Tác giả:

Nam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm…

Chương 38: 38: Rõ Ràng Không Phải Mình Ông Nghe Được

Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ RồiTác giả: Do TựTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm… "Sư thúc, thúc nói chuyện như vậy, nếu sư tỷ nghe được thì sẽ buồn lắm."Một nam tử khác tỏ vẻ bất đắc dĩ.Vẻ ngoài hắn trẻ hơn vị sư thúc này, trông có vẻ xấp xỉ tuổi với Nam Hi.Một lớn một nhỏ, một là sư thúc, tên là Lý Vân Tranh, một là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão, sư đệ của Nam Hi, tên là Kỳ Chiếu.Thời gian qua hai người này ra ngoài môn phái luyện tập, nhưng vẫn nghe chuyện của Nam Hi không sót điều gì.Lúc này hai người nhìn bóng lưng Nam Hi đi xa, dù chưa tiếp xúc nhưng qua những tiếng lẩm bẩm như lời nguyền đó, hai người vẫn cảm nhận được rằng dường như Nam Hi có điều gì đó khác lạ.Nhưng về lại phải bận rộn báo cáo với chưởng môn nên họ cũng không chú ý nhiều đến Nam Hi.Lý Vân Tranh lại cười, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, mang theo vài phần phong lưu: "Chỉ cần sư điệt không nói, đại sư tỷ của sư điệt sẽ không bao giờ biết chuyện này."Hai người vừa nói chuyện, vừa đi về phía động phủ của chưởng môn.Hòa Kiếm đang suy nghĩ về chuyện của Nam Hi.Nói đơn giản thì bất kể sau này thế nào, mọi chuyện cũng phải đợi đến ngày mai Tề Thiên về rồi mới nói.Thật ra lý do khiến Hòa Kiếm có suy nghĩ rằng chỉ có người trong môn phái mới nghe được tiếng lòng của Nam Hi cũng chỉ là suy nghĩ vô căn cứ.Cho dù là tiếng lòng bị lộ, nếu chỉ có ông nghe được thì không sao cả.Ông có thể mãi mãi không cho Nam Hi biết về chuyện này, hoặc khiến chuyện này không ảnh hưởng gì đến Nam Hi.Nhưng qua quan sát, rõ ràng không chỉ mình ông có thể nghe được tiếng lòng của Nam Hi.Chuyện tiếng lòng bị lộ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu chỉ có người trong môn phái nghe được tiếng lòng của Nam Hi thì có thể kiểm soát ảnh hưởng của chuyện này ở mức nhỏ nhất.Nhưng nếu mọi người đều có thể nghe được tiếng lòng của Nam Hi thì nàng sẽ phải mãi mãi rời xa trung tâm của Thiên Vân Kiếm Tông, dù là đại đệ tử thì cũng sẽ không bao giờ tiếp xúc được với thông tin bí mật của môn phái.Dù như vậy, nàng cũng phải luôn nhớ kỹ chuyện này.Dù không nói ra miệng thì trong lòng có muốn nghĩ gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, cho đến khi vấn đề tiếng lòng bị lộ được giải quyết.Dù những năm qua đệ tử này đã làm không ít chuyện ngu ngốc nhưng Hòa Kiếm vẫn không tránh khỏi lo lắng cho tương lai của nàng. 

"Sư thúc, thúc nói chuyện như vậy, nếu sư tỷ nghe được thì sẽ buồn lắm."

Một nam tử khác tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Vẻ ngoài hắn trẻ hơn vị sư thúc này, trông có vẻ xấp xỉ tuổi với Nam Hi.

Một lớn một nhỏ, một là sư thúc, tên là Lý Vân Tranh, một là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão, sư đệ của Nam Hi, tên là Kỳ Chiếu.

Thời gian qua hai người này ra ngoài môn phái luyện tập, nhưng vẫn nghe chuyện của Nam Hi không sót điều gì.

Lúc này hai người nhìn bóng lưng Nam Hi đi xa, dù chưa tiếp xúc nhưng qua những tiếng lẩm bẩm như lời nguyền đó, hai người vẫn cảm nhận được rằng dường như Nam Hi có điều gì đó khác lạ.

Nhưng về lại phải bận rộn báo cáo với chưởng môn nên họ cũng không chú ý nhiều đến Nam Hi.

Lý Vân Tranh lại cười, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, mang theo vài phần phong lưu: "Chỉ cần sư điệt không nói, đại sư tỷ của sư điệt sẽ không bao giờ biết chuyện này."

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi về phía động phủ của chưởng môn.

Hòa Kiếm đang suy nghĩ về chuyện của Nam Hi.

Nói đơn giản thì bất kể sau này thế nào, mọi chuyện cũng phải đợi đến ngày mai Tề Thiên về rồi mới nói.

Thật ra lý do khiến Hòa Kiếm có suy nghĩ rằng chỉ có người trong môn phái mới nghe được tiếng lòng của Nam Hi cũng chỉ là suy nghĩ vô căn cứ.

Cho dù là tiếng lòng bị lộ, nếu chỉ có ông nghe được thì không sao cả.

Ông có thể mãi mãi không cho Nam Hi biết về chuyện này, hoặc khiến chuyện này không ảnh hưởng gì đến Nam Hi.

Nhưng qua quan sát, rõ ràng không chỉ mình ông có thể nghe được tiếng lòng của Nam Hi.

Chuyện tiếng lòng bị lộ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu chỉ có người trong môn phái nghe được tiếng lòng của Nam Hi thì có thể kiểm soát ảnh hưởng của chuyện này ở mức nhỏ nhất.

Nhưng nếu mọi người đều có thể nghe được tiếng lòng của Nam Hi thì nàng sẽ phải mãi mãi rời xa trung tâm của Thiên Vân Kiếm Tông, dù là đại đệ tử thì cũng sẽ không bao giờ tiếp xúc được với thông tin bí mật của môn phái.

Dù như vậy, nàng cũng phải luôn nhớ kỹ chuyện này.

Dù không nói ra miệng thì trong lòng có muốn nghĩ gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, cho đến khi vấn đề tiếng lòng bị lộ được giải quyết.

Dù những năm qua đệ tử này đã làm không ít chuyện ngu ngốc nhưng Hòa Kiếm vẫn không tránh khỏi lo lắng cho tương lai của nàng.

Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ RồiTác giả: Do TựTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm… "Sư thúc, thúc nói chuyện như vậy, nếu sư tỷ nghe được thì sẽ buồn lắm."Một nam tử khác tỏ vẻ bất đắc dĩ.Vẻ ngoài hắn trẻ hơn vị sư thúc này, trông có vẻ xấp xỉ tuổi với Nam Hi.Một lớn một nhỏ, một là sư thúc, tên là Lý Vân Tranh, một là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão, sư đệ của Nam Hi, tên là Kỳ Chiếu.Thời gian qua hai người này ra ngoài môn phái luyện tập, nhưng vẫn nghe chuyện của Nam Hi không sót điều gì.Lúc này hai người nhìn bóng lưng Nam Hi đi xa, dù chưa tiếp xúc nhưng qua những tiếng lẩm bẩm như lời nguyền đó, hai người vẫn cảm nhận được rằng dường như Nam Hi có điều gì đó khác lạ.Nhưng về lại phải bận rộn báo cáo với chưởng môn nên họ cũng không chú ý nhiều đến Nam Hi.Lý Vân Tranh lại cười, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, mang theo vài phần phong lưu: "Chỉ cần sư điệt không nói, đại sư tỷ của sư điệt sẽ không bao giờ biết chuyện này."Hai người vừa nói chuyện, vừa đi về phía động phủ của chưởng môn.Hòa Kiếm đang suy nghĩ về chuyện của Nam Hi.Nói đơn giản thì bất kể sau này thế nào, mọi chuyện cũng phải đợi đến ngày mai Tề Thiên về rồi mới nói.Thật ra lý do khiến Hòa Kiếm có suy nghĩ rằng chỉ có người trong môn phái mới nghe được tiếng lòng của Nam Hi cũng chỉ là suy nghĩ vô căn cứ.Cho dù là tiếng lòng bị lộ, nếu chỉ có ông nghe được thì không sao cả.Ông có thể mãi mãi không cho Nam Hi biết về chuyện này, hoặc khiến chuyện này không ảnh hưởng gì đến Nam Hi.Nhưng qua quan sát, rõ ràng không chỉ mình ông có thể nghe được tiếng lòng của Nam Hi.Chuyện tiếng lòng bị lộ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu chỉ có người trong môn phái nghe được tiếng lòng của Nam Hi thì có thể kiểm soát ảnh hưởng của chuyện này ở mức nhỏ nhất.Nhưng nếu mọi người đều có thể nghe được tiếng lòng của Nam Hi thì nàng sẽ phải mãi mãi rời xa trung tâm của Thiên Vân Kiếm Tông, dù là đại đệ tử thì cũng sẽ không bao giờ tiếp xúc được với thông tin bí mật của môn phái.Dù như vậy, nàng cũng phải luôn nhớ kỹ chuyện này.Dù không nói ra miệng thì trong lòng có muốn nghĩ gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, cho đến khi vấn đề tiếng lòng bị lộ được giải quyết.Dù những năm qua đệ tử này đã làm không ít chuyện ngu ngốc nhưng Hòa Kiếm vẫn không tránh khỏi lo lắng cho tương lai của nàng. 

Chương 38: 38: Rõ Ràng Không Phải Mình Ông Nghe Được