Nước Sở, vương phủ. “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?” Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng. Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống. Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng. “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt. So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả. Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn…
Chương 7: Ly Vương cưới
Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương GiaTác giả: Dật DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNước Sở, vương phủ. “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?” Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng. Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống. Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng. “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt. So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả. Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn… Nhìn khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ trong gương, Vân Cẩm Nguyệt rất vừa lòng, cong môi: “Phượng Nhi, nếu sau này có người hỏi về mặt của ta, ngươi cứ nói ta bôi chút thuốc lên mặt, mặt đã khỏi, không cần giải thích nhiều lời với bọn họ.” Bây giờ nàng đã lấy lại dung mạo, sớm hay muộn cũng phải cho người thấy, cho nên phải tìm sẵn lý do trước, tránh việc bị nghi ngờ. “Vâng, nương nương.” Đúng lúc này, tiếng chiêng trống bên ngoài càng vang, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng đứng dậy: “Phượng Nhi, tướng công của ta muốn cưới tân nương tử, ngươi nói xem, người làm chủ mẫu như ta có nên đi ăn mừng hay không?” “Nhưng nương nương, không phải vương gia đã cảnh cáo người không cho người ra ngoài hay sao?” Phượng Nhi có chút sợ hãi. “Sợ cái gì? Ly Vương cưới thiếp, làm Ly vương phi lại không lộ mặt, vậy còn thể thống gì nữa?” Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt chỉ vào bộ đồ đỏ treo trên giá nói với Phượng Nhi: “Hôm nay là ngày tốt, ta muốn ăn mặc vui vẻ chút, mặc bộ này đi.” Phượng Nhi hơi do dự: “Vâng, nương nương.” Nàng ta rất sợ nương nương bị thiệt, trái tim thấp thỏm dâng đến cổ họng, nhưng nhìn thấy bộ dáng đã chuẩn bị trước của nương nương, nàng ta lại bình tĩnh lại. Tiếp theo, Phượng Nhi giúp Vân Cẩm Nguyệt mặc bộ váy đỏ, trang điểm xinh đẹp cho nàng. Trước kia Vân Cẩm Nguyệt bị hủy dung nên không thích trang điểm, còn thích mặc đồ tối màu, bây giờ thay một bộ đồ đỏ, trang điểm nhẹ, khí chất trên người thay đổi nghiêng trời lệch đất. Sau khi mặc xong, Vân Cẩm Nguyệt đeo khăn che mặt, gọi Phượng Nhi mang theo một bộ váy màu hồng nhạt, bảo Phượng Nhi đỡ nàng ra ngoài. Bên ngoài sảnh, chiêng trống vang trời, đèn lồ ng đỏ thẫm treo cao, chữ Hỉ đỏ thẫm dán khắp nơi, không khí vui vẻ vô cùng náo nhiệt. Ly Vương cưới thiếp, phô trương rất lớn, mọi người đổ xô ra đường đứng ở cửa vương phủ, cả kinh thành đều đang bàn tán về việc trọng đại này. Nghe nói lần này Ly Vương cưới trắc phi, dùng mười hai kiệu lớn, cho sính lễ dài gần một con phố, đây chính là lễ chế cưới vương phi mới có, còn lớn hơn cả lúc Ly Vương cưới vợ. Vân Cẩm Nguyệt đi đến hành lang, nhìn thấy đám hạ nhân trong vương phủ bận rộn tiệc cưới, giống như trắc phi mới là chủ mẫu của bọn họ, còn nàng chỉ là một tiểu thiếp không được sủng ái. So với không khí vui mừng lúc này, lúc nàng vào cửa, thực sự giống như một câu chuyện cười. Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ trong gương, Vân Cẩm Nguyệt rất vừa lòng, cong môi: “Phượng Nhi, nếu sau này có người hỏi về mặt của ta, ngươi cứ nói ta bôi chút thuốc lên mặt, mặt đã khỏi, không cần giải thích nhiều lời với bọn họ.”
Bây giờ nàng đã lấy lại dung mạo, sớm hay muộn cũng phải cho người thấy, cho nên phải tìm sẵn lý do trước, tránh việc bị nghi ngờ.
“Vâng, nương nương.”
Đúng lúc này, tiếng chiêng trống bên ngoài càng vang, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng đứng dậy: “Phượng Nhi, tướng công của ta muốn cưới tân nương tử, ngươi nói xem, người làm chủ mẫu như ta có nên đi ăn mừng hay không?”
“Nhưng nương nương, không phải vương gia đã cảnh cáo người không cho người ra ngoài hay sao?” Phượng Nhi có chút sợ hãi.
“Sợ cái gì? Ly Vương cưới thiếp, làm Ly vương phi lại không lộ mặt, vậy còn thể thống gì nữa?” Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt chỉ vào bộ đồ đỏ treo trên giá nói với Phượng Nhi: “Hôm nay là ngày tốt, ta muốn ăn mặc vui vẻ chút, mặc bộ này đi.”
Phượng Nhi hơi do dự: “Vâng, nương nương.”
Nàng ta rất sợ nương nương bị thiệt, trái tim thấp thỏm dâng đến cổ họng, nhưng nhìn thấy bộ dáng đã chuẩn bị trước của nương nương, nàng ta lại bình tĩnh lại.
Tiếp theo, Phượng Nhi giúp Vân Cẩm Nguyệt mặc bộ váy đỏ, trang điểm xinh đẹp cho nàng.
Trước kia Vân Cẩm Nguyệt bị hủy dung nên không thích trang điểm, còn thích mặc đồ tối màu, bây giờ thay một bộ đồ đỏ, trang điểm nhẹ, khí chất trên người thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Sau khi mặc xong, Vân Cẩm Nguyệt đeo khăn che mặt, gọi Phượng Nhi mang theo một bộ váy màu hồng nhạt, bảo Phượng Nhi đỡ nàng ra ngoài.
Bên ngoài sảnh, chiêng trống vang trời, đèn lồ ng đỏ thẫm treo cao, chữ Hỉ đỏ thẫm dán khắp nơi, không khí vui vẻ vô cùng náo nhiệt.
Ly Vương cưới thiếp, phô trương rất lớn, mọi người đổ xô ra đường đứng ở cửa vương phủ, cả kinh thành đều đang bàn tán về việc trọng đại này.
Nghe nói lần này Ly Vương cưới trắc phi, dùng mười hai kiệu lớn, cho sính lễ dài gần một con phố, đây chính là lễ chế cưới vương phi mới có, còn lớn hơn cả lúc Ly Vương cưới vợ.
Vân Cẩm Nguyệt đi đến hành lang, nhìn thấy đám hạ nhân trong vương phủ bận rộn tiệc cưới, giống như trắc phi mới là chủ mẫu của bọn họ, còn nàng chỉ là một tiểu thiếp không được sủng ái.
So với không khí vui mừng lúc này, lúc nàng vào cửa, thực sự giống như một câu chuyện cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương GiaTác giả: Dật DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNước Sở, vương phủ. “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?” Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng. Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống. Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng. “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt. So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả. Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn… Nhìn khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ trong gương, Vân Cẩm Nguyệt rất vừa lòng, cong môi: “Phượng Nhi, nếu sau này có người hỏi về mặt của ta, ngươi cứ nói ta bôi chút thuốc lên mặt, mặt đã khỏi, không cần giải thích nhiều lời với bọn họ.” Bây giờ nàng đã lấy lại dung mạo, sớm hay muộn cũng phải cho người thấy, cho nên phải tìm sẵn lý do trước, tránh việc bị nghi ngờ. “Vâng, nương nương.” Đúng lúc này, tiếng chiêng trống bên ngoài càng vang, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng đứng dậy: “Phượng Nhi, tướng công của ta muốn cưới tân nương tử, ngươi nói xem, người làm chủ mẫu như ta có nên đi ăn mừng hay không?” “Nhưng nương nương, không phải vương gia đã cảnh cáo người không cho người ra ngoài hay sao?” Phượng Nhi có chút sợ hãi. “Sợ cái gì? Ly Vương cưới thiếp, làm Ly vương phi lại không lộ mặt, vậy còn thể thống gì nữa?” Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt chỉ vào bộ đồ đỏ treo trên giá nói với Phượng Nhi: “Hôm nay là ngày tốt, ta muốn ăn mặc vui vẻ chút, mặc bộ này đi.” Phượng Nhi hơi do dự: “Vâng, nương nương.” Nàng ta rất sợ nương nương bị thiệt, trái tim thấp thỏm dâng đến cổ họng, nhưng nhìn thấy bộ dáng đã chuẩn bị trước của nương nương, nàng ta lại bình tĩnh lại. Tiếp theo, Phượng Nhi giúp Vân Cẩm Nguyệt mặc bộ váy đỏ, trang điểm xinh đẹp cho nàng. Trước kia Vân Cẩm Nguyệt bị hủy dung nên không thích trang điểm, còn thích mặc đồ tối màu, bây giờ thay một bộ đồ đỏ, trang điểm nhẹ, khí chất trên người thay đổi nghiêng trời lệch đất. Sau khi mặc xong, Vân Cẩm Nguyệt đeo khăn che mặt, gọi Phượng Nhi mang theo một bộ váy màu hồng nhạt, bảo Phượng Nhi đỡ nàng ra ngoài. Bên ngoài sảnh, chiêng trống vang trời, đèn lồ ng đỏ thẫm treo cao, chữ Hỉ đỏ thẫm dán khắp nơi, không khí vui vẻ vô cùng náo nhiệt. Ly Vương cưới thiếp, phô trương rất lớn, mọi người đổ xô ra đường đứng ở cửa vương phủ, cả kinh thành đều đang bàn tán về việc trọng đại này. Nghe nói lần này Ly Vương cưới trắc phi, dùng mười hai kiệu lớn, cho sính lễ dài gần một con phố, đây chính là lễ chế cưới vương phi mới có, còn lớn hơn cả lúc Ly Vương cưới vợ. Vân Cẩm Nguyệt đi đến hành lang, nhìn thấy đám hạ nhân trong vương phủ bận rộn tiệc cưới, giống như trắc phi mới là chủ mẫu của bọn họ, còn nàng chỉ là một tiểu thiếp không được sủng ái. So với không khí vui mừng lúc này, lúc nàng vào cửa, thực sự giống như một câu chuyện cười. Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!