ám nhìn ta. Ta hỏi: "Ông là ai vậy?" Ông ta như có điều suy nghĩ: "Ngươi không nhớ ta sao?" Ta nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, lắc đầu. Đôi mắt sói của ông ta nheo lại, giọng nói lạnh như băng: "Tiểu Ngũ, năm xưa con theo ta lên núi, cũng đã bảy tuổi đầu rồi, chẳng lẽ lại quên mất phụ thân sao?" Ta trừng mắt nhìn ông hồi lâu, trong lòng dâng lên nỗi kinh hãi. Thấy vậy, ông biết ta đã nhớ ra mọi chuyện, liền cười lạnh: "Tiểu Ngũ à, sao con lại giống hệt di nương của con vậy, nói ngốc là ngốc ngay được?" Ta òa khóc: "Di nương, di nương... Người đã làm gì di nương của con?" Ông ta thô bạo túm lấy tóc ta, cười khẩy: "Di nương con đang ở Dương Châu làm nô tỳ giã gạo, thật đáng thương, mắt cũng mù rồi." Ta tuyệt vọng nắm chặt lấy tóc mình: "Di nương... Xin người đừng hại di nương con..." Ông ta tỏ vẻ hài lòng: "Ngoan lắm, còn biết thương nhớ di nương là tốt rồi." Tuy miệng nói vậy, nhưng tay ông ta vẫn nắm chặt tóc ta, rồi hung hăng giật mạnh. Ta đau đớn bật khóc, ông ta liền quát tháo, bắt ta phải im miệng. "Muốn cứu di nương của con, con phải ngoan ngoãn nghe lời phụ thân." Ta nín khóc, gật đầu lia lịa: "Vâng, con nghe lời..." Ônh ta không ngừng uy h.i.ế.p ta, rằng nếu ta dám trái lời,ông ta sẽ cắt lưỡi di nương, rồi c.h.ặ.t t.a.y di nương ta.
Lúc này, Tạ thừa tướng bước ra.
“"Hoàng thượng, Bùi ngự sử vừa rồi cứ một mực bênh vực cho tên phản tướng, bây giờ lại cấu kết với Hoàng hậu bày ra trò hề này, thật là lòng dạ khó lường, kính xin Hoàng thượng minh xét!"
Bùi hoàng hậu nổi giận: "Tạ thừa tướng! Ngươi thật to gan!"
Tạ thừa tướng quay đầu lại, đôi mắt sắc như chim ưng, trừng trừng nhìn ta: "Hoàng thượng, yêu đạo này mê hoặc Hoàng hậu, đáng chém!"
Hoàng hậu hít sâu một hơi: "Ngươi có biết nàng ấy là ai..."
"Bất kể là ai, gây rối loạn triều cương đều phải giết!"
Câu này cũng không biết là đang mắng ta, hay là đang mắng Hoàng hậu nữa.
Bùi hoàng hậu bị chọc tức không nhẹ.
Bùi Lăng trực tiếp quỳ xuống: "Hoàng thượng, thần nguyện xuất chinh!"
"Hoang đường, ngươi mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, lại đã bỏ võ theo văn nhiều năm..."
Bùi hoàng hậu trực tiếp ra trận đối đầu: "Ta lấy ngôi vị Hoàng hậu ra đảm bảo! Nếu Lăng nhi chiến bại, xin Bệ hạ ban cho ta một dải lụa trắng!"
Tạ thừa tướng: "..."
Hoàng thượng cũng rất kinh ngạc: "Hoàng hậu, nàng có biết nàng đang nói gì không? Bùi Lăng chưa từng ra trận, năm nay mới vừa tròn hai mươi!"
Bùi hoàng hậu nhìn về phía ta: "Thiếp, tin tưởng Hòa Kinh."
Cuối cùng Hoàng thượng gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, quyết định để Bùi Lăng xuất chinh. Bởi vì người rõ ràng hơn bất cứ ai, Triệu Minh không thể giết. Giả Xung bỏ trốn giữa trận tiền, quân tâm đại loạn, g.i.ế.c Giả Xung mới ổn định được quân tâm. Triệu Minh đã dâng biểu tạ tội, tướng sĩ ngoài tiền tuyến đều đang chờ đợi thánh chỉ của Hoàng thượng.
Nếu có thể phái thêm đại tướng, bất kể là ai cũng được.
Hoàng thượng không ngờ Hoàng hậu lại có thể liều lĩnh như vậy, trong khoảnh khắc, ánh mắt nhìn về phía người chính thê cũng dần dần thay đổi.
Ngày tiễn Bùi Lăng xuất chinh, Hoàng thượng trong cung mở tiệc tiễn đưa hắn và các tướng sĩ.
Hoàng hậu hỏi ta có muốn đi dự tiệc không, còn dụ dỗ nói trên tiệc có thịt Đông Pha ngon hơn cả thịt kho tàu.
Ta đáp: "Ta không đi. Hơn nữa thịt kho tàu là ngon nhất."
Bùi hoàng hậu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi."
Phúc Tường cung đang bày tiệc lớn, ta một mình trong Ngự hoa viên đuổi theo đom đóm chơi. Đang ngồi xổm trong bụi cỏ tìm kiếm, đột nhiên trước mắt xuất hiện vạt áo quan phục màu tím đậm.
Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên. Tạ thừa tướng hai mắt u ám nhìn ta.
Ta hỏi: "Ông là ai vậy?"
Ông ta như có điều suy nghĩ: "Ngươi không nhớ ta sao?"
Ta nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, lắc đầu. Đôi mắt sói của ông ta nheo lại, giọng nói lạnh như băng: "Tiểu Ngũ, năm xưa con theo ta lên núi, cũng đã bảy tuổi đầu rồi, chẳng lẽ lại quên mất phụ thân sao?"
Ta trừng mắt nhìn ông hồi lâu, trong lòng dâng lên nỗi kinh hãi. Thấy vậy, ông biết ta đã nhớ ra mọi chuyện, liền cười lạnh: "Tiểu Ngũ à, sao con lại giống hệt di nương của con vậy, nói ngốc là ngốc ngay được?"
Ta òa khóc: "Di nương, di nương... Người đã làm gì di nương của con?"
Ông ta thô bạo túm lấy tóc ta, cười khẩy: "Di nương con đang ở Dương Châu làm nô tỳ giã gạo, thật đáng thương, mắt cũng mù rồi."
Ta tuyệt vọng nắm chặt lấy tóc mình: "Di nương... Xin người đừng hại di nương con..."
Ông ta tỏ vẻ hài lòng: "Ngoan lắm, còn biết thương nhớ di nương là tốt rồi."
Tuy miệng nói vậy, nhưng tay ông ta vẫn nắm chặt tóc ta, rồi hung hăng giật mạnh. Ta đau đớn bật khóc, ông ta liền quát tháo, bắt ta phải im miệng.
"Muốn cứu di nương của con, con phải ngoan ngoãn nghe lời phụ thân."
Ta nín khóc, gật đầu lia lịa: "Vâng, con nghe lời..."
Ônh ta không ngừng uy h.i.ế.p ta, rằng nếu ta dám trái lời,ông ta sẽ cắt lưỡi di nương, rồi c.h.ặ.t t.a.y di nương ta.
Xem MệnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngPhủ Thừa tướng không có đích nữ, nhưng tương lai trong cung làm sao có thể thiếu nữ nhi Tạ gia chúng ta chứ? Phụ thân ta, vị Thừa tướng kia, liền để hậu viện mở rộng cửa sinh con gái, sau nhiều năm nỗ lực, rốt cuộc cũng có được sáu người con gái thứ xuất. Còn ta thứ năm, được gọi là Tạ Ngũ Nương. Con gái Tạ gia, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, được dạy dỗ bởi những thầy dạy lễ nghi nổi tiếng nhất kinh thành, học đủ cầm kỳ thi họa. Có thể nói, toàn bộ kinh thành, không có con gái thứ xuất nào có số phận tốt hơn khi sinh ra ở Tạ gia. Ngoại trừ ta, bởi vì di nương của ta không biết tranh giành, cũng chẳng được phụ thân ta sủng ái. Y phục đẹp đẽ, trang sức thời thượng, mỹ vị trái cây, ta đều không có. Ta từng nghĩ, chỉ cần hoàn thành bài tập tiên sinh giao phó, phụ thân và đích mẫu ắt sẽ nhìn ta bằng con mắt khác. Nhưng mỗi lần tiên sinh ra bài tập về nhà, di nương lại dỗ dành ta ra ngoài nô đùa. Hôm sau đến lớp bị tiên sinh trách phạt, di nương chỉ biết thè lưỡi… Lúc này, Tạ thừa tướng bước ra. “"Hoàng thượng, Bùi ngự sử vừa rồi cứ một mực bênh vực cho tên phản tướng, bây giờ lại cấu kết với Hoàng hậu bày ra trò hề này, thật là lòng dạ khó lường, kính xin Hoàng thượng minh xét!" Bùi hoàng hậu nổi giận: "Tạ thừa tướng! Ngươi thật to gan!" Tạ thừa tướng quay đầu lại, đôi mắt sắc như chim ưng, trừng trừng nhìn ta: "Hoàng thượng, yêu đạo này mê hoặc Hoàng hậu, đáng chém!" Hoàng hậu hít sâu một hơi: "Ngươi có biết nàng ấy là ai..." "Bất kể là ai, gây rối loạn triều cương đều phải giết!" Câu này cũng không biết là đang mắng ta, hay là đang mắng Hoàng hậu nữa. Bùi hoàng hậu bị chọc tức không nhẹ. Bùi Lăng trực tiếp quỳ xuống: "Hoàng thượng, thần nguyện xuất chinh!" "Hoang đường, ngươi mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, lại đã bỏ võ theo văn nhiều năm..." Bùi hoàng hậu trực tiếp ra trận đối đầu: "Ta lấy ngôi vị Hoàng hậu ra đảm bảo! Nếu Lăng nhi chiến bại, xin Bệ hạ ban cho ta một dải lụa trắng!" Tạ thừa tướng: "..." Hoàng thượng cũng rất kinh ngạc: "Hoàng hậu, nàng có biết nàng đang nói gì không? Bùi Lăng chưa từng ra trận, năm nay mới vừa tròn hai mươi!" Bùi hoàng hậu nhìn về phía ta: "Thiếp, tin tưởng Hòa Kinh." Cuối cùng Hoàng thượng gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, quyết định để Bùi Lăng xuất chinh. Bởi vì người rõ ràng hơn bất cứ ai, Triệu Minh không thể giết. Giả Xung bỏ trốn giữa trận tiền, quân tâm đại loạn, g.i.ế.c Giả Xung mới ổn định được quân tâm. Triệu Minh đã dâng biểu tạ tội, tướng sĩ ngoài tiền tuyến đều đang chờ đợi thánh chỉ của Hoàng thượng. Nếu có thể phái thêm đại tướng, bất kể là ai cũng được. Hoàng thượng không ngờ Hoàng hậu lại có thể liều lĩnh như vậy, trong khoảnh khắc, ánh mắt nhìn về phía người chính thê cũng dần dần thay đổi. Ngày tiễn Bùi Lăng xuất chinh, Hoàng thượng trong cung mở tiệc tiễn đưa hắn và các tướng sĩ. Hoàng hậu hỏi ta có muốn đi dự tiệc không, còn dụ dỗ nói trên tiệc có thịt Đông Pha ngon hơn cả thịt kho tàu. Ta đáp: "Ta không đi. Hơn nữa thịt kho tàu là ngon nhất." Bùi hoàng hậu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi." Phúc Tường cung đang bày tiệc lớn, ta một mình trong Ngự hoa viên đuổi theo đom đóm chơi. Đang ngồi xổm trong bụi cỏ tìm kiếm, đột nhiên trước mắt xuất hiện vạt áo quan phục màu tím đậm. Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên. Tạ thừa tướng hai mắt u ám nhìn ta. Ta hỏi: "Ông là ai vậy?" Ông ta như có điều suy nghĩ: "Ngươi không nhớ ta sao?" Ta nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, lắc đầu. Đôi mắt sói của ông ta nheo lại, giọng nói lạnh như băng: "Tiểu Ngũ, năm xưa con theo ta lên núi, cũng đã bảy tuổi đầu rồi, chẳng lẽ lại quên mất phụ thân sao?" Ta trừng mắt nhìn ông hồi lâu, trong lòng dâng lên nỗi kinh hãi. Thấy vậy, ông biết ta đã nhớ ra mọi chuyện, liền cười lạnh: "Tiểu Ngũ à, sao con lại giống hệt di nương của con vậy, nói ngốc là ngốc ngay được?" Ta òa khóc: "Di nương, di nương... Người đã làm gì di nương của con?" Ông ta thô bạo túm lấy tóc ta, cười khẩy: "Di nương con đang ở Dương Châu làm nô tỳ giã gạo, thật đáng thương, mắt cũng mù rồi." Ta tuyệt vọng nắm chặt lấy tóc mình: "Di nương... Xin người đừng hại di nương con..." Ông ta tỏ vẻ hài lòng: "Ngoan lắm, còn biết thương nhớ di nương là tốt rồi." Tuy miệng nói vậy, nhưng tay ông ta vẫn nắm chặt tóc ta, rồi hung hăng giật mạnh. Ta đau đớn bật khóc, ông ta liền quát tháo, bắt ta phải im miệng. "Muốn cứu di nương của con, con phải ngoan ngoãn nghe lời phụ thân." Ta nín khóc, gật đầu lia lịa: "Vâng, con nghe lời..." Ônh ta không ngừng uy h.i.ế.p ta, rằng nếu ta dám trái lời,ông ta sẽ cắt lưỡi di nương, rồi c.h.ặ.t t.a.y di nương ta.