Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…
Chương 886
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Thanh âm của Mạc Bối Ny đột nhiên im bặt, thân thể run rẩy, co giật! Bàn tay to lớn của Lâm Phong xuyên thủng ngực cô ta, "Phụt!" Khi Lâm Phong rút tay về. Trên lòng bàn tay đã mang theo trái tim thiên sứ đẫm máu. Adv Trái tim vẫn đang đập, tỏa ra ánh sáng vàng rực, trông thật kỳ dị lạ thường! "Giết được cô xong là tôi thấy thoải mái!" Lâm Phong ném xác Mạc Bối Ny xuống đất. Sau đó. Adv Anh bỏ trái tim thiên Sứ và quả cầu năng lượng vàng vào túi càn khôn. Lâm Phong muốn đợi đến khi cứu được Nhị sư tỷ về. Mới từ từ hấp thụ… Hơn nữa anh đã có bài học từ trước đó, lần này anh nhất định phải để Y Nặc bên cạnh, tránh trường hợp dương khí quá thịnh! "Lâm Phong, không ngờ thực lực của cậu đã vượt qua mấy lão già chúng tôi rồi!" Một vị Cổ Tổ nhà họ Khương tiến lên, cười nói. Ông ta càng nhìn Lâm Phong càng thuận mắt! Thiên sứ bốn cánh Mạc Bối Ny sở hữu dung nhan như thiên thần, tuyệt đối là người phụ nữ hiếm có trên đời, đối mặt với cực phẩm như thế, ngay cả mấy lão già vô dục vô cầu như bọn họ cũng có chút động lòng! Nhưng Lâm Phong lại không hề do dự *****! Điều này cho thấy Lâm Phong là người cứng rắn quyết đoán, không phải là kẻ háo sắc, người như vậy ở Thái Hư Giới nhất định sẽ thành công!!! "Cũng tạm, chỉ hơn các ông một chút thôi! Không đáng nhắc tới!" Lâm Phong nói. Vài vị Cổ Tổ nhà họ Khương nghe vậy thì cười rạng rỡ hơn! Không tệ, không tệ! Thực lực mạnh mẽ, lại còn khiêm tốn như vậy! Thanh niên kiệt xuất thế này quả thực hiếm có! Nếu đổi thành mấy tên con cháu trong tộc, chỉ sợ đuôi đã vểnh lên tận trời, tuyệt đối sẽ không khiêm tốn như Lâm Phong.. Lâm Phong không thèm để ý đến mấy vị Cổ Tổ nữa, Anh quay đầu, nhìn sang Ozawa Ria và Ishikawa Honda đang ở cách đó không xa. Nhị sư tỷ vẫn còn ở dưới, không biết sống chết ra sao, anh phải nhanh chóng giải quyết phiền phức, xuống dưới xem mới được! "Phịch!" Ozawa Ria và Ishikawa Honda thấy Lâm Phong nhìn sang, lập tức quỳ xuống đất, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Lúc này. Cả hai đều cảm thấy sau gáy lạnh toát, không rét mà run. Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Thanh âm của Mạc Bối Ny đột nhiên im bặt, thân thể run rẩy, co giật!
Bàn tay to lớn của Lâm Phong xuyên thủng ngực cô ta,
"Phụt!"
Khi Lâm Phong rút tay về.
Trên lòng bàn tay đã mang theo trái tim thiên sứ đẫm máu.
Adv
Trái tim vẫn đang đập, tỏa ra ánh sáng vàng rực, trông thật kỳ dị lạ thường!
"Giết được cô xong là tôi thấy thoải mái!"
Lâm Phong ném xác Mạc Bối Ny xuống đất.
Sau đó.
Adv
Anh bỏ trái tim thiên Sứ và quả cầu năng lượng vàng vào túi càn khôn.
Lâm Phong muốn đợi đến khi cứu được Nhị sư tỷ về.
Mới từ từ hấp thụ…
Hơn nữa anh đã có bài học từ trước đó, lần này anh nhất định phải để Y Nặc bên cạnh, tránh trường hợp dương khí quá thịnh!
"Lâm Phong, không ngờ thực lực của cậu đã vượt qua mấy lão già chúng tôi rồi!"
Một vị Cổ Tổ nhà họ Khương tiến lên, cười nói.
Ông ta càng nhìn Lâm Phong càng thuận mắt!
Thiên sứ bốn cánh Mạc Bối Ny sở hữu dung nhan như thiên thần, tuyệt đối là người phụ nữ hiếm có trên đời, đối mặt với cực phẩm như thế, ngay cả mấy lão già vô dục vô cầu như bọn họ cũng có chút động lòng!
Nhưng Lâm Phong lại không hề do dự *****!
Điều này cho thấy Lâm Phong là người cứng rắn quyết đoán, không phải là kẻ háo sắc, người như vậy ở Thái Hư Giới nhất định sẽ thành công!!!
"Cũng tạm, chỉ hơn các ông một chút thôi! Không đáng nhắc tới!"
Lâm Phong nói.
Vài vị Cổ Tổ nhà họ Khương nghe vậy thì cười rạng rỡ hơn!
Không tệ, không tệ!
Thực lực mạnh mẽ, lại còn khiêm tốn như vậy!
Thanh niên kiệt xuất thế này quả thực hiếm có!
Nếu đổi thành mấy tên con cháu trong tộc, chỉ sợ đuôi đã vểnh lên tận trời, tuyệt đối sẽ không khiêm tốn như Lâm Phong..
Lâm Phong không thèm để ý đến mấy vị Cổ Tổ nữa,
Anh quay đầu, nhìn sang Ozawa Ria và Ishikawa Honda đang ở cách đó không xa.
Nhị sư tỷ vẫn còn ở dưới, không biết sống chết ra sao, anh phải nhanh chóng giải quyết phiền phức, xuống dưới xem mới được!
"Phịch!"
Ozawa Ria và Ishikawa Honda thấy Lâm Phong nhìn sang, lập tức quỳ xuống đất, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Lúc này.
Cả hai đều cảm thấy sau gáy lạnh toát, không rét mà run.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Thanh âm của Mạc Bối Ny đột nhiên im bặt, thân thể run rẩy, co giật! Bàn tay to lớn của Lâm Phong xuyên thủng ngực cô ta, "Phụt!" Khi Lâm Phong rút tay về. Trên lòng bàn tay đã mang theo trái tim thiên sứ đẫm máu. Adv Trái tim vẫn đang đập, tỏa ra ánh sáng vàng rực, trông thật kỳ dị lạ thường! "Giết được cô xong là tôi thấy thoải mái!" Lâm Phong ném xác Mạc Bối Ny xuống đất. Sau đó. Adv Anh bỏ trái tim thiên Sứ và quả cầu năng lượng vàng vào túi càn khôn. Lâm Phong muốn đợi đến khi cứu được Nhị sư tỷ về. Mới từ từ hấp thụ… Hơn nữa anh đã có bài học từ trước đó, lần này anh nhất định phải để Y Nặc bên cạnh, tránh trường hợp dương khí quá thịnh! "Lâm Phong, không ngờ thực lực của cậu đã vượt qua mấy lão già chúng tôi rồi!" Một vị Cổ Tổ nhà họ Khương tiến lên, cười nói. Ông ta càng nhìn Lâm Phong càng thuận mắt! Thiên sứ bốn cánh Mạc Bối Ny sở hữu dung nhan như thiên thần, tuyệt đối là người phụ nữ hiếm có trên đời, đối mặt với cực phẩm như thế, ngay cả mấy lão già vô dục vô cầu như bọn họ cũng có chút động lòng! Nhưng Lâm Phong lại không hề do dự *****! Điều này cho thấy Lâm Phong là người cứng rắn quyết đoán, không phải là kẻ háo sắc, người như vậy ở Thái Hư Giới nhất định sẽ thành công!!! "Cũng tạm, chỉ hơn các ông một chút thôi! Không đáng nhắc tới!" Lâm Phong nói. Vài vị Cổ Tổ nhà họ Khương nghe vậy thì cười rạng rỡ hơn! Không tệ, không tệ! Thực lực mạnh mẽ, lại còn khiêm tốn như vậy! Thanh niên kiệt xuất thế này quả thực hiếm có! Nếu đổi thành mấy tên con cháu trong tộc, chỉ sợ đuôi đã vểnh lên tận trời, tuyệt đối sẽ không khiêm tốn như Lâm Phong.. Lâm Phong không thèm để ý đến mấy vị Cổ Tổ nữa, Anh quay đầu, nhìn sang Ozawa Ria và Ishikawa Honda đang ở cách đó không xa. Nhị sư tỷ vẫn còn ở dưới, không biết sống chết ra sao, anh phải nhanh chóng giải quyết phiền phức, xuống dưới xem mới được! "Phịch!" Ozawa Ria và Ishikawa Honda thấy Lâm Phong nhìn sang, lập tức quỳ xuống đất, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Lúc này. Cả hai đều cảm thấy sau gáy lạnh toát, không rét mà run. Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!