Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…

Chương 903: Sau một hồi giao chiến

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… "Âm!""Bùm!"Sau một hồi giao chiến ngắn ngủi.Đại sảnh nơi mọi người đang đứng đã trở thành một đống đổ nát.Cả đám người đứng từ xa, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiến trường, không ai dám phát ra tiếng động nào.Và ngay lúc đó. "Am! Lại một cú va chạm mạnh mẽ!Vô Cực Kiếm Thánh và Vu Cửu Tiêu mượn lực tách ra, cách nhau vài chục mét, lạnh lùng nhìn nhau."Hai ta ngang tài ngang sức, việc gì phải liều mạng? Bây giờ ông nể mặt tôi, rời đi được không?”Vô Cực Kiếm Thánh nói. "Rời đi?""Lý Vô Cực, chỉ dựa vào một mình ông mà muốn ngăn cản các cao thủ tỉnh nhuệ của Liên minh Nam Lĩnh sao, còn lâu!"Vu Cửu Tiêu lạnh lùng đáp lại. Ông ta đã nổi giận, hôm nay ông ta nhất định phải tiêu diệt nhà họ Trần!"Tôi chặn Vô Cực Kiếm Thánh, mấy người cứ ra tay giết sạch đi, không chừa lại ai hết!""Vâng!"Nhiều cường giả của Liên minh Nam Lĩnh đồng thanh hô lớn, mặt lộ vẻ hung ác.'Thấy cảnh này.Vô Cực Kiếm Thánh cau mày.Mấy người nhà họ Trần đều cảm thấy lạnh sống lưng!Thực lực của nhóm cường giả Liên minh Nam Lĩnh vượt xa họ, muốn diệt bọn họ chỉ cần nhấc tay là đủ, một khi xông lên, chỉ cần chớp mắt là sẽ giết sạch hết người nhà họ TRần.Ngay lúc đó.Trần Y Nặc dắt tay Tiểu Luyến chậm rãi bước vào trang viên.Hai ngày nay, Tiểu Luyến luôn ngủ rất say, mãi đến hôm nay mới có chút tỉnh thần, vì vậy Trần Y Nặc đã đưa con gái ra ngoài, mang Tiểu Luyến Luyến đi ăn, đi chơi cả ngày!Hai mẹ con đi với nhau rất vui vẻ, trên mặt tràn đầy niềm vui hạnh phúc.Không ngờ khi quay về, lại nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này..."Đây."Trần Y Nặc vừa định lên tiếng, đã bị Trần Bắc Huyền lạnh lùng ngắt lời:"Hai người là ai? Đến nhà họ Trần chúng tôi làm gì? Nơi này không phải nơi các người nên đến, mau cút đi!"Tình hình bây giờ đang rất tệ. €ó thể cứu được hai người cũng phải cứu!Hơn nữa Trần Y Nặc là người thường, Tiểu Luyến Luyến là một cô bé, ở lại đây cũng không có tác dụng gì!"Đúng vậy, nơi này không phải là nơi người thường nên đến!""Mau đi đi!"Những người khác trong nhà họ Trần cũng tỉnh táo lại, đồng thanh quát lớn. Thấy cảnh này.Đám người trong Liên minh Nam Lĩnh đều nheo mắt lại.€ó thể tu luyện đến cảnh giới cao thâm như bọn họ, có ai là kẻ ngốc?Bọn họ đương nhiên đã nhận ra có điều không ổn!"Đã đến rồi thì đừng đi nữa!!"Một cường giả Võ Hồn Cảnh đỉnh phong của Liên minh Nam Lĩnh cười lạnh một tiếng, lao ra ngoài, vươn tay muốn chụp lấy cổ Trần Y Nặc.Sắc mặt Trần Y Nặc tái nhợt, muốn quay người bỏ chạy, nhưng lại phát hiện lúc này hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích!Một người bình thường đối mặt với cường giả Võ Hồn Cảnh đỉnh phong, làm sao có thể chống cự!"Không được làm hại mẹ tôi!" Vào thời khắc mấu chốt.Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

"Âm!"

"Bùm!"

Sau một hồi giao chiến ngắn ngủi.

Đại sảnh nơi mọi người đang đứng đã trở thành một đống đổ nát.

Cả đám người đứng từ xa, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiến trường, không ai dám phát ra tiếng động nào.

Và ngay lúc đó. "Am! Lại một cú va chạm mạnh mẽ!

Vô Cực Kiếm Thánh và Vu Cửu Tiêu mượn lực tách ra, cách nhau vài chục mét, lạnh lùng nhìn nhau.

"Hai ta ngang tài ngang sức, việc gì phải liều mạng? Bây giờ ông nể mặt tôi, rời đi được không?”

Vô Cực Kiếm Thánh nói. "Rời đi?"

"Lý Vô Cực, chỉ dựa vào một mình ông mà muốn ngăn cản các cao thủ tỉnh nhuệ của Liên minh Nam Lĩnh sao, còn lâu!"

Vu Cửu Tiêu lạnh lùng đáp lại. Ông ta đã nổi giận, hôm nay ông ta nhất định phải tiêu diệt nhà họ Trần!

"Tôi chặn Vô Cực Kiếm Thánh, mấy người cứ ra tay giết sạch đi, không chừa lại ai hết!"

"Vâng!"

Nhiều cường giả của Liên minh Nam Lĩnh đồng thanh hô lớn, mặt lộ vẻ hung ác.

'Thấy cảnh này.

Vô Cực Kiếm Thánh cau mày.

Mấy người nhà họ Trần đều cảm thấy lạnh sống lưng!

Thực lực của nhóm cường giả Liên minh Nam Lĩnh vượt xa họ, muốn diệt bọn họ chỉ cần nhấc tay là đủ, một khi xông lên, chỉ cần chớp mắt là sẽ giết sạch hết người nhà họ TRần.

Ngay lúc đó.

Trần Y Nặc dắt tay Tiểu Luyến chậm rãi bước vào trang viên.

Hai ngày nay, Tiểu Luyến luôn ngủ rất say, mãi đến hôm nay mới có chút tỉnh thần, vì vậy Trần Y Nặc đã đưa con gái ra ngoài, mang Tiểu Luyến Luyến đi ăn, đi chơi cả ngày!

Hai mẹ con đi với nhau rất vui vẻ, trên mặt tràn đầy niềm vui hạnh phúc.

Không ngờ khi quay về, lại nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này...

"Đây."

Trần Y Nặc vừa định lên tiếng, đã bị Trần Bắc Huyền lạnh lùng ngắt lời:

"Hai người là ai? Đến nhà họ Trần chúng tôi làm gì? Nơi này không phải nơi các người nên đến, mau cút đi!"

Tình hình bây giờ đang rất tệ. €ó thể cứu được hai người cũng phải cứu!

Hơn nữa Trần Y Nặc là người thường, Tiểu Luyến Luyến là một cô bé, ở lại đây cũng không có tác dụng gì!

"Đúng vậy, nơi này không phải là nơi người thường nên đến!"

"Mau đi đi!"

Những người khác trong nhà họ Trần cũng tỉnh táo lại, đồng thanh quát lớn. Thấy cảnh này.

Đám người trong Liên minh Nam Lĩnh đều nheo mắt lại.

€ó thể tu luyện đến cảnh giới cao thâm như bọn họ, có ai là kẻ ngốc?

Bọn họ đương nhiên đã nhận ra có điều không ổn!

"Đã đến rồi thì đừng đi nữa!!"

Một cường giả Võ Hồn Cảnh đỉnh phong của Liên minh Nam Lĩnh cười lạnh một tiếng, lao ra ngoài, vươn tay muốn chụp lấy cổ Trần Y Nặc.

Sắc mặt Trần Y Nặc tái nhợt, muốn quay người bỏ chạy, nhưng lại phát hiện lúc này hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích!

Một người bình thường đối mặt với cường giả Võ Hồn Cảnh đỉnh phong, làm sao có thể chống cự!

"Không được làm hại mẹ tôi!" Vào thời khắc mấu chốt.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… "Âm!""Bùm!"Sau một hồi giao chiến ngắn ngủi.Đại sảnh nơi mọi người đang đứng đã trở thành một đống đổ nát.Cả đám người đứng từ xa, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiến trường, không ai dám phát ra tiếng động nào.Và ngay lúc đó. "Am! Lại một cú va chạm mạnh mẽ!Vô Cực Kiếm Thánh và Vu Cửu Tiêu mượn lực tách ra, cách nhau vài chục mét, lạnh lùng nhìn nhau."Hai ta ngang tài ngang sức, việc gì phải liều mạng? Bây giờ ông nể mặt tôi, rời đi được không?”Vô Cực Kiếm Thánh nói. "Rời đi?""Lý Vô Cực, chỉ dựa vào một mình ông mà muốn ngăn cản các cao thủ tỉnh nhuệ của Liên minh Nam Lĩnh sao, còn lâu!"Vu Cửu Tiêu lạnh lùng đáp lại. Ông ta đã nổi giận, hôm nay ông ta nhất định phải tiêu diệt nhà họ Trần!"Tôi chặn Vô Cực Kiếm Thánh, mấy người cứ ra tay giết sạch đi, không chừa lại ai hết!""Vâng!"Nhiều cường giả của Liên minh Nam Lĩnh đồng thanh hô lớn, mặt lộ vẻ hung ác.'Thấy cảnh này.Vô Cực Kiếm Thánh cau mày.Mấy người nhà họ Trần đều cảm thấy lạnh sống lưng!Thực lực của nhóm cường giả Liên minh Nam Lĩnh vượt xa họ, muốn diệt bọn họ chỉ cần nhấc tay là đủ, một khi xông lên, chỉ cần chớp mắt là sẽ giết sạch hết người nhà họ TRần.Ngay lúc đó.Trần Y Nặc dắt tay Tiểu Luyến chậm rãi bước vào trang viên.Hai ngày nay, Tiểu Luyến luôn ngủ rất say, mãi đến hôm nay mới có chút tỉnh thần, vì vậy Trần Y Nặc đã đưa con gái ra ngoài, mang Tiểu Luyến Luyến đi ăn, đi chơi cả ngày!Hai mẹ con đi với nhau rất vui vẻ, trên mặt tràn đầy niềm vui hạnh phúc.Không ngờ khi quay về, lại nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này..."Đây."Trần Y Nặc vừa định lên tiếng, đã bị Trần Bắc Huyền lạnh lùng ngắt lời:"Hai người là ai? Đến nhà họ Trần chúng tôi làm gì? Nơi này không phải nơi các người nên đến, mau cút đi!"Tình hình bây giờ đang rất tệ. €ó thể cứu được hai người cũng phải cứu!Hơn nữa Trần Y Nặc là người thường, Tiểu Luyến Luyến là một cô bé, ở lại đây cũng không có tác dụng gì!"Đúng vậy, nơi này không phải là nơi người thường nên đến!""Mau đi đi!"Những người khác trong nhà họ Trần cũng tỉnh táo lại, đồng thanh quát lớn. Thấy cảnh này.Đám người trong Liên minh Nam Lĩnh đều nheo mắt lại.€ó thể tu luyện đến cảnh giới cao thâm như bọn họ, có ai là kẻ ngốc?Bọn họ đương nhiên đã nhận ra có điều không ổn!"Đã đến rồi thì đừng đi nữa!!"Một cường giả Võ Hồn Cảnh đỉnh phong của Liên minh Nam Lĩnh cười lạnh một tiếng, lao ra ngoài, vươn tay muốn chụp lấy cổ Trần Y Nặc.Sắc mặt Trần Y Nặc tái nhợt, muốn quay người bỏ chạy, nhưng lại phát hiện lúc này hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích!Một người bình thường đối mặt với cường giả Võ Hồn Cảnh đỉnh phong, làm sao có thể chống cự!"Không được làm hại mẹ tôi!" Vào thời khắc mấu chốt.Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Chương 903: Sau một hồi giao chiến