Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…
Chương 873
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Là ninja điều khiển lực lượng quỷ thần! Hơn nữa, tinh thần võ sĩ nước Oa cũng không cho phép lão ta tỏ ra sợ hãi vào lúc này! “Xông lên hết cho tôi! Giết Lâm Phong, vì Thiên hoàng!” Horaya Komatsu giận dữ hét lên. AdvMặc dù trong lòng mấy chục tên ninja nước Oa đều rất sợ Lâm Phong, nhưng họ vẫn liều lĩnh giơ cao vũ khí trong tay và xông về phía Lâm Phong. “Giết! Vì Thiên hoàng!” “Giết! Vì Thiên hoàng!” “Hừ… Một lũ kiến hôi mà cũng mơ tưởng lay trời! Chết hết cả bọn đi!” Adv Đối mặt với tình cảnh này, Lâm Phong vẫn dửng dưng nói với giọng điệu rét như sương lạnh. Anh đứng yên bất động, nhưng trên cơ thể cao dong dỏng lại ***** hàng trăm tia kiếm khí trong suốt. “Vèo vèo vèo!” Kiếm khí lao nhanh như chớp. “Á a a!” Chỉ trong tích tắc đã chém mấy chục tên ninja nước Oa thành vô số mảnh… Chân tay đứt lìa, máu chảy thành sông, lênh láng trên đất! Nhìn thấy cảnh này, Khương Thái Hằng, Khương Minh và những người khác đều phải nuốt một ngụm nước bọt. Chỉ trong giây lát tiếp xúc ngắn ngủi, phong thái thần thánh vô địch của Lâm Phong đã khắc sâu trong tâm trí họ, có cố gắng thế nào cũng không gạt bỏ đi được. Quá khí phách! Quá tàn bạo! Cứ y hệt như thần ma giáng thế, ai nghe lời ta thì sống, ai chống lại ta thì chết! Tóm gọn bằng một câu là động thủ chứ không động khẩu! “Bất tử, sống lại?” Lúc này Lâm Phong dời mắt nhìn về phía Horaya Komatsu, hờ hững nói: “Ở trước mặt lũ rác rưởi các ông, Lâm Phong tôi đây chính là thần!” Nghe vậy, mặt Horaya Komatsu lập tức tái mét, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy lão ta đang run thật khẽ! Cũng không biết là do sợ hãi hay phẫn nộ! “Lâm Phong! Cậu tưởng tôi không đỡ được chiêu nào khi đối đầu với cậu thật hả?” Horaya Komatsu nói với vẻ mặt dữ tợn, đột nhiên giơ thanh Tachi Onimaru lên rồi đâm mạnh xuống đất. “Ầm!” Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Là ninja điều khiển lực lượng quỷ thần!
Hơn nữa, tinh thần võ sĩ nước Oa cũng không cho phép lão ta tỏ ra sợ hãi vào lúc này!
“Xông lên hết cho tôi! Giết Lâm Phong, vì Thiên hoàng!”
Horaya Komatsu giận dữ hét lên.
Adv
Mặc dù trong lòng mấy chục tên ninja nước Oa đều rất sợ Lâm Phong, nhưng họ vẫn liều lĩnh giơ cao vũ khí trong tay và xông về phía Lâm Phong.
“Giết! Vì Thiên hoàng!”
“Giết! Vì Thiên hoàng!”
“Hừ… Một lũ kiến hôi mà cũng mơ tưởng lay trời! Chết hết cả bọn đi!”
Adv
Đối mặt với tình cảnh này, Lâm Phong vẫn dửng dưng nói với giọng điệu rét như sương lạnh.
Anh đứng yên bất động, nhưng trên cơ thể cao dong dỏng lại ***** hàng trăm tia kiếm khí trong suốt.
“Vèo vèo vèo!”
Kiếm khí lao nhanh như chớp.
“Á a a!”
Chỉ trong tích tắc đã chém mấy chục tên ninja nước Oa thành vô số mảnh…
Chân tay đứt lìa, máu chảy thành sông, lênh láng trên đất!
Nhìn thấy cảnh này, Khương Thái Hằng, Khương Minh và những người khác đều phải nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ trong giây lát tiếp xúc ngắn ngủi, phong thái thần thánh vô địch của Lâm Phong đã khắc sâu trong tâm trí họ, có cố gắng thế nào cũng không gạt bỏ đi được.
Quá khí phách!
Quá tàn bạo!
Cứ y hệt như thần ma giáng thế, ai nghe lời ta thì sống, ai chống lại ta thì chết!
Tóm gọn bằng một câu là động thủ chứ không động khẩu!
“Bất tử, sống lại?”
Lúc này Lâm Phong dời mắt nhìn về phía Horaya Komatsu, hờ hững nói:
“Ở trước mặt lũ rác rưởi các ông, Lâm Phong tôi đây chính là thần!”
Nghe vậy, mặt Horaya Komatsu lập tức tái mét, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy lão ta đang run thật khẽ!
Cũng không biết là do sợ hãi hay phẫn nộ!
“Lâm Phong! Cậu tưởng tôi không đỡ được chiêu nào khi đối đầu với cậu thật hả?”
Horaya Komatsu nói với vẻ mặt dữ tợn, đột nhiên giơ thanh Tachi Onimaru lên rồi đâm mạnh xuống đất.
“Ầm!”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Là ninja điều khiển lực lượng quỷ thần! Hơn nữa, tinh thần võ sĩ nước Oa cũng không cho phép lão ta tỏ ra sợ hãi vào lúc này! “Xông lên hết cho tôi! Giết Lâm Phong, vì Thiên hoàng!” Horaya Komatsu giận dữ hét lên. AdvMặc dù trong lòng mấy chục tên ninja nước Oa đều rất sợ Lâm Phong, nhưng họ vẫn liều lĩnh giơ cao vũ khí trong tay và xông về phía Lâm Phong. “Giết! Vì Thiên hoàng!” “Giết! Vì Thiên hoàng!” “Hừ… Một lũ kiến hôi mà cũng mơ tưởng lay trời! Chết hết cả bọn đi!” Adv Đối mặt với tình cảnh này, Lâm Phong vẫn dửng dưng nói với giọng điệu rét như sương lạnh. Anh đứng yên bất động, nhưng trên cơ thể cao dong dỏng lại ***** hàng trăm tia kiếm khí trong suốt. “Vèo vèo vèo!” Kiếm khí lao nhanh như chớp. “Á a a!” Chỉ trong tích tắc đã chém mấy chục tên ninja nước Oa thành vô số mảnh… Chân tay đứt lìa, máu chảy thành sông, lênh láng trên đất! Nhìn thấy cảnh này, Khương Thái Hằng, Khương Minh và những người khác đều phải nuốt một ngụm nước bọt. Chỉ trong giây lát tiếp xúc ngắn ngủi, phong thái thần thánh vô địch của Lâm Phong đã khắc sâu trong tâm trí họ, có cố gắng thế nào cũng không gạt bỏ đi được. Quá khí phách! Quá tàn bạo! Cứ y hệt như thần ma giáng thế, ai nghe lời ta thì sống, ai chống lại ta thì chết! Tóm gọn bằng một câu là động thủ chứ không động khẩu! “Bất tử, sống lại?” Lúc này Lâm Phong dời mắt nhìn về phía Horaya Komatsu, hờ hững nói: “Ở trước mặt lũ rác rưởi các ông, Lâm Phong tôi đây chính là thần!” Nghe vậy, mặt Horaya Komatsu lập tức tái mét, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy lão ta đang run thật khẽ! Cũng không biết là do sợ hãi hay phẫn nộ! “Lâm Phong! Cậu tưởng tôi không đỡ được chiêu nào khi đối đầu với cậu thật hả?” Horaya Komatsu nói với vẻ mặt dữ tợn, đột nhiên giơ thanh Tachi Onimaru lên rồi đâm mạnh xuống đất. “Ầm!” Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!