Tác giả:

Nam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm…

Chương 37: 37: Một Thời Gian Không Gặp Cuối Cùng Nam Hi Sư Điệt Cũng Điên Rồi

Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ RồiTác giả: Do TựTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm… Nam Hi vẫn chưa biết mình đã bị các đệ tử coi là một người cần được quan tâm đặc biệt.Mọi người đã giải tán nên đương nhiên nàng cũng giải tán.Nhưng nàng còn rất nhiều điều muốn nói về những chuyện xảy ra hôm nay, trong đó có rất nhiều câu là không phục cốt truyện ngu ngốc này, cũng như khinh bỉ nữ chính.Nhưng dù là chuyện vừa xảy ra hay là phê phán nữ chính thì nàng cũng không thể nói ra được.Nói ra thì chắc chắn mọi người sẽ nghĩ nàng bị điên.Vậy nên nàng chỉ có thể coi hệ thống như thùng rác, liên tục phàn nàn trong lòng.[Nói về chuyện này trước, từ lúc sư tôn đi đòi lại công bằng cho ta đã là rất bình thường rồi.Nhưng ta không hiểu sao ta cứ phải cảm thấy sư tôn đang làm điều dư thừa thế nhỉ? Rõ ràng ông ấy cũng chỉ vì ta thôi mà! Ta cảm động muốn khóc.]Tất nhiên cảm động muốn khóc cũng chỉ là một suy nghĩ phóng đại, nhưng cho rằng Hòa Kiếm vì nàng là ý nghĩ thật.Lúc này đã gần trưa, đúng lúc môn phái đang đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập.Nam Hi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.Dù có chú ý thì nàng cũng không bận tâm lắm.Dù sao bây giờ nàng cũng đang tỏ ra buồn bã như thể đã phải chịu đựng một cú sốc lớn.Cho dù có người đến an ủi nàng thì nàng cũng cảm thấy bình thường.Nhưng nếu biết lý do nàng khóc, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ nàng bị điên.Nam Hi lại thở dài một hơi, chuyển nỗi buồn thành sự tức giận, tiếp tục phàn nàn.[Đôi khi ta thật sự không hiểu ngươi đang nghĩ gì, thật đúng là não yêu đương chết tiệt, vì một người đàn ông mà không cần gì cả ư? Ta tức chết đi được, bị cả môn phái ghét bỏ đúng là đáng đời.]Khi Nam Hi điên cuồng phàn nàn, hệ thống sẽ không nói gì, bởi vì nếu nói ra thì sẽ vấp phải cơn giông tố dữ dội.Những lời của Nam Hi đôi khi là nói hệ thống, đôi khi là nói nữ chính, nhưng dù là ai thì cũng đều không mang ý tốt.Nam Hi không để ý đến ánh mắt của mọi người, thậm chí khi liếc thấy hai bóng người hơi quen thuộc, nàng cũng giả vờ như không thấy, chạy vội về viện tử của mình.Đằng sau, một thanh niên vừa đẹp trai vừa mỹ miều đang khoanh tay trước ngực, nghe tiếng lòng của Nam Hi đầy vẻ ***** thì nhướn mày nhìn người bên cạnh.Khóe miệng người đó nhếch lên thành một nụ cười, nói với vẻ thờ ơ: "Một thời gian không gặp, cuối cùng Nam Hi sư điệt cũng điên rồi?" 

Nam Hi vẫn chưa biết mình đã bị các đệ tử coi là một người cần được quan tâm đặc biệt.

Mọi người đã giải tán nên đương nhiên nàng cũng giải tán.

Nhưng nàng còn rất nhiều điều muốn nói về những chuyện xảy ra hôm nay, trong đó có rất nhiều câu là không phục cốt truyện ngu ngốc này, cũng như khinh bỉ nữ chính.

Nhưng dù là chuyện vừa xảy ra hay là phê phán nữ chính thì nàng cũng không thể nói ra được.

Nói ra thì chắc chắn mọi người sẽ nghĩ nàng bị điên.

Vậy nên nàng chỉ có thể coi hệ thống như thùng rác, liên tục phàn nàn trong lòng.

[Nói về chuyện này trước, từ lúc sư tôn đi đòi lại công bằng cho ta đã là rất bình thường rồi.

Nhưng ta không hiểu sao ta cứ phải cảm thấy sư tôn đang làm điều dư thừa thế nhỉ? Rõ ràng ông ấy cũng chỉ vì ta thôi mà! Ta cảm động muốn khóc.]

Tất nhiên cảm động muốn khóc cũng chỉ là một suy nghĩ phóng đại, nhưng cho rằng Hòa Kiếm vì nàng là ý nghĩ thật.

Lúc này đã gần trưa, đúng lúc môn phái đang đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập.

Nam Hi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.

Dù có chú ý thì nàng cũng không bận tâm lắm.

Dù sao bây giờ nàng cũng đang tỏ ra buồn bã như thể đã phải chịu đựng một cú sốc lớn.

Cho dù có người đến an ủi nàng thì nàng cũng cảm thấy bình thường.

Nhưng nếu biết lý do nàng khóc, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ nàng bị điên.

Nam Hi lại thở dài một hơi, chuyển nỗi buồn thành sự tức giận, tiếp tục phàn nàn.

[Đôi khi ta thật sự không hiểu ngươi đang nghĩ gì, thật đúng là não yêu đương chết tiệt, vì một người đàn ông mà không cần gì cả ư? Ta tức chết đi được, bị cả môn phái ghét bỏ đúng là đáng đời.]

Khi Nam Hi điên cuồng phàn nàn, hệ thống sẽ không nói gì, bởi vì nếu nói ra thì sẽ vấp phải cơn giông tố dữ dội.

Những lời của Nam Hi đôi khi là nói hệ thống, đôi khi là nói nữ chính, nhưng dù là ai thì cũng đều không mang ý tốt.

Nam Hi không để ý đến ánh mắt của mọi người, thậm chí khi liếc thấy hai bóng người hơi quen thuộc, nàng cũng giả vờ như không thấy, chạy vội về viện tử của mình.

Đằng sau, một thanh niên vừa đẹp trai vừa mỹ miều đang khoanh tay trước ngực, nghe tiếng lòng của Nam Hi đầy vẻ ***** thì nhướn mày nhìn người bên cạnh.

Khóe miệng người đó nhếch lên thành một nụ cười, nói với vẻ thờ ơ: "Một thời gian không gặp, cuối cùng Nam Hi sư điệt cũng điên rồi?"

Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ RồiTác giả: Do TựTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm… Nam Hi vẫn chưa biết mình đã bị các đệ tử coi là một người cần được quan tâm đặc biệt.Mọi người đã giải tán nên đương nhiên nàng cũng giải tán.Nhưng nàng còn rất nhiều điều muốn nói về những chuyện xảy ra hôm nay, trong đó có rất nhiều câu là không phục cốt truyện ngu ngốc này, cũng như khinh bỉ nữ chính.Nhưng dù là chuyện vừa xảy ra hay là phê phán nữ chính thì nàng cũng không thể nói ra được.Nói ra thì chắc chắn mọi người sẽ nghĩ nàng bị điên.Vậy nên nàng chỉ có thể coi hệ thống như thùng rác, liên tục phàn nàn trong lòng.[Nói về chuyện này trước, từ lúc sư tôn đi đòi lại công bằng cho ta đã là rất bình thường rồi.Nhưng ta không hiểu sao ta cứ phải cảm thấy sư tôn đang làm điều dư thừa thế nhỉ? Rõ ràng ông ấy cũng chỉ vì ta thôi mà! Ta cảm động muốn khóc.]Tất nhiên cảm động muốn khóc cũng chỉ là một suy nghĩ phóng đại, nhưng cho rằng Hòa Kiếm vì nàng là ý nghĩ thật.Lúc này đã gần trưa, đúng lúc môn phái đang đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập.Nam Hi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.Dù có chú ý thì nàng cũng không bận tâm lắm.Dù sao bây giờ nàng cũng đang tỏ ra buồn bã như thể đã phải chịu đựng một cú sốc lớn.Cho dù có người đến an ủi nàng thì nàng cũng cảm thấy bình thường.Nhưng nếu biết lý do nàng khóc, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ nàng bị điên.Nam Hi lại thở dài một hơi, chuyển nỗi buồn thành sự tức giận, tiếp tục phàn nàn.[Đôi khi ta thật sự không hiểu ngươi đang nghĩ gì, thật đúng là não yêu đương chết tiệt, vì một người đàn ông mà không cần gì cả ư? Ta tức chết đi được, bị cả môn phái ghét bỏ đúng là đáng đời.]Khi Nam Hi điên cuồng phàn nàn, hệ thống sẽ không nói gì, bởi vì nếu nói ra thì sẽ vấp phải cơn giông tố dữ dội.Những lời của Nam Hi đôi khi là nói hệ thống, đôi khi là nói nữ chính, nhưng dù là ai thì cũng đều không mang ý tốt.Nam Hi không để ý đến ánh mắt của mọi người, thậm chí khi liếc thấy hai bóng người hơi quen thuộc, nàng cũng giả vờ như không thấy, chạy vội về viện tử của mình.Đằng sau, một thanh niên vừa đẹp trai vừa mỹ miều đang khoanh tay trước ngực, nghe tiếng lòng của Nam Hi đầy vẻ ***** thì nhướn mày nhìn người bên cạnh.Khóe miệng người đó nhếch lên thành một nụ cười, nói với vẻ thờ ơ: "Một thời gian không gặp, cuối cùng Nam Hi sư điệt cũng điên rồi?" 

Chương 37: 37: Một Thời Gian Không Gặp Cuối Cùng Nam Hi Sư Điệt Cũng Điên Rồi