"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé…

Chương 46: 46: Dọa Dẫm

Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Toàn Tông Pháo Hôi Tạo Phản RồiTác giả: Tiểu Miên Dương Bất MiênTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé… Nghe Chu Lục Lục gọi tên mình, Hạ Vãn có hơi ngạc nhiên.Nàng ấy quay lại, thấy Chu Lục Lục đang nhìn mình với ánh mắt thương cảm.[Hạ Vãn sư tỷ, thì ra chính tỷ là người khốn khổ bị giam cầm, bị lợi dụng, cuối cùng hết giá trị nên bị Quan Tu Vĩ ném vào lò luyện đan kia!]Thấy miệng Chu Lục Lục không hề nhúc nhích, trong lòng Hạ Vãn rất nghi hoặc.[Tiểu sư muội không nói, cũng không dùng phù Truyền âm, vậy là! tiếng lòng của muội ấy à?][Vậy những chuyện muội ấy nói! liệu có phải sẽ xảy ra trong tương lai không! ]Nghĩ đến việc sẽ bị Quan Tu Vĩ giam cầm, bắt phải luyện đan cả ngày, cuối cùng còn bị ném vào lò luyện đan, Hạ Vãn nhìn Quan Tu Vĩ bằng ánh mắt thêm phần căm hận.Lúc này, Quan Tu Vĩ cũng đang nhìn Chu Lục Lục từ trên xuống dưới, nhíu mày:"Chậc chậc? Trăm mạng cũng không đủ đền cho cái mạng nha đầu này à?"Vừa rồi Chu Lục Lục đã dồn hết linh lực để đá Quan Tu Vĩ nên hiện giờ thân thể trống rỗng, chỉ đành lấy Bổ Linh đan từ Không gian ra ăn vội.[Chết tiệt, nào có ai là thấp hèn mãi! Đợi khi tu vi của ta cao hơn ngươi, việc đầu tiên ta làm sẽ là bẻ gãy chân ngươi! Hai chân, không, bẻ hết ba chân, để cho đời này ngươi không thể làm người nữa! Xem ngươi còn dám hành hạ Hạ Vãn sư tỷ nữa không!]Nghe thấy tiếng lòng Chu Lục Lục vẫn không quên bảo vệ mình, Hạ Vãn lại càng thêm yêu mến tiểu sư muội này.Trong lòng Chu Lục Lục mắng nhiếc hết lời nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh lùng."Tông chủ mới thu một tiểu đồ đệ đấy, ngươi có biết không?"Nghe Chu Lục Lục nói, lúc đầu Quan Tu Vĩ có hơi hoảng hốt, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại."Nàng muốn nói chính là tiểu đồ đệ đó à?"Chu Lục Lục kéo Hạ Vãn ra phía sau lưng, thủ thế bảo vệ nàng ấy.Thấy vậy, Hạ Vãn liền nhìn Chu Lục Lục bằng ánh mắt biết ơn."Đúng! Vậy nên ta khuyên ngươi hiện giờ nên cút đi, nếu không ta sẽ dùng phù Truyền âm gọi sư phụ đến xử lý ngươi!"Quan Tu Vĩ siết chặt nắm đấm: “Nếu có thể gọi người thì ngươi đã gọi từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến lúc này?"Thấy Quan Tu Vĩ không tin, Chu Lục Lục liền lấy một phù Truyền âm ra từ Không gian."Ta đếm đến ba nhé, một, hai! "Vừa nhìn thấy phù Truyền âm, Quan Tu Vĩ lập lức xìu xuống:"Thì ra thật sự là tiểu sư muội, ban nãy đã đắc tội rồi.Mong tiểu sư muội đừng giận, lúc nãy ta chỉ đùa với vị hôn thê của ta thôi, ta đi ngay đây!"Quan Tu Vĩ bất đắc dĩ nhìn Hạ Vãn một cái rồi quay lưng bỏ đi.Thấy Quan Tu Vĩ đi rồi, Hạ Vãn mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất. 

Nghe Chu Lục Lục gọi tên mình, Hạ Vãn có hơi ngạc nhiên.

Nàng ấy quay lại, thấy Chu Lục Lục đang nhìn mình với ánh mắt thương cảm.

[Hạ Vãn sư tỷ, thì ra chính tỷ là người khốn khổ bị giam cầm, bị lợi dụng, cuối cùng hết giá trị nên bị Quan Tu Vĩ ném vào lò luyện đan kia!]

Thấy miệng Chu Lục Lục không hề nhúc nhích, trong lòng Hạ Vãn rất nghi hoặc.

[Tiểu sư muội không nói, cũng không dùng phù Truyền âm, vậy là! tiếng lòng của muội ấy à?]

[Vậy những chuyện muội ấy nói! liệu có phải sẽ xảy ra trong tương lai không! ]

Nghĩ đến việc sẽ bị Quan Tu Vĩ giam cầm, bắt phải luyện đan cả ngày, cuối cùng còn bị ném vào lò luyện đan, Hạ Vãn nhìn Quan Tu Vĩ bằng ánh mắt thêm phần căm hận.

Lúc này, Quan Tu Vĩ cũng đang nhìn Chu Lục Lục từ trên xuống dưới, nhíu mày:

"Chậc chậc? Trăm mạng cũng không đủ đền cho cái mạng nha đầu này à?"

Vừa rồi Chu Lục Lục đã dồn hết linh lực để đá Quan Tu Vĩ nên hiện giờ thân thể trống rỗng, chỉ đành lấy Bổ Linh đan từ Không gian ra ăn vội.

[Chết tiệt, nào có ai là thấp hèn mãi! Đợi khi tu vi của ta cao hơn ngươi, việc đầu tiên ta làm sẽ là bẻ gãy chân ngươi! Hai chân, không, bẻ hết ba chân, để cho đời này ngươi không thể làm người nữa! Xem ngươi còn dám hành hạ Hạ Vãn sư tỷ nữa không!]

Nghe thấy tiếng lòng Chu Lục Lục vẫn không quên bảo vệ mình, Hạ Vãn lại càng thêm yêu mến tiểu sư muội này.

Trong lòng Chu Lục Lục mắng nhiếc hết lời nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh lùng.

"Tông chủ mới thu một tiểu đồ đệ đấy, ngươi có biết không?"

Nghe Chu Lục Lục nói, lúc đầu Quan Tu Vĩ có hơi hoảng hốt, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Nàng muốn nói chính là tiểu đồ đệ đó à?"

Chu Lục Lục kéo Hạ Vãn ra phía sau lưng, thủ thế bảo vệ nàng ấy.

Thấy vậy, Hạ Vãn liền nhìn Chu Lục Lục bằng ánh mắt biết ơn.

"Đúng! Vậy nên ta khuyên ngươi hiện giờ nên cút đi, nếu không ta sẽ dùng phù Truyền âm gọi sư phụ đến xử lý ngươi!"

Quan Tu Vĩ siết chặt nắm đấm: “Nếu có thể gọi người thì ngươi đã gọi từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến lúc này?"

Thấy Quan Tu Vĩ không tin, Chu Lục Lục liền lấy một phù Truyền âm ra từ Không gian.

"Ta đếm đến ba nhé, một, hai! "

Vừa nhìn thấy phù Truyền âm, Quan Tu Vĩ lập lức xìu xuống:

"Thì ra thật sự là tiểu sư muội, ban nãy đã đắc tội rồi.

Mong tiểu sư muội đừng giận, lúc nãy ta chỉ đùa với vị hôn thê của ta thôi, ta đi ngay đây!"

Quan Tu Vĩ bất đắc dĩ nhìn Hạ Vãn một cái rồi quay lưng bỏ đi.

Thấy Quan Tu Vĩ đi rồi, Hạ Vãn mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.

Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Toàn Tông Pháo Hôi Tạo Phản RồiTác giả: Tiểu Miên Dương Bất MiênTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"A!!! Cứu mạng với!!!" "Ai cứu tôi với!!!" ! "Rầm!!!" Bụi mù bao trùm cả khoảng đất bằng. Chu Lục Lục vén dù nhảy dù ra, quẳng thanh kiếm cổ buộc dưới bàn chân, bò ra khỏi đống bụi đất. Bò ra ngoài rồi, nàng liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đạo sĩ vây quanh, Chu Lục Lục liền ngơ ngác. Ta là ai? Ta đang ở đâu? ??? Chưa đợi Chu Lục Lục kịp tỉnh táo, những người tu tiên mặc đồ đạo sĩ đã lao nhao mở miệng: "Tiểu đạo hữu này trông thật đáng yêu, gương mặt bầu bầu thật tươi tắn!" "Đáng yêu quá, mắt to tròn! Miệng nhỏ xíu! Mũi cao vút! Trông giống mấy bé cưng may mắn!" "Không chỉ đáng yêu mà còn rất giỏi nữa, tuổi còn nhỏ đã biết ngự kiếm phi hành rồi. " "Muốn ngự kiếm phi hành ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được nhỉ? Tiểu hữu này trông mới chừng 13, 14 tuổi thôi!" "Đúng vậy, tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, chắc là đệ tử tài năng của một đại tông môn nào đó!" "Đệ tử của tông môn nào mà ăn mặc kỳ lạ thế nhỉ!" "Này, tiểu hữu đáng yêu, sao không nói gì hết vậy?" "Lúc nãy trông cô bé… Nghe Chu Lục Lục gọi tên mình, Hạ Vãn có hơi ngạc nhiên.Nàng ấy quay lại, thấy Chu Lục Lục đang nhìn mình với ánh mắt thương cảm.[Hạ Vãn sư tỷ, thì ra chính tỷ là người khốn khổ bị giam cầm, bị lợi dụng, cuối cùng hết giá trị nên bị Quan Tu Vĩ ném vào lò luyện đan kia!]Thấy miệng Chu Lục Lục không hề nhúc nhích, trong lòng Hạ Vãn rất nghi hoặc.[Tiểu sư muội không nói, cũng không dùng phù Truyền âm, vậy là! tiếng lòng của muội ấy à?][Vậy những chuyện muội ấy nói! liệu có phải sẽ xảy ra trong tương lai không! ]Nghĩ đến việc sẽ bị Quan Tu Vĩ giam cầm, bắt phải luyện đan cả ngày, cuối cùng còn bị ném vào lò luyện đan, Hạ Vãn nhìn Quan Tu Vĩ bằng ánh mắt thêm phần căm hận.Lúc này, Quan Tu Vĩ cũng đang nhìn Chu Lục Lục từ trên xuống dưới, nhíu mày:"Chậc chậc? Trăm mạng cũng không đủ đền cho cái mạng nha đầu này à?"Vừa rồi Chu Lục Lục đã dồn hết linh lực để đá Quan Tu Vĩ nên hiện giờ thân thể trống rỗng, chỉ đành lấy Bổ Linh đan từ Không gian ra ăn vội.[Chết tiệt, nào có ai là thấp hèn mãi! Đợi khi tu vi của ta cao hơn ngươi, việc đầu tiên ta làm sẽ là bẻ gãy chân ngươi! Hai chân, không, bẻ hết ba chân, để cho đời này ngươi không thể làm người nữa! Xem ngươi còn dám hành hạ Hạ Vãn sư tỷ nữa không!]Nghe thấy tiếng lòng Chu Lục Lục vẫn không quên bảo vệ mình, Hạ Vãn lại càng thêm yêu mến tiểu sư muội này.Trong lòng Chu Lục Lục mắng nhiếc hết lời nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh lùng."Tông chủ mới thu một tiểu đồ đệ đấy, ngươi có biết không?"Nghe Chu Lục Lục nói, lúc đầu Quan Tu Vĩ có hơi hoảng hốt, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại."Nàng muốn nói chính là tiểu đồ đệ đó à?"Chu Lục Lục kéo Hạ Vãn ra phía sau lưng, thủ thế bảo vệ nàng ấy.Thấy vậy, Hạ Vãn liền nhìn Chu Lục Lục bằng ánh mắt biết ơn."Đúng! Vậy nên ta khuyên ngươi hiện giờ nên cút đi, nếu không ta sẽ dùng phù Truyền âm gọi sư phụ đến xử lý ngươi!"Quan Tu Vĩ siết chặt nắm đấm: “Nếu có thể gọi người thì ngươi đã gọi từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến lúc này?"Thấy Quan Tu Vĩ không tin, Chu Lục Lục liền lấy một phù Truyền âm ra từ Không gian."Ta đếm đến ba nhé, một, hai! "Vừa nhìn thấy phù Truyền âm, Quan Tu Vĩ lập lức xìu xuống:"Thì ra thật sự là tiểu sư muội, ban nãy đã đắc tội rồi.Mong tiểu sư muội đừng giận, lúc nãy ta chỉ đùa với vị hôn thê của ta thôi, ta đi ngay đây!"Quan Tu Vĩ bất đắc dĩ nhìn Hạ Vãn một cái rồi quay lưng bỏ đi.Thấy Quan Tu Vĩ đi rồi, Hạ Vãn mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất. 

Chương 46: 46: Dọa Dẫm