"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé…

Chương 10: 10: Tu Vi Của Tiểu Sư Muội Cao Thế Này Rồi Sao

Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Toàn Tông Pháo Hôi Tạo Phản RồiTác giả: Tiểu Miên Dương Bất MiênTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé… Ngô Đạo Tử nhìn thấy tất cả hành vi của Tô Ngọc Như, ban nãy cũng chính là ông ra tay đẩy ngược linh lực của Tô Ngọc Như.Vì vậy ông càng thêm không ưa Tô Ngọc Như.[Trong sách ta bị mù à? Hạng người này mà cũng có thể thu làm đệ tử!]Sợ Tô Ngọc Như lại lén tấn công Chu Lục Lục, Ngô Đạo Tử suy nghĩ một lúc, quyết định đưa nàng về tông môn trước.Ông quay đầu nhìn Nhị đồ đệ chân chất thật thà của mình là Triệu Đại Long: "Nha đầu, đây là Nhị sư huynh của con, Triệu Đại Long, lát nữa con đi nghỉ ngơi với nó trước.Sư phụ đi dặn dò vài câu rồi sẽ đưa con về tông môn.""Dạ, sư phụ."Chu Lục Lục gật đầu, tiễn Ngô Đạo Tử ra ngoài, rồi quay sang nhìn Triệu Đại Long.Triệu Đại Long nhìn Chu Lục Lục dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trĩnh rất đáng yêu, bèn mỉm cười thân thiện với nàng."Tiểu sư muội, chào muội, ta là Nhị sư huynh của muội, Triệu Đại Long."Triệu Đại Long có khuôn mặt vuông vức, đôi mắt hạnh, môi dày, trông rất chân chất, cười lên càng thêm hiền lành vô cùng.Chu Lục Lục nhìn Nhị sư huynh ngốc nghếch, trong lòng cảm khái:[Haiz, chẳng trách Nhị sư huynh tham gia thí luyện bí cảnh lại bị nữ chính xem là đá kê chân đẩy xuống dòng nham thạch nóng chảy, thì ra là vì huynh ấy trông ngốc thế này, dễ bị lừa quá!]Triệu Đại Long nghe thấy tiếng lòng của Chu Lục Lục, mặt đầy dấu hỏi: “??????????”"Tiểu sư muội, tại sao muội lại mắng ta vậy?"Chu Lục Lục ngẩn ra: “Hả? Nhị! Nhị sư huynh, muội đâu có mắng huynh!"Triệu Đại Long bộ mặt ủ rũ: “Ban nãy muội nói ta ngốc, dễ bị lừa!"Chu Lục Lục ngơ ngác một lúc, vội vàng bịt miệng lại.[Chuyện gì vậy? Sao ta lại nói ra hết những gì nghĩ trong đầu vậy, hỏng bét rồi, gặp mặt lần đầu đã mắng người ta rồi, ấn tượng đầu tiên mất hết rồi, liệu Nhị sư huynh có ghét ta không nhỉ?]Triệu Đại Long nghe thấy giọng nói của Chu Lục Lục nhưng không thấy nàng cử động môi nên rất nghi hoặc.[Tu vi của tiểu sư muội cao thế này rồi sao? Đã có thể truyền âm rồi à?]Đắn đo một lúc, Triệu Đại Long vẫn lén lút vận linh lực, thăm dò Chu Lục Lục.[Hở? Không có linh lực? Sao lại thế được? Hay là tu vi của tiểu sư muội đã cao hơn ta rồi?]Suy nghĩ một lúc, Triệu Đại Long lại liên tục phủ nhận.[Không thể nào, ta tu luyện hơn trăm năm mới đạt được tu vi như hiện giờ, sao muội ấy có thể cao hơn ta!][Chẳng lẽ… chẳng lẽ lúc nãy ta nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội? Tiếng lòng! vậy câu muội ấy nói ta tham gia thí luyện bí cảnh rồibị nữ chính đẩy vào nham thạch là ý gì vậy?]Triệu Đại Long rất nghi hoặc, cúi người xuống, nghiêng đầu quan sát Chu Lục Lục. 

Ngô Đạo Tử nhìn thấy tất cả hành vi của Tô Ngọc Như, ban nãy cũng chính là ông ra tay đẩy ngược linh lực của Tô Ngọc Như.

Vì vậy ông càng thêm không ưa Tô Ngọc Như.

[Trong sách ta bị mù à? Hạng người này mà cũng có thể thu làm đệ tử!]

Sợ Tô Ngọc Như lại lén tấn công Chu Lục Lục, Ngô Đạo Tử suy nghĩ một lúc, quyết định đưa nàng về tông môn trước.

Ông quay đầu nhìn Nhị đồ đệ chân chất thật thà của mình là Triệu Đại Long: "Nha đầu, đây là Nhị sư huynh của con, Triệu Đại Long, lát nữa con đi nghỉ ngơi với nó trước.

Sư phụ đi dặn dò vài câu rồi sẽ đưa con về tông môn.

"

"Dạ, sư phụ.

"

Chu Lục Lục gật đầu, tiễn Ngô Đạo Tử ra ngoài, rồi quay sang nhìn Triệu Đại Long.

Triệu Đại Long nhìn Chu Lục Lục dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trĩnh rất đáng yêu, bèn mỉm cười thân thiện với nàng.

"Tiểu sư muội, chào muội, ta là Nhị sư huynh của muội, Triệu Đại Long.

"

Triệu Đại Long có khuôn mặt vuông vức, đôi mắt hạnh, môi dày, trông rất chân chất, cười lên càng thêm hiền lành vô cùng.

Chu Lục Lục nhìn Nhị sư huynh ngốc nghếch, trong lòng cảm khái:

[Haiz, chẳng trách Nhị sư huynh tham gia thí luyện bí cảnh lại bị nữ chính xem là đá kê chân đẩy xuống dòng nham thạch nóng chảy, thì ra là vì huynh ấy trông ngốc thế này, dễ bị lừa quá!]

Triệu Đại Long nghe thấy tiếng lòng của Chu Lục Lục, mặt đầy dấu hỏi: “??????????”

"Tiểu sư muội, tại sao muội lại mắng ta vậy?"

Chu Lục Lục ngẩn ra: “Hả? Nhị! Nhị sư huynh, muội đâu có mắng huynh!"

Triệu Đại Long bộ mặt ủ rũ: “Ban nãy muội nói ta ngốc, dễ bị lừa!"

Chu Lục Lục ngơ ngác một lúc, vội vàng bịt miệng lại.

[Chuyện gì vậy? Sao ta lại nói ra hết những gì nghĩ trong đầu vậy, hỏng bét rồi, gặp mặt lần đầu đã mắng người ta rồi, ấn tượng đầu tiên mất hết rồi, liệu Nhị sư huynh có ghét ta không nhỉ?]

Triệu Đại Long nghe thấy giọng nói của Chu Lục Lục nhưng không thấy nàng cử động môi nên rất nghi hoặc.

[Tu vi của tiểu sư muội cao thế này rồi sao? Đã có thể truyền âm rồi à?]

Đắn đo một lúc, Triệu Đại Long vẫn lén lút vận linh lực, thăm dò Chu Lục Lục.

[Hở? Không có linh lực? Sao lại thế được? Hay là tu vi của tiểu sư muội đã cao hơn ta rồi?]

Suy nghĩ một lúc, Triệu Đại Long lại liên tục phủ nhận.

[Không thể nào, ta tu luyện hơn trăm năm mới đạt được tu vi như hiện giờ, sao muội ấy có thể cao hơn ta!]

[Chẳng lẽ… chẳng lẽ lúc nãy ta nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội? Tiếng lòng! vậy câu muội ấy nói ta tham gia thí luyện bí cảnh rồibị nữ chính đẩy vào nham thạch là ý gì vậy?]

Triệu Đại Long rất nghi hoặc, cúi người xuống, nghiêng đầu quan sát Chu Lục Lục.

Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Toàn Tông Pháo Hôi Tạo Phản RồiTác giả: Tiểu Miên Dương Bất MiênTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé… Ngô Đạo Tử nhìn thấy tất cả hành vi của Tô Ngọc Như, ban nãy cũng chính là ông ra tay đẩy ngược linh lực của Tô Ngọc Như.Vì vậy ông càng thêm không ưa Tô Ngọc Như.[Trong sách ta bị mù à? Hạng người này mà cũng có thể thu làm đệ tử!]Sợ Tô Ngọc Như lại lén tấn công Chu Lục Lục, Ngô Đạo Tử suy nghĩ một lúc, quyết định đưa nàng về tông môn trước.Ông quay đầu nhìn Nhị đồ đệ chân chất thật thà của mình là Triệu Đại Long: "Nha đầu, đây là Nhị sư huynh của con, Triệu Đại Long, lát nữa con đi nghỉ ngơi với nó trước.Sư phụ đi dặn dò vài câu rồi sẽ đưa con về tông môn.""Dạ, sư phụ."Chu Lục Lục gật đầu, tiễn Ngô Đạo Tử ra ngoài, rồi quay sang nhìn Triệu Đại Long.Triệu Đại Long nhìn Chu Lục Lục dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trĩnh rất đáng yêu, bèn mỉm cười thân thiện với nàng."Tiểu sư muội, chào muội, ta là Nhị sư huynh của muội, Triệu Đại Long."Triệu Đại Long có khuôn mặt vuông vức, đôi mắt hạnh, môi dày, trông rất chân chất, cười lên càng thêm hiền lành vô cùng.Chu Lục Lục nhìn Nhị sư huynh ngốc nghếch, trong lòng cảm khái:[Haiz, chẳng trách Nhị sư huynh tham gia thí luyện bí cảnh lại bị nữ chính xem là đá kê chân đẩy xuống dòng nham thạch nóng chảy, thì ra là vì huynh ấy trông ngốc thế này, dễ bị lừa quá!]Triệu Đại Long nghe thấy tiếng lòng của Chu Lục Lục, mặt đầy dấu hỏi: “??????????”"Tiểu sư muội, tại sao muội lại mắng ta vậy?"Chu Lục Lục ngẩn ra: “Hả? Nhị! Nhị sư huynh, muội đâu có mắng huynh!"Triệu Đại Long bộ mặt ủ rũ: “Ban nãy muội nói ta ngốc, dễ bị lừa!"Chu Lục Lục ngơ ngác một lúc, vội vàng bịt miệng lại.[Chuyện gì vậy? Sao ta lại nói ra hết những gì nghĩ trong đầu vậy, hỏng bét rồi, gặp mặt lần đầu đã mắng người ta rồi, ấn tượng đầu tiên mất hết rồi, liệu Nhị sư huynh có ghét ta không nhỉ?]Triệu Đại Long nghe thấy giọng nói của Chu Lục Lục nhưng không thấy nàng cử động môi nên rất nghi hoặc.[Tu vi của tiểu sư muội cao thế này rồi sao? Đã có thể truyền âm rồi à?]Đắn đo một lúc, Triệu Đại Long vẫn lén lút vận linh lực, thăm dò Chu Lục Lục.[Hở? Không có linh lực? Sao lại thế được? Hay là tu vi của tiểu sư muội đã cao hơn ta rồi?]Suy nghĩ một lúc, Triệu Đại Long lại liên tục phủ nhận.[Không thể nào, ta tu luyện hơn trăm năm mới đạt được tu vi như hiện giờ, sao muội ấy có thể cao hơn ta!][Chẳng lẽ… chẳng lẽ lúc nãy ta nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội? Tiếng lòng! vậy câu muội ấy nói ta tham gia thí luyện bí cảnh rồibị nữ chính đẩy vào nham thạch là ý gì vậy?]Triệu Đại Long rất nghi hoặc, cúi người xuống, nghiêng đầu quan sát Chu Lục Lục. 

Chương 10: 10: Tu Vi Của Tiểu Sư Muội Cao Thế Này Rồi Sao