Rắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc…
Chương 758
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… "Ước chừng là ấm áp rồi." Tiểu Trân đỡ tay mẹ già: "Chúng ta vào trong thôi."Tiểu Trân và những người khác không có tiên để làm thẻ hội viên nhưng cha của Nguyên Nguyên ở đây đã làm một thẻ, nói rằng mỗi tuần sẽ đặt trước một lân, đến lúc đó hai gia đình sẽ cùng nhau đến.Diệp Cửu Cửu thấy bọn họ cùng nhau đi vào thì có chút sửng sốt, một lúc sau mới phát hiện ánh mắt của cha Nguyên Nguyên nhìn Tiểu Trân rất khác, cô lập tức hiểu ra.Tiểu Trân cười ngại ngùng, cha của Nguyên Nguyên thực sự có ý đó, những vì lý do sức khỏe nên cô ấy tạm thời chưa đồng ý, nếu cô ấy có thể khỏe lại hoàn toàn, cô ấy nhất sẽ chọn ở bên người đàn ông này.Diệp Cửu Cửu không nói nhiều, nhìn tình trạng của Tiểu Trân đang dần tốt lên, cô hy vọng cô ấy sớm bình phục sức khỏe, sớm bước vào cuộc sống hạnh phúc.Phía sau còn có rất nhiều khách hàng quen, Chu Chu và người nhà lại đến, buổi tối đông người nên đã đặt phòng riêng lớn, bên trong đặt bàn tròn có thể thu nhỏ hoặc mở rộng."Oa, buổi tối đẹp hơn ban ngày nhiều." Chu Chu nhìn thấy khắp sân treo đèn lông, đèn không bao giờ tắt tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, lờ mờ phác họa nên khuôn mặt xinh đẹp của bọn họ.Trong hồ nước cũng không có đèn nhưng vì bên trong nuôi một số tảo phát quang nên tỏa ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, trông lấp lánh như những ngôi sao, đẹp vô cùng."Đẹp quá, chỉ tiếc là không xuống được." Chu Chu vừa chụp ảnh vừa nói: "Thích hồ nước này thật, rõ ràng không lớn lắm nhưng cứ cảm thấy như mình đang sở hữu cả một đại dương.""Có thể nhìn ra chủ quán rất dụng tâm." Mẹ của Cao Viễn cũng không kìm được lấy điện thoại ra, vừa chụp được vài tấm thì bị người khác cắt ngang.TBCMột giọng nữ từ phía sau truyên đến: "Bà Cao?"Mẹ của Cao Viễn quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy bà hàng xóm họ Trương: "À... sao bà lại ở đây?"Một người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh: "Lâm tổng cũng thật là không có nghĩa khí, có nhà hàng riêng ngon như vậy mà không báo cho chúng tôi, chúng tôi còn coi bà là bạn tốt."Mẹ của Cao Viễn họ Lâm, công ty hoặc đối tác đều gọi bà ấy như vậy: "Tôi không hiểu bà đang nói gì.""Lâm tổng còn giả vờ, chúng tôi đều biết cả rồi." Người phụ nữ vẫn luôn rất tò mò tại sao tình trạng da của mẹ Cao Viễn ngày càng tốt, hỏi thăm dò mãi mà không hỏi ra được, nếu không phải bạn bè ở Lộc Thành nói cho họ biết tình hình của nhà hàng riêng này thì có lẽ bọn họ vẫn không biết hải sản ở đây còn có tác dụng điều hòa cơ thể.Sau đó mấy người phụ nữ đi xác minh lại, quả thực rất nhiều người ăn đều có hiệu quả, vậy nên khi nghe nói nhà hàng đã mở cửa trở lại thì lập tức đến đây để làm thẻ hội viên, sau này sẽ thường xuyên đến ăn: "Thứ tốt như vậy mà bà còn giấu giếm, thật là không có nghĩa khít"Hiện tại tin tức vê nhà hàng riêng đã lan truyền khắp giới nhà giàu ở Lộc Thành, một truyền mười, mười truyền trăm, ngày càng có nhiêu người đến, mẹ Cao có giấu cũng không giấu được: "Tôi không ngờ các bà lại chịu khó chạy xa đến đây, hơn nữa chỉ là hải sản ngon thôi, còn những thứ khác vẫn là tác dụng tâm lý."Người phụ nữ khinh thường: "Bà đừng nói nữa, bà sợ chúng tôi giành chỗ với bà đúng không, không ngờ bà lại hẹp hòi như vậy."... Mẹ Cao lười để ý đến bà ta.
"Ước chừng là ấm áp rồi." Tiểu Trân đỡ tay mẹ già: "Chúng ta vào trong thôi."
Tiểu Trân và những người khác không có tiên để làm thẻ hội viên nhưng cha của Nguyên Nguyên ở đây đã làm một thẻ, nói rằng mỗi tuần sẽ đặt trước một lân, đến lúc đó hai gia đình sẽ cùng nhau đến.
Diệp Cửu Cửu thấy bọn họ cùng nhau đi vào thì có chút sửng sốt, một lúc sau mới phát hiện ánh mắt của cha Nguyên Nguyên nhìn Tiểu Trân rất khác, cô lập tức hiểu ra.
Tiểu Trân cười ngại ngùng, cha của Nguyên Nguyên thực sự có ý đó, những vì lý do sức khỏe nên cô ấy tạm thời chưa đồng ý, nếu cô ấy có thể khỏe lại hoàn toàn, cô ấy nhất sẽ chọn ở bên người đàn ông này.
Diệp Cửu Cửu không nói nhiều, nhìn tình trạng của Tiểu Trân đang dần tốt lên, cô hy vọng cô ấy sớm bình phục sức khỏe, sớm bước vào cuộc sống hạnh phúc.
Phía sau còn có rất nhiều khách hàng quen, Chu Chu và người nhà lại đến, buổi tối đông người nên đã đặt phòng riêng lớn, bên trong đặt bàn tròn có thể thu nhỏ hoặc mở rộng.
"Oa, buổi tối đẹp hơn ban ngày nhiều." Chu Chu nhìn thấy khắp sân treo đèn lông, đèn không bao giờ tắt tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, lờ mờ phác họa nên khuôn mặt xinh đẹp của bọn họ.
Trong hồ nước cũng không có đèn nhưng vì bên trong nuôi một số tảo phát quang nên tỏa ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, trông lấp lánh như những ngôi sao, đẹp vô cùng.
"Đẹp quá, chỉ tiếc là không xuống được." Chu Chu vừa chụp ảnh vừa nói: "Thích hồ nước này thật, rõ ràng không lớn lắm nhưng cứ cảm thấy như mình đang sở hữu cả một đại dương."
"Có thể nhìn ra chủ quán rất dụng tâm." Mẹ của Cao Viễn cũng không kìm được lấy điện thoại ra, vừa chụp được vài tấm thì bị người khác cắt ngang.
TBC
Một giọng nữ từ phía sau truyên đến: "Bà Cao?"
Mẹ của Cao Viễn quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy bà hàng xóm họ Trương: "À... sao bà lại ở đây?"
Một người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh: "Lâm tổng cũng thật là không có nghĩa khí, có nhà hàng riêng ngon như vậy mà không báo cho chúng tôi, chúng tôi còn coi bà là bạn tốt."
Mẹ của Cao Viễn họ Lâm, công ty hoặc đối tác đều gọi bà ấy như vậy: "Tôi không hiểu bà đang nói gì."
"Lâm tổng còn giả vờ, chúng tôi đều biết cả rồi." Người phụ nữ vẫn luôn rất tò mò tại sao tình trạng da của mẹ Cao Viễn ngày càng tốt, hỏi thăm dò mãi mà không hỏi ra được, nếu không phải bạn bè ở Lộc Thành nói cho họ biết tình hình của nhà hàng riêng này thì có lẽ bọn họ vẫn không biết hải sản ở đây còn có tác dụng điều hòa cơ thể.
Sau đó mấy người phụ nữ đi xác minh lại, quả thực rất nhiều người ăn đều có hiệu quả, vậy nên khi nghe nói nhà hàng đã mở cửa trở lại thì lập tức đến đây để làm thẻ hội viên, sau này sẽ thường xuyên đến ăn: "Thứ tốt như vậy mà bà còn giấu giếm, thật là không có nghĩa khít"
Hiện tại tin tức vê nhà hàng riêng đã lan truyền khắp giới nhà giàu ở Lộc Thành, một truyền mười, mười truyền trăm, ngày càng có nhiêu người đến, mẹ Cao có giấu cũng không giấu được: "Tôi không ngờ các bà lại chịu khó chạy xa đến đây, hơn nữa chỉ là hải sản ngon thôi, còn những thứ khác vẫn là tác dụng tâm lý."
Người phụ nữ khinh thường: "Bà đừng nói nữa, bà sợ chúng tôi giành chỗ với bà đúng không, không ngờ bà lại hẹp hòi như vậy.
"... Mẹ Cao lười để ý đến bà ta.
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… "Ước chừng là ấm áp rồi." Tiểu Trân đỡ tay mẹ già: "Chúng ta vào trong thôi."Tiểu Trân và những người khác không có tiên để làm thẻ hội viên nhưng cha của Nguyên Nguyên ở đây đã làm một thẻ, nói rằng mỗi tuần sẽ đặt trước một lân, đến lúc đó hai gia đình sẽ cùng nhau đến.Diệp Cửu Cửu thấy bọn họ cùng nhau đi vào thì có chút sửng sốt, một lúc sau mới phát hiện ánh mắt của cha Nguyên Nguyên nhìn Tiểu Trân rất khác, cô lập tức hiểu ra.Tiểu Trân cười ngại ngùng, cha của Nguyên Nguyên thực sự có ý đó, những vì lý do sức khỏe nên cô ấy tạm thời chưa đồng ý, nếu cô ấy có thể khỏe lại hoàn toàn, cô ấy nhất sẽ chọn ở bên người đàn ông này.Diệp Cửu Cửu không nói nhiều, nhìn tình trạng của Tiểu Trân đang dần tốt lên, cô hy vọng cô ấy sớm bình phục sức khỏe, sớm bước vào cuộc sống hạnh phúc.Phía sau còn có rất nhiều khách hàng quen, Chu Chu và người nhà lại đến, buổi tối đông người nên đã đặt phòng riêng lớn, bên trong đặt bàn tròn có thể thu nhỏ hoặc mở rộng."Oa, buổi tối đẹp hơn ban ngày nhiều." Chu Chu nhìn thấy khắp sân treo đèn lông, đèn không bao giờ tắt tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, lờ mờ phác họa nên khuôn mặt xinh đẹp của bọn họ.Trong hồ nước cũng không có đèn nhưng vì bên trong nuôi một số tảo phát quang nên tỏa ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, trông lấp lánh như những ngôi sao, đẹp vô cùng."Đẹp quá, chỉ tiếc là không xuống được." Chu Chu vừa chụp ảnh vừa nói: "Thích hồ nước này thật, rõ ràng không lớn lắm nhưng cứ cảm thấy như mình đang sở hữu cả một đại dương.""Có thể nhìn ra chủ quán rất dụng tâm." Mẹ của Cao Viễn cũng không kìm được lấy điện thoại ra, vừa chụp được vài tấm thì bị người khác cắt ngang.TBCMột giọng nữ từ phía sau truyên đến: "Bà Cao?"Mẹ của Cao Viễn quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy bà hàng xóm họ Trương: "À... sao bà lại ở đây?"Một người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh: "Lâm tổng cũng thật là không có nghĩa khí, có nhà hàng riêng ngon như vậy mà không báo cho chúng tôi, chúng tôi còn coi bà là bạn tốt."Mẹ của Cao Viễn họ Lâm, công ty hoặc đối tác đều gọi bà ấy như vậy: "Tôi không hiểu bà đang nói gì.""Lâm tổng còn giả vờ, chúng tôi đều biết cả rồi." Người phụ nữ vẫn luôn rất tò mò tại sao tình trạng da của mẹ Cao Viễn ngày càng tốt, hỏi thăm dò mãi mà không hỏi ra được, nếu không phải bạn bè ở Lộc Thành nói cho họ biết tình hình của nhà hàng riêng này thì có lẽ bọn họ vẫn không biết hải sản ở đây còn có tác dụng điều hòa cơ thể.Sau đó mấy người phụ nữ đi xác minh lại, quả thực rất nhiều người ăn đều có hiệu quả, vậy nên khi nghe nói nhà hàng đã mở cửa trở lại thì lập tức đến đây để làm thẻ hội viên, sau này sẽ thường xuyên đến ăn: "Thứ tốt như vậy mà bà còn giấu giếm, thật là không có nghĩa khít"Hiện tại tin tức vê nhà hàng riêng đã lan truyền khắp giới nhà giàu ở Lộc Thành, một truyền mười, mười truyền trăm, ngày càng có nhiêu người đến, mẹ Cao có giấu cũng không giấu được: "Tôi không ngờ các bà lại chịu khó chạy xa đến đây, hơn nữa chỉ là hải sản ngon thôi, còn những thứ khác vẫn là tác dụng tâm lý."Người phụ nữ khinh thường: "Bà đừng nói nữa, bà sợ chúng tôi giành chỗ với bà đúng không, không ngờ bà lại hẹp hòi như vậy."... Mẹ Cao lười để ý đến bà ta.