"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé…
Chương 27: 27: Muội Đã Tu Luyện Đến Luyện Khí Sơ Kỳ Rồi Ư
Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Toàn Tông Pháo Hôi Tạo Phản RồiTác giả: Tiểu Miên Dương Bất MiênTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé… [Tiểu Lục sư muội thật đáng yêu, muốn xoa đôi má phính phính của muội ấy quá!]Triệu Đại Long cười ngớ ngẩn.Thấy Chu Lục Lục cười tươi rói với Triệu Đại Long, Tạ Thừa Vũ nhẹ nhàng ho một tiếng: "Khụ, sư muội, muội có thấy thanh kiếm nhỏ ta tặng không? Mặc dù không được tốt lắm nhưng cũng là một pháp khí trung phẩm, muội cứ dùng tạm trước đã, sau này Ngũ sư huynh sẽ tìm pháp khí tốt hơn cho muội!"Nghe lời Tạ Thừa Vũ, Chu Lục Lục hơi ngạc nhiên.Theo cách phân loại trong nguyên tác thì vũ khí được chia làm năm cấp: pháp khí hạ phẩm, pháp khí trung phẩm, pháp khí thượng phẩm, pháp khí tiên cấp và pháp khí thần cấp.Pháp khí hạ phẩm thì nhiều, chỉ cần vài trăm viên linh thạch thường là có thể mua được.Nhưng pháp khí trung phẩm thì đắt hơn, ít nhất cũng phải một ngàn viên linh thạch trung phẩm, nhiều thì có khi lên đến vạn viên.Theo thiết lập trong nguyên tác, trung bình người của Huyền Phù tông không có đến trăm viên linh thạch thường, vậy nên pháp khí trung phẩm này quả thật vô cùng vô cùng quý hiếm!Có lẽ Tạ Thừa Vũ cũng phải vất vả lắm mới có được thanh kiếm ấy, nhưng nay lại dễ dàng tặng cho mình như vậy, thể hiện huynh ấy rất coi trọng mình.Chu Lục Lục cẩn thận lấy thanh kiếm nhỏ từ trong túi trữ vật ra: “Ngũ sư huynh, cảm ơn huynh, muội rất thích thanh kiếm này."Chu Lục Lục nói xong, ***** cán kiếm say mê.Thấy Chu Lục Lục rất quý trọng thanh kiếm mình tặng, Tạ Thừa Vũ tự đắc liếc nhìn Triệu Đại Long.Triệu Đại Long không đếm xỉa đến vẻ khiêu khích của Tạ Thừa Vũ, chỉ chăm chú nhìn thân kiếm đã tối đi phần nào."Ô kìa… Tiểu Ngũ, huynh nhớ lúc tìm được thanh kiếm này, linh khí trên thân kiếm rất sung mãn mà, sao giờ trông lại thì tối tăm đi nhiều vậy?"Tạ Thừa Vũ gãi đầu: “Thật à? Đệ không nhìn ra đấy."Triệu Đại Long nghe vậy thì tưởng mình nhớ nhầm."Ồ, có lẽ ta nhớ nhầm rồi."Chu Lục Lục cầm thanh kiếm lên, chớp đôi mắt long lanh nhìn qua nhìn lại.Thấy vẻ ngây thơ đáng yêu của Chu Lục Lục, hai người đều phì cười."Tiểu Lục sư muội, linh khí không thể nhìn thấy bằng mắt thường đâu, đợi khi tu luyện đến Luyện Khí sơ kỳ rồi, muội sẽ cảm nhận được thôi."Chu Lục Lục nghiêng đầu: “Muội nhìn thấy rồi, trên thân kiếm có luồng khí xanh lơ lửng mà!"Tạ Thừa Vũ nghe vậy liền phóng linh khí kiểm tra."Sư muội, muội đã tu luyện đến Luyện Khí sơ kỳ rồi à!""Nhị sư huynh, không phải huynh nói sư muội mới chỉ dẫn khí nhập thân thôi sao?" Tạ Thừa Vũ trừng mắt nhìn Triệu Đại Long, ánh mắt tỏ ý "huynh lừa đệ!"Nghe Tạ Thừa Vũ hỏi, Triệu Đại Long ngơ ngác ra mặt."Hà? Đúng vậy, sư muội mới chỉ dẫn khí nhập thân hôm qua thôi mà!"
[Tiểu Lục sư muội thật đáng yêu, muốn xoa đôi má phính phính của muội ấy quá!]
Triệu Đại Long cười ngớ ngẩn.
Thấy Chu Lục Lục cười tươi rói với Triệu Đại Long, Tạ Thừa Vũ nhẹ nhàng ho một tiếng: "Khụ, sư muội, muội có thấy thanh kiếm nhỏ ta tặng không? Mặc dù không được tốt lắm nhưng cũng là một pháp khí trung phẩm, muội cứ dùng tạm trước đã, sau này Ngũ sư huynh sẽ tìm pháp khí tốt hơn cho muội!"
Nghe lời Tạ Thừa Vũ, Chu Lục Lục hơi ngạc nhiên.
Theo cách phân loại trong nguyên tác thì vũ khí được chia làm năm cấp: pháp khí hạ phẩm, pháp khí trung phẩm, pháp khí thượng phẩm, pháp khí tiên cấp và pháp khí thần cấp.
Pháp khí hạ phẩm thì nhiều, chỉ cần vài trăm viên linh thạch thường là có thể mua được.
Nhưng pháp khí trung phẩm thì đắt hơn, ít nhất cũng phải một ngàn viên linh thạch trung phẩm, nhiều thì có khi lên đến vạn viên.
Theo thiết lập trong nguyên tác, trung bình người của Huyền Phù tông không có đến trăm viên linh thạch thường, vậy nên pháp khí trung phẩm này quả thật vô cùng vô cùng quý hiếm!
Có lẽ Tạ Thừa Vũ cũng phải vất vả lắm mới có được thanh kiếm ấy, nhưng nay lại dễ dàng tặng cho mình như vậy, thể hiện huynh ấy rất coi trọng mình.
Chu Lục Lục cẩn thận lấy thanh kiếm nhỏ từ trong túi trữ vật ra: “Ngũ sư huynh, cảm ơn huynh, muội rất thích thanh kiếm này.
"
Chu Lục Lục nói xong, ***** cán kiếm say mê.
Thấy Chu Lục Lục rất quý trọng thanh kiếm mình tặng, Tạ Thừa Vũ tự đắc liếc nhìn Triệu Đại Long.
Triệu Đại Long không đếm xỉa đến vẻ khiêu khích của Tạ Thừa Vũ, chỉ chăm chú nhìn thân kiếm đã tối đi phần nào.
"Ô kìa… Tiểu Ngũ, huynh nhớ lúc tìm được thanh kiếm này, linh khí trên thân kiếm rất sung mãn mà, sao giờ trông lại thì tối tăm đi nhiều vậy?"
Tạ Thừa Vũ gãi đầu: “Thật à? Đệ không nhìn ra đấy.
"
Triệu Đại Long nghe vậy thì tưởng mình nhớ nhầm.
"Ồ, có lẽ ta nhớ nhầm rồi.
"
Chu Lục Lục cầm thanh kiếm lên, chớp đôi mắt long lanh nhìn qua nhìn lại.
Thấy vẻ ngây thơ đáng yêu của Chu Lục Lục, hai người đều phì cười.
"Tiểu Lục sư muội, linh khí không thể nhìn thấy bằng mắt thường đâu, đợi khi tu luyện đến Luyện Khí sơ kỳ rồi, muội sẽ cảm nhận được thôi.
"
Chu Lục Lục nghiêng đầu: “Muội nhìn thấy rồi, trên thân kiếm có luồng khí xanh lơ lửng mà!"
Tạ Thừa Vũ nghe vậy liền phóng linh khí kiểm tra.
"Sư muội, muội đã tu luyện đến Luyện Khí sơ kỳ rồi à!"
"Nhị sư huynh, không phải huynh nói sư muội mới chỉ dẫn khí nhập thân thôi sao?" Tạ Thừa Vũ trừng mắt nhìn Triệu Đại Long, ánh mắt tỏ ý "huynh lừa đệ!"
Nghe Tạ Thừa Vũ hỏi, Triệu Đại Long ngơ ngác ra mặt.
"Hà? Đúng vậy, sư muội mới chỉ dẫn khí nhập thân hôm qua thôi mà!"
Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Toàn Tông Pháo Hôi Tạo Phản RồiTác giả: Tiểu Miên Dương Bất MiênTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé… [Tiểu Lục sư muội thật đáng yêu, muốn xoa đôi má phính phính của muội ấy quá!]Triệu Đại Long cười ngớ ngẩn.Thấy Chu Lục Lục cười tươi rói với Triệu Đại Long, Tạ Thừa Vũ nhẹ nhàng ho một tiếng: "Khụ, sư muội, muội có thấy thanh kiếm nhỏ ta tặng không? Mặc dù không được tốt lắm nhưng cũng là một pháp khí trung phẩm, muội cứ dùng tạm trước đã, sau này Ngũ sư huynh sẽ tìm pháp khí tốt hơn cho muội!"Nghe lời Tạ Thừa Vũ, Chu Lục Lục hơi ngạc nhiên.Theo cách phân loại trong nguyên tác thì vũ khí được chia làm năm cấp: pháp khí hạ phẩm, pháp khí trung phẩm, pháp khí thượng phẩm, pháp khí tiên cấp và pháp khí thần cấp.Pháp khí hạ phẩm thì nhiều, chỉ cần vài trăm viên linh thạch thường là có thể mua được.Nhưng pháp khí trung phẩm thì đắt hơn, ít nhất cũng phải một ngàn viên linh thạch trung phẩm, nhiều thì có khi lên đến vạn viên.Theo thiết lập trong nguyên tác, trung bình người của Huyền Phù tông không có đến trăm viên linh thạch thường, vậy nên pháp khí trung phẩm này quả thật vô cùng vô cùng quý hiếm!Có lẽ Tạ Thừa Vũ cũng phải vất vả lắm mới có được thanh kiếm ấy, nhưng nay lại dễ dàng tặng cho mình như vậy, thể hiện huynh ấy rất coi trọng mình.Chu Lục Lục cẩn thận lấy thanh kiếm nhỏ từ trong túi trữ vật ra: “Ngũ sư huynh, cảm ơn huynh, muội rất thích thanh kiếm này."Chu Lục Lục nói xong, ***** cán kiếm say mê.Thấy Chu Lục Lục rất quý trọng thanh kiếm mình tặng, Tạ Thừa Vũ tự đắc liếc nhìn Triệu Đại Long.Triệu Đại Long không đếm xỉa đến vẻ khiêu khích của Tạ Thừa Vũ, chỉ chăm chú nhìn thân kiếm đã tối đi phần nào."Ô kìa… Tiểu Ngũ, huynh nhớ lúc tìm được thanh kiếm này, linh khí trên thân kiếm rất sung mãn mà, sao giờ trông lại thì tối tăm đi nhiều vậy?"Tạ Thừa Vũ gãi đầu: “Thật à? Đệ không nhìn ra đấy."Triệu Đại Long nghe vậy thì tưởng mình nhớ nhầm."Ồ, có lẽ ta nhớ nhầm rồi."Chu Lục Lục cầm thanh kiếm lên, chớp đôi mắt long lanh nhìn qua nhìn lại.Thấy vẻ ngây thơ đáng yêu của Chu Lục Lục, hai người đều phì cười."Tiểu Lục sư muội, linh khí không thể nhìn thấy bằng mắt thường đâu, đợi khi tu luyện đến Luyện Khí sơ kỳ rồi, muội sẽ cảm nhận được thôi."Chu Lục Lục nghiêng đầu: “Muội nhìn thấy rồi, trên thân kiếm có luồng khí xanh lơ lửng mà!"Tạ Thừa Vũ nghe vậy liền phóng linh khí kiểm tra."Sư muội, muội đã tu luyện đến Luyện Khí sơ kỳ rồi à!""Nhị sư huynh, không phải huynh nói sư muội mới chỉ dẫn khí nhập thân thôi sao?" Tạ Thừa Vũ trừng mắt nhìn Triệu Đại Long, ánh mắt tỏ ý "huynh lừa đệ!"Nghe Tạ Thừa Vũ hỏi, Triệu Đại Long ngơ ngác ra mặt."Hà? Đúng vậy, sư muội mới chỉ dẫn khí nhập thân hôm qua thôi mà!"