Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…

Chương 874

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…  Nhìn thấy cảnh này, nét mặt của đám người Khương Thái Hằng đều trở nên nghiêm túc, họ cảm nhận được sự uy ***** mãnh liệt!    Cả đám lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Phong, nhưng lại phát hiện Lâm Phong không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí còn nở nụ cười giễu cợt trên môi.    Anh tự tin đến thế ư?    Đây là một loại tà pháp huyết tế hàng vạn người đấy!    Đám người Khương Thái Hằng chợt nghĩ thầm trong lòng.   Adv “A a a!”    “Quỷ thần thức tỉnh, Zieg giáng thế!”    Horaya Komatsu quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm chặt thanh đao Tachi Onimaru, những luồng khí đỏ thẫm vờn quanh người lão ta.    AdvCó thể nhìn thấy vết rạn đen xuất hiện trên mặt lão ta bằng mắt thường, đằng sau lưng lão ta cũng lờ mờ xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ!    Tuy không nhìn thấy rõ gương mặt của bóng đen nhưng trên người nó lại toát ra khí tức lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run!    “Quỷ thần Zieg! Một loài quỷ thần tà ác nhất nước Oa, có thể sánh ngang với các vị thần Amaterasu-ōmikami, Orichi và Tsukuyomi trong truyền thuyết!”    Khương Thái Hằng nghiêm túc nói.    Đúng lúc này Horaya Komatsu đứng lên.    Lão ta cầm Onimaru bằng hai tay, đôi mắt chuyển sang màu đỏ như máu, mặt không cảm xúc nhìn Lâm Phong chằm chằm.    Một giây sau.    Lão ta biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Lâm Phong, một nhát đao tràn ngập lực lượng quỷ thần được chém mạnh xuống.    “Chết đi thằng ngu!”    “Ầm!”    Lâm Phong duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy lưỡi đao.    Một nguồn năng lượng lạnh lẽo chạy dọc theo ngón tay vào trong cơ thể anh.    Lâm Phong nhẹ nhàng điều động linh khí trong cơ thể để thanh lọc nguồn năng lượng lạnh lẽo này.    “Gì… Gì cơ?”    Horaya Komatsu ngơ ngác nhìn cảnh này, cứ như không ngờ được chiêu thức mà mình phải huyết tế nhiều người để thi triển sẽ bị đối phương ngăn cản dễ dàng đến vậy.    “Chỉ được cái loè loẹt!”    Lâm Phong cướp Tachi Onimaru cho vào túi càn khôn, sau đó bóp cổ Horaya Komatsu rồi nhấc lão ta lên.    Horaya Komatsu như thể đã chấp nhận số phận, không hề giãy giụa, đôi mắt đỏ như máu của lão ta nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, nói ngắt quãng:    “Lâm… Lâm Phong, dù cậu có mạnh hơn đi chăng nữa thì hôm nay cũng chỉ có một con đường chết…”    “Cậu… Cậu sẽ lên đường theo tôi nhanh thôi, ha… ha ha…”    Lâm Phong khẽ cau mày, biết Horaya Komatsu muốn tự sát, bèn lập tức ra tay ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước, cuối cùng ể đối phương chết vì tự cắt đứt kinh mạch!    “Lũ chó này không sợ chết chút nào ấy nhỉ!”    Lâm Phong đốt thi thể của Horaya Komatsu thành tro, hơi nheo mắt lại.   Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 Nhìn thấy cảnh này, nét mặt của đám người Khương Thái Hằng đều trở nên nghiêm túc, họ cảm nhận được sự uy ***** mãnh liệt!  

 

 

Cả đám lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Phong, nhưng lại phát hiện Lâm Phong không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí còn nở nụ cười giễu cợt trên môi.  

 

 

Anh tự tin đến thế ư?  

 

 

Đây là một loại tà pháp huyết tế hàng vạn người đấy!  

 

 

Đám người Khương Thái Hằng chợt nghĩ thầm trong lòng.  

 

Adv

 

“A a a!”  

 

 

“Quỷ thần thức tỉnh, Zieg giáng thế!”  

 

 

Horaya Komatsu quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm chặt thanh đao Tachi Onimaru, những luồng khí đỏ thẫm vờn quanh người lão ta.  

 

 

Adv

Có thể nhìn thấy vết rạn đen xuất hiện trên mặt lão ta bằng mắt thường, đằng sau lưng lão ta cũng lờ mờ xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ!  

 

 

Tuy không nhìn thấy rõ gương mặt của bóng đen nhưng trên người nó lại toát ra khí tức lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run!  

 

 

“Quỷ thần Zieg! Một loài quỷ thần tà ác nhất nước Oa, có thể sánh ngang với các vị thần Amaterasu-ōmikami, Orichi và Tsukuyomi trong truyền thuyết!”  

 

 

Khương Thái Hằng nghiêm túc nói.  

 

 

Đúng lúc này Horaya Komatsu đứng lên.  

 

 

Lão ta cầm Onimaru bằng hai tay, đôi mắt chuyển sang màu đỏ như máu, mặt không cảm xúc nhìn Lâm Phong chằm chằm.  

 

 

Một giây sau.  

 

 

Lão ta biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Lâm Phong, một nhát đao tràn ngập lực lượng quỷ thần được chém mạnh xuống.  

 

 

“Chết đi thằng ngu!”  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Lâm Phong duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy lưỡi đao.  

 

 

Một nguồn năng lượng lạnh lẽo chạy dọc theo ngón tay vào trong cơ thể anh.  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng điều động linh khí trong cơ thể để thanh lọc nguồn năng lượng lạnh lẽo này.  

 

 

“Gì… Gì cơ?”  

 

 

Horaya Komatsu ngơ ngác nhìn cảnh này, cứ như không ngờ được chiêu thức mà mình phải huyết tế nhiều người để thi triển sẽ bị đối phương ngăn cản dễ dàng đến vậy.  

 

 

“Chỉ được cái loè loẹt!”  

 

 

Lâm Phong cướp Tachi Onimaru cho vào túi càn khôn, sau đó bóp cổ Horaya Komatsu rồi nhấc lão ta lên.  

 

 

Horaya Komatsu như thể đã chấp nhận số phận, không hề giãy giụa, đôi mắt đỏ như máu của lão ta nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, nói ngắt quãng:  

 

 

“Lâm… Lâm Phong, dù cậu có mạnh hơn đi chăng nữa thì hôm nay cũng chỉ có một con đường chết…”  

 

 

“Cậu… Cậu sẽ lên đường theo tôi nhanh thôi, ha… ha ha…”  

 

 

Lâm Phong khẽ cau mày, biết Horaya Komatsu muốn tự sát, bèn lập tức ra tay ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước, cuối cùng ể đối phương chết vì tự cắt đứt kinh mạch!  

 

 

“Lũ chó này không sợ chết chút nào ấy nhỉ!”  

 

 

Lâm Phong đốt thi thể của Horaya Komatsu thành tro, hơi nheo mắt lại.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…  Nhìn thấy cảnh này, nét mặt của đám người Khương Thái Hằng đều trở nên nghiêm túc, họ cảm nhận được sự uy ***** mãnh liệt!    Cả đám lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Phong, nhưng lại phát hiện Lâm Phong không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí còn nở nụ cười giễu cợt trên môi.    Anh tự tin đến thế ư?    Đây là một loại tà pháp huyết tế hàng vạn người đấy!    Đám người Khương Thái Hằng chợt nghĩ thầm trong lòng.   Adv “A a a!”    “Quỷ thần thức tỉnh, Zieg giáng thế!”    Horaya Komatsu quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm chặt thanh đao Tachi Onimaru, những luồng khí đỏ thẫm vờn quanh người lão ta.    AdvCó thể nhìn thấy vết rạn đen xuất hiện trên mặt lão ta bằng mắt thường, đằng sau lưng lão ta cũng lờ mờ xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ!    Tuy không nhìn thấy rõ gương mặt của bóng đen nhưng trên người nó lại toát ra khí tức lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run!    “Quỷ thần Zieg! Một loài quỷ thần tà ác nhất nước Oa, có thể sánh ngang với các vị thần Amaterasu-ōmikami, Orichi và Tsukuyomi trong truyền thuyết!”    Khương Thái Hằng nghiêm túc nói.    Đúng lúc này Horaya Komatsu đứng lên.    Lão ta cầm Onimaru bằng hai tay, đôi mắt chuyển sang màu đỏ như máu, mặt không cảm xúc nhìn Lâm Phong chằm chằm.    Một giây sau.    Lão ta biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Lâm Phong, một nhát đao tràn ngập lực lượng quỷ thần được chém mạnh xuống.    “Chết đi thằng ngu!”    “Ầm!”    Lâm Phong duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy lưỡi đao.    Một nguồn năng lượng lạnh lẽo chạy dọc theo ngón tay vào trong cơ thể anh.    Lâm Phong nhẹ nhàng điều động linh khí trong cơ thể để thanh lọc nguồn năng lượng lạnh lẽo này.    “Gì… Gì cơ?”    Horaya Komatsu ngơ ngác nhìn cảnh này, cứ như không ngờ được chiêu thức mà mình phải huyết tế nhiều người để thi triển sẽ bị đối phương ngăn cản dễ dàng đến vậy.    “Chỉ được cái loè loẹt!”    Lâm Phong cướp Tachi Onimaru cho vào túi càn khôn, sau đó bóp cổ Horaya Komatsu rồi nhấc lão ta lên.    Horaya Komatsu như thể đã chấp nhận số phận, không hề giãy giụa, đôi mắt đỏ như máu của lão ta nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, nói ngắt quãng:    “Lâm… Lâm Phong, dù cậu có mạnh hơn đi chăng nữa thì hôm nay cũng chỉ có một con đường chết…”    “Cậu… Cậu sẽ lên đường theo tôi nhanh thôi, ha… ha ha…”    Lâm Phong khẽ cau mày, biết Horaya Komatsu muốn tự sát, bèn lập tức ra tay ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước, cuối cùng ể đối phương chết vì tự cắt đứt kinh mạch!    “Lũ chó này không sợ chết chút nào ấy nhỉ!”    Lâm Phong đốt thi thể của Horaya Komatsu thành tro, hơi nheo mắt lại.   Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương 874