"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé…

Chương 11: 11: Xỉu Rồi!

Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Toàn Tông Pháo Hôi Tạo Phản RồiTác giả: Tiểu Miên Dương Bất MiênTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé… Chu Lục Lục thấy Triệu Đại Long nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng lạnh cả người.[Nhị sư huynh này làm sao vậy? Tại sao nhìn ta như thế, hu hu, ta biết lỗi rồi, sau này sẽ không mắng huynh nữa!]Triệu Đại Long nghe thấy giọng nói của Chu Lục Lục một lần nữa, cuối cùng cũng khẳng định đó là tiếng lòng của Chu Lục Lục.[Thật kỳ diệu, ta thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của tiểu sư muội!!] ???!![Ha!! Chỉ có mình ta mới nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội thôi sao? Tiểu sư muội là do trời ban cho ta phải không? Thật đáng yêu, ngoan ngoãn, muốn chiều chuộng quá!!] ????.??????Biết mình có thể nghe được tiếng lòng của Chu Lục Lục, Triệu Đại Long lập tức coi Chu Lục Lục như người nhà, càng lúc càng yêu thích hơn.Chu Lục Lục chú ý thấy ánh mắt Triệu Đại Long nhìn mình càng lúc càng nồng nhiệt, cuối cùng không nhịn được mở lời:"Nhị...!Nhị sư huynh, lúc nãy sư phụ bảo huynh dẫn muội đi nghỉ ngơi."Triệu Đại Long gãi đầu: “Xem ta kìa, suýt nữa quên mất."Triệu Đại Long nghĩ Chu Lục Lục đói bụng, bèn dẫn nàng đến bên cạnh ngồi xuống, rồi lấy từ nhẫn không gian ra vài trái linh quả.Chu Lục Lục thật sự đói bụng, cầm linh quả lên cắn một miếng."Ôi chao, ngọt quá!"Linh quả ngọt ngào mọng nước, Chu Lục Lục vài miếng đã ăn hết sáu trái.Triệu Đại Long vừa định nhắc Chu Lục Lục ăn nhiều linh quả có thể khó tiêu hóa linh khí thì đã chợt thấy cả người Chu Lục Lục mềm nhũn ngã xuống."Tiểu sư muội!"Triệu Đại Long vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng.Một tay huynh ấy ôm ngang Chu Lục Lục, tay kia vỗ nhẹ lên má nàng."Tiểu sư muội, muội không sao chứ?"Nhưng Chu Lục Lục hoàn toàn không phản ứng.Triệu Đại Long thấy vậy lập tức hoảng loạn."Tiểu sư muội...!sư phụ...!mau tìm sư phụ!"Huynh ấy vội lấy ra phù Truyền Âm, truyền âm cho Ngô Đạo Tử."Sư phụ, không hay rồi, tiểu sư muội ngất xỉu rồi!"Ngô Đạo Tử nhận được truyền âm của Nhị đồ đệ Triệu Đại Long, lập tức dịch chuyển tới bằng phù Thuấn Di."Chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng lại ngất?"Triệu Đại Long ngượng ngùng gãi đầu: “Lúc nãy con sợ tiểu sư muội đói nên cho muội ấy ăn vài trái linh quả.""Ăn mấy trái?""Sáu...!sáu trái."Triệu Đại Long cúi đầu, không dám nhìn Ngô Đạo Tử."Sáu trái? ? Con cho tiểu sư muội không có linh lực ăn tới sáu trái linh quả? Muốn bổ sung cho con bé chết luôn à?"Ngô Đạo Tử thở dài, đưa tay xoa trán."Dạ… Hả? Tiểu...!tiểu sư muội thật sự không có linh lực sao?"Lúc này Triệu Đại Long mới thật sự hoảng loạn: “Vậy...!vậy bây giờ phải làm sao đây? Tiểu sư muội sẽ không chết chứ?"Ngô Đạo Tử trừng mắt nhìn Triệu Đại Long, đưa tay kiểm tra hơi thở của Chu Lục Lục. 

Chu Lục Lục thấy Triệu Đại Long nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng lạnh cả người.

[Nhị sư huynh này làm sao vậy? Tại sao nhìn ta như thế, hu hu, ta biết lỗi rồi, sau này sẽ không mắng huynh nữa!]

Triệu Đại Long nghe thấy giọng nói của Chu Lục Lục một lần nữa, cuối cùng cũng khẳng định đó là tiếng lòng của Chu Lục Lục.

[Thật kỳ diệu, ta thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của tiểu sư muội!!] ???!!

[Ha!! Chỉ có mình ta mới nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội thôi sao? Tiểu sư muội là do trời ban cho ta phải không? Thật đáng yêu, ngoan ngoãn, muốn chiều chuộng quá!!] ????.??????

Biết mình có thể nghe được tiếng lòng của Chu Lục Lục, Triệu Đại Long lập tức coi Chu Lục Lục như người nhà, càng lúc càng yêu thích hơn.

Chu Lục Lục chú ý thấy ánh mắt Triệu Đại Long nhìn mình càng lúc càng nồng nhiệt, cuối cùng không nhịn được mở lời:

"Nhị...!Nhị sư huynh, lúc nãy sư phụ bảo huynh dẫn muội đi nghỉ ngơi."

Triệu Đại Long gãi đầu: “Xem ta kìa, suýt nữa quên mất."

Triệu Đại Long nghĩ Chu Lục Lục đói bụng, bèn dẫn nàng đến bên cạnh ngồi xuống, rồi lấy từ nhẫn không gian ra vài trái linh quả.

Chu Lục Lục thật sự đói bụng, cầm linh quả lên cắn một miếng.

"Ôi chao, ngọt quá!"

Linh quả ngọt ngào mọng nước, Chu Lục Lục vài miếng đã ăn hết sáu trái.

Triệu Đại Long vừa định nhắc Chu Lục Lục ăn nhiều linh quả có thể khó tiêu hóa linh khí thì đã chợt thấy cả người Chu Lục Lục mềm nhũn ngã xuống.

"Tiểu sư muội!"

Triệu Đại Long vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng.

Một tay huynh ấy ôm ngang Chu Lục Lục, tay kia vỗ nhẹ lên má nàng.

"Tiểu sư muội, muội không sao chứ?"

Nhưng Chu Lục Lục hoàn toàn không phản ứng.

Triệu Đại Long thấy vậy lập tức hoảng loạn.

"Tiểu sư muội...!sư phụ...!mau tìm sư phụ!"

Huynh ấy vội lấy ra phù Truyền Âm, truyền âm cho Ngô Đạo Tử.

"Sư phụ, không hay rồi, tiểu sư muội ngất xỉu rồi!"

Ngô Đạo Tử nhận được truyền âm của Nhị đồ đệ Triệu Đại Long, lập tức dịch chuyển tới bằng phù Thuấn Di.

"Chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng lại ngất?"

Triệu Đại Long ngượng ngùng gãi đầu: “Lúc nãy con sợ tiểu sư muội đói nên cho muội ấy ăn vài trái linh quả."

"Ăn mấy trái?"

"Sáu...!sáu trái."

Triệu Đại Long cúi đầu, không dám nhìn Ngô Đạo Tử.

"Sáu trái? ? Con cho tiểu sư muội không có linh lực ăn tới sáu trái linh quả? Muốn bổ sung cho con bé chết luôn à?"

Ngô Đạo Tử thở dài, đưa tay xoa trán.

"Dạ… Hả? Tiểu...!tiểu sư muội thật sự không có linh lực sao?"

Lúc này Triệu Đại Long mới thật sự hoảng loạn: “Vậy...!vậy bây giờ phải làm sao đây? Tiểu sư muội sẽ không chết chứ?"

Ngô Đạo Tử trừng mắt nhìn Triệu Đại Long, đưa tay kiểm tra hơi thở của Chu Lục Lục.

Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Toàn Tông Pháo Hôi Tạo Phản RồiTác giả: Tiểu Miên Dương Bất MiênTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé… Chu Lục Lục thấy Triệu Đại Long nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng lạnh cả người.[Nhị sư huynh này làm sao vậy? Tại sao nhìn ta như thế, hu hu, ta biết lỗi rồi, sau này sẽ không mắng huynh nữa!]Triệu Đại Long nghe thấy giọng nói của Chu Lục Lục một lần nữa, cuối cùng cũng khẳng định đó là tiếng lòng của Chu Lục Lục.[Thật kỳ diệu, ta thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của tiểu sư muội!!] ???!![Ha!! Chỉ có mình ta mới nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội thôi sao? Tiểu sư muội là do trời ban cho ta phải không? Thật đáng yêu, ngoan ngoãn, muốn chiều chuộng quá!!] ????.??????Biết mình có thể nghe được tiếng lòng của Chu Lục Lục, Triệu Đại Long lập tức coi Chu Lục Lục như người nhà, càng lúc càng yêu thích hơn.Chu Lục Lục chú ý thấy ánh mắt Triệu Đại Long nhìn mình càng lúc càng nồng nhiệt, cuối cùng không nhịn được mở lời:"Nhị...!Nhị sư huynh, lúc nãy sư phụ bảo huynh dẫn muội đi nghỉ ngơi."Triệu Đại Long gãi đầu: “Xem ta kìa, suýt nữa quên mất."Triệu Đại Long nghĩ Chu Lục Lục đói bụng, bèn dẫn nàng đến bên cạnh ngồi xuống, rồi lấy từ nhẫn không gian ra vài trái linh quả.Chu Lục Lục thật sự đói bụng, cầm linh quả lên cắn một miếng."Ôi chao, ngọt quá!"Linh quả ngọt ngào mọng nước, Chu Lục Lục vài miếng đã ăn hết sáu trái.Triệu Đại Long vừa định nhắc Chu Lục Lục ăn nhiều linh quả có thể khó tiêu hóa linh khí thì đã chợt thấy cả người Chu Lục Lục mềm nhũn ngã xuống."Tiểu sư muội!"Triệu Đại Long vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng.Một tay huynh ấy ôm ngang Chu Lục Lục, tay kia vỗ nhẹ lên má nàng."Tiểu sư muội, muội không sao chứ?"Nhưng Chu Lục Lục hoàn toàn không phản ứng.Triệu Đại Long thấy vậy lập tức hoảng loạn."Tiểu sư muội...!sư phụ...!mau tìm sư phụ!"Huynh ấy vội lấy ra phù Truyền Âm, truyền âm cho Ngô Đạo Tử."Sư phụ, không hay rồi, tiểu sư muội ngất xỉu rồi!"Ngô Đạo Tử nhận được truyền âm của Nhị đồ đệ Triệu Đại Long, lập tức dịch chuyển tới bằng phù Thuấn Di."Chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng lại ngất?"Triệu Đại Long ngượng ngùng gãi đầu: “Lúc nãy con sợ tiểu sư muội đói nên cho muội ấy ăn vài trái linh quả.""Ăn mấy trái?""Sáu...!sáu trái."Triệu Đại Long cúi đầu, không dám nhìn Ngô Đạo Tử."Sáu trái? ? Con cho tiểu sư muội không có linh lực ăn tới sáu trái linh quả? Muốn bổ sung cho con bé chết luôn à?"Ngô Đạo Tử thở dài, đưa tay xoa trán."Dạ… Hả? Tiểu...!tiểu sư muội thật sự không có linh lực sao?"Lúc này Triệu Đại Long mới thật sự hoảng loạn: “Vậy...!vậy bây giờ phải làm sao đây? Tiểu sư muội sẽ không chết chứ?"Ngô Đạo Tử trừng mắt nhìn Triệu Đại Long, đưa tay kiểm tra hơi thở của Chu Lục Lục. 

Chương 11: 11: Xỉu Rồi!