Nước Sở, vương phủ. “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?” Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng. Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống. Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng. “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt. So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả. Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn…
Chương 8: Quá đen đủi.
Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương GiaTác giả: Dật DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNước Sở, vương phủ. “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?” Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng. Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống. Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng. “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt. So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả. Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn… Hắn thành danh lúc niên thiếu, là thiên tài quân sự và chiến thuật, mười năm tuổi chiến công đã hiển hách, đánh thắng vô số trận. Có hắn nước địch không dám xâm phạm, quốc gia xung quanh không dám khiêu khích, hắn là chiến thần trong lòng dân chúng. Hoằng Nguyên Đế cần Sở Minh Khiêm bảo vệ thiên hạ cho mình, cho nên cũng không dám áp bức hắn quá mức. Chỉ cần hắn đồng ý cưới Vân Cẩm Nguyệt là được, còn bái đường hay không, động phòng hay không, cưới Nam Cung Nhu hay không, đều mặc hắn. Cho nên, lúc đó nàng chỉ được kiệu nâng vào Ly vương phủ, cũng không bái đường thành thân với Sở Minh Khiêm, thậm chí còn không nhìn thấy mặt hắn. Nhớ đến đây đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt nhớ lại một chuyện, trước khi nàng xuất giá phụ thân đã dặn dò nàng rất nhiều chuyện, một trong số đó là giám thị từng hành động của Sở Minh Khiêm. Nói cách khác, Hoằng Nguyên Đế và Vân Thanh gả nàng cho Sở Minh Khiêm để là để theo dõi hắn, nàng chỉ là một quân cờ của Hoằng Nguyên Đế, chắc chắn người thông minh như Sở Minh Khiêm cũng đã nghĩ đến chuyện này. Cho nên, hắn mới hận nàng tận xương như vậy. Đúng lúc này, ngoài sảnh truyền đến giọng nói của hỉ nương: “Tân nương tử đến, giờ lành đã đến, nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị đi, lập tức bái đường.” Vân Cẩm Nguyệt đi vào thính phòng, nhìn thấy một đôi mặc hỉ phục nắm tay đi vào sảnh chính. Sở Minh Khiêm mặc hỉ phục màu đỏ lửa, dáng người cao lớn, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân, hắn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, dịu dàng xoay người nắm lấy tay Nam Cung Nhu, bước vào nơi bái đường. Tiếng chiêng trống, tiếng pháo, tiếng hát cùng nhau vang lên. Hỉ nương vui mừng bước lên, đỡ tay tân nương tử, nói: “Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương bái đường.” Sở Minh Khiêm nắm tay Nam Cung Nhu, hai người đối diện đang định bái đường, đột nhiên, một thân hình màu đỏ đi ra. Nhìn thấy hình bóng này tất cả mọi người sững sờ, tiếng trống dừng lại, tiếng pháo tắt, tiếng hát cũng im bặt. Mọi người nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt đeo khăn lụa, giống như nhìn thấy quỷ. Hôm nay là ngày lành của Ly Vương và Nam Cung Nhu, vương phi bị vứt bỏ này chạy ra làm gì? Quá đen đủi. Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Hắn thành danh lúc niên thiếu, là thiên tài quân sự và chiến thuật, mười năm tuổi chiến công đã hiển hách, đánh thắng vô số trận. Có hắn nước địch không dám xâm phạm, quốc gia xung quanh không dám khiêu khích, hắn là chiến thần trong lòng dân chúng.
Hoằng Nguyên Đế cần Sở Minh Khiêm bảo vệ thiên hạ cho mình, cho nên cũng không dám áp bức hắn quá mức.
Chỉ cần hắn đồng ý cưới Vân Cẩm Nguyệt là được, còn bái đường hay không, động phòng hay không, cưới Nam Cung Nhu hay không, đều mặc hắn.
Cho nên, lúc đó nàng chỉ được kiệu nâng vào Ly vương phủ, cũng không bái đường thành thân với Sở Minh Khiêm, thậm chí còn không nhìn thấy mặt hắn.
Nhớ đến đây đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt nhớ lại một chuyện, trước khi nàng xuất giá phụ thân đã dặn dò nàng rất nhiều chuyện, một trong số đó là giám thị từng hành động của Sở Minh Khiêm.
Nói cách khác, Hoằng Nguyên Đế và Vân Thanh gả nàng cho Sở Minh Khiêm để là để theo dõi hắn, nàng chỉ là một quân cờ của Hoằng Nguyên Đế, chắc chắn người thông minh như Sở Minh Khiêm cũng đã nghĩ đến chuyện này.
Cho nên, hắn mới hận nàng tận xương như vậy.
Đúng lúc này, ngoài sảnh truyền đến giọng nói của hỉ nương: “Tân nương tử đến, giờ lành đã đến, nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị đi, lập tức bái đường.”
Vân Cẩm Nguyệt đi vào thính phòng, nhìn thấy một đôi mặc hỉ phục nắm tay đi vào sảnh chính.
Sở Minh Khiêm mặc hỉ phục màu đỏ lửa, dáng người cao lớn, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân, hắn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, dịu dàng xoay người nắm lấy tay Nam Cung Nhu, bước vào nơi bái đường.
Tiếng chiêng trống, tiếng pháo, tiếng hát cùng nhau vang lên.
Hỉ nương vui mừng bước lên, đỡ tay tân nương tử, nói: “Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương bái đường.”
Sở Minh Khiêm nắm tay Nam Cung Nhu, hai người đối diện đang định bái đường, đột nhiên, một thân hình màu đỏ đi ra.
Nhìn thấy hình bóng này tất cả mọi người sững sờ, tiếng trống dừng lại, tiếng pháo tắt, tiếng hát cũng im bặt.
Mọi người nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt đeo khăn lụa, giống như nhìn thấy quỷ.
Hôm nay là ngày lành của Ly Vương và Nam Cung Nhu, vương phi bị vứt bỏ này chạy ra làm gì?
Quá đen đủi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương GiaTác giả: Dật DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNước Sở, vương phủ. “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?” Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng. Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống. Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng. “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt. So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả. Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn… Hắn thành danh lúc niên thiếu, là thiên tài quân sự và chiến thuật, mười năm tuổi chiến công đã hiển hách, đánh thắng vô số trận. Có hắn nước địch không dám xâm phạm, quốc gia xung quanh không dám khiêu khích, hắn là chiến thần trong lòng dân chúng. Hoằng Nguyên Đế cần Sở Minh Khiêm bảo vệ thiên hạ cho mình, cho nên cũng không dám áp bức hắn quá mức. Chỉ cần hắn đồng ý cưới Vân Cẩm Nguyệt là được, còn bái đường hay không, động phòng hay không, cưới Nam Cung Nhu hay không, đều mặc hắn. Cho nên, lúc đó nàng chỉ được kiệu nâng vào Ly vương phủ, cũng không bái đường thành thân với Sở Minh Khiêm, thậm chí còn không nhìn thấy mặt hắn. Nhớ đến đây đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt nhớ lại một chuyện, trước khi nàng xuất giá phụ thân đã dặn dò nàng rất nhiều chuyện, một trong số đó là giám thị từng hành động của Sở Minh Khiêm. Nói cách khác, Hoằng Nguyên Đế và Vân Thanh gả nàng cho Sở Minh Khiêm để là để theo dõi hắn, nàng chỉ là một quân cờ của Hoằng Nguyên Đế, chắc chắn người thông minh như Sở Minh Khiêm cũng đã nghĩ đến chuyện này. Cho nên, hắn mới hận nàng tận xương như vậy. Đúng lúc này, ngoài sảnh truyền đến giọng nói của hỉ nương: “Tân nương tử đến, giờ lành đã đến, nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị đi, lập tức bái đường.” Vân Cẩm Nguyệt đi vào thính phòng, nhìn thấy một đôi mặc hỉ phục nắm tay đi vào sảnh chính. Sở Minh Khiêm mặc hỉ phục màu đỏ lửa, dáng người cao lớn, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân, hắn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, dịu dàng xoay người nắm lấy tay Nam Cung Nhu, bước vào nơi bái đường. Tiếng chiêng trống, tiếng pháo, tiếng hát cùng nhau vang lên. Hỉ nương vui mừng bước lên, đỡ tay tân nương tử, nói: “Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương bái đường.” Sở Minh Khiêm nắm tay Nam Cung Nhu, hai người đối diện đang định bái đường, đột nhiên, một thân hình màu đỏ đi ra. Nhìn thấy hình bóng này tất cả mọi người sững sờ, tiếng trống dừng lại, tiếng pháo tắt, tiếng hát cũng im bặt. Mọi người nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt đeo khăn lụa, giống như nhìn thấy quỷ. Hôm nay là ngày lành của Ly Vương và Nam Cung Nhu, vương phi bị vứt bỏ này chạy ra làm gì? Quá đen đủi. Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!