Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…

Chương 904: Thấy cảnh này.

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Cả đám người nhà họ Trần đều trợn mắt.Phía Liên minh Nam Lĩnh thì ngây người.Ngay cả Tiểu Luyến Luyến cũng hơi mơ hồ.Cô bé chỉ biết sau khi ăn linh mạch và uống hết nửa vại linh tuyền, sức lực của cô bé vô cùng lớn, Lâm Phong còn đặc biệt dặn dò cô bé không được vung tay chân lung tùng, tuỳ tiện đánh người khác...Nhưng cô bé nào có ngờ, mình lại một quyền đấm chết người! Không đúng rồi!Lúc trước cô bé đấm Lâm Phong mấy chục quyền, anh vẫn khoẻ re cơ mà!Ngẩn người một lát. Tiểu Luyến đột nhiên lao vào lòng mẹ, khóc òa lên:"Mẹ, con... con giết người rồi? Hu hu... con giết người rồi!"Trần Y Nặc nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái, vẻ mặt bất lực, thật sự không biết phải nói gì!"Giả vờ giả vịt"Một cường giả Võ Thánh trung kỳ của Liên minh Nam Lĩnh không khỏi hừ lạnh một tiếng.Hắn ta không thể chấp nhận được sự thật này!Cường giả Võ Hồn bên mình lại bị một cô bé thích khóc lóc đánh chết? "Minh chủ, để tôi thử sức mạnh của con bé đó!"Cường giả Võ Thánh trung kỳ trầm giọng nói."Cẩn thận một chút, con bé đó nhìn bề ngoài có vẻ nhỏ tuổi, biết đâu lại là Thiên Sơn Đồng Lão mấy trăm tuổi đấy!Mặt Vu Cửu Tiêu âm trầm đáp lại. Cường giả Võ Thánh trung kỳ gật đầu.Ngay sau đó hẳn ta nhảy vọt lên, trực tiếp thi triển tuyệt học võ đạo của mình!Chỉ thấy hai chân hắn ta ở giữa không trung nhanh chóng đạp, tốc độ cực nhanh, tạo thành vô số ảo ảnh..."Đừng... đừng qua đây!!!"Bị chuyện vừa rồi doạ sợ, Tiểu Luyến Luyến hiện tại đang có chút căng thẳng!Cô bé thực sự không muốn giết người nữa! "To gan! Dám khinh thường ông đây!" "Thập Bát Lộ Đăng Thiên Cước!"Sắc mặt của cường giả Võ Thánh trung kỳ lạnh lếo, tràn đầy sát ý, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tiểu Luyến...Tiểu Luyến không còn cách nào khác,Chỉ có thể ra tay, vung nắm đấm nhỏ màu hồng của mình lên!"Ầml"Cường giả Võ Thánh trung kỳ đến nhanh, chết còn nhanh hơn!Trúng nắm đấm của Tiểu Luyến Luyến, hai chân hắn ta trực tiếp vỡ nát, thân thể cũng giống như người trước đó, hung hăng bay ra ngoài, đập xuống đất, nổ tung!"Sao... lại chết rồi! Lân này mình đã đấm nhẹ hơn cơ mài”Tiểu Luyến Luyến ủ rũ nói.'Thấy cảnh này.Những người đang có mặt đều sợ ngây người, không biết phải nói gì.Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợiYên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh! Cụm từ “giả heo ăn hổ”.Hiện lên trong đầu của mấy cường giả Liên minh Nam Lĩnh...Bọn họ không tin Tiểu Luyến Luyến là một cô bé bình thường, chắc chắn là cao thủ ẩn thế nào đó, cố ý giả dạng như vậy để trêu đùa bọn họ!Chứ làm gì có trẻ con nhà nào chỉ cần vung tay mà có thể ***** Võ Thánh?Nói Tiểu Luyến Luyến không phải lão quái vật Võ Thần, bọn họ chết cũng không tin!Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé. Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn."Mày rốt cuộc là ai2 Nói thẳng ra đi, không cần phải giả vờ huyền bí trước. mặt Vu tộc.”Vu Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn Tiểu Luyến Luyến. "Ông hỏi tên của tôi sao?""Tôi tên là Lâm Luyến Luyến, năm nay gần mười tuổi rồi, ông à, các người đừng ầm ï nữa được không..."Tiểu Luyến Luyến rất ngoan ngoãn nói.Vu Cửu Tiêu nghe vậy khóe miệng giật giật, chỉ cảm thấy mình vừa bị Tiểu Luyến Luyến nhục nhã.Những người còn lại của Liên minh Nam Lĩnh cũng rất uất ức, tức giận! Đây rõ ràng là đang sỉ nhục trí thông minh của bọn họ! "Mười tuổi? Tao thấy mày ít gì cũng phải hai trăm tuổi!"Vu Cửu Tiêu cười lạnh một tiếng, quyết định tự mình ra tay thử thực lực của Tiểu Luyến Luyến!Thấy cảnh này.Trong lòng Trần Bắc Huyền có chút bất an, dù sao thực lực của Vu Cửu Tiêu ai cũng thấy rồi, nếu Tiểu Luyến Luyến bị thương ở đâu đó thì không tốt!Trần Bắc Huyền trông mong nhìn Vô Cực Kiếm Thánh, muốn nhờ ông ta cứu người.Lại phát hiện Vô Cực Kiếm Thánh đang nhìn chằm chằm Tiểu Luyến Luyến, ánh mắt ngưng trọng, không biết đang nghĩ gì.Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Cả đám người nhà họ Trần đều trợn mắt.

Phía Liên minh Nam Lĩnh thì ngây người.

Ngay cả Tiểu Luyến Luyến cũng hơi mơ hồ.

Cô bé chỉ biết sau khi ăn linh mạch và uống hết nửa vại linh tuyền, sức lực của cô bé vô cùng lớn, Lâm Phong còn đặc biệt dặn dò cô bé không được vung tay chân lung tùng, tuỳ tiện đánh người khác...

Nhưng cô bé nào có ngờ, mình lại một quyền đấm chết người! Không đúng rồi!

Lúc trước cô bé đấm Lâm Phong mấy chục quyền, anh vẫn khoẻ re cơ mà!

Ngẩn người một lát. Tiểu Luyến đột nhiên lao vào lòng mẹ, khóc òa lên:

"Mẹ, con... con giết người rồi? Hu hu... con giết người rồi!"

Trần Y Nặc nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái, vẻ mặt bất lực, thật sự không biết phải nói gì!

"Giả vờ giả vịt"

Một cường giả Võ Thánh trung kỳ của Liên minh Nam Lĩnh không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Hắn ta không thể chấp nhận được sự thật này!

Cường giả Võ Hồn bên mình lại bị một cô bé thích khóc lóc đánh chết? "Minh chủ, để tôi thử sức mạnh của con bé đó!"

Cường giả Võ Thánh trung kỳ trầm giọng nói.

"Cẩn thận một chút, con bé đó nhìn bề ngoài có vẻ nhỏ tuổi, biết đâu lại là Thiên Sơn Đồng Lão mấy trăm tuổi đấy!

Mặt Vu Cửu Tiêu âm trầm đáp lại. Cường giả Võ Thánh trung kỳ gật đầu.

Ngay sau đó hẳn ta nhảy vọt lên, trực tiếp thi triển tuyệt học võ đạo của mình!

Chỉ thấy hai chân hắn ta ở giữa không trung nhanh chóng đạp, tốc độ cực nhanh, tạo thành vô số ảo ảnh...

"Đừng... đừng qua đây!!!"

Bị chuyện vừa rồi doạ sợ, Tiểu Luyến Luyến hiện tại đang có chút căng thẳng!

Cô bé thực sự không muốn giết người nữa! "To gan! Dám khinh thường ông đây!" "Thập Bát Lộ Đăng Thiên Cước!"

Sắc mặt của cường giả Võ Thánh trung kỳ lạnh lếo, tràn đầy sát ý, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tiểu Luyến...

Tiểu Luyến không còn cách nào khác,

Chỉ có thể ra tay, vung nắm đấm nhỏ màu hồng của mình lên!

"Ầml"

Cường giả Võ Thánh trung kỳ đến nhanh, chết còn nhanh hơn!

Trúng nắm đấm của Tiểu Luyến Luyến, hai chân hắn ta trực tiếp vỡ nát, thân thể cũng giống như người trước đó, hung hăng bay ra ngoài, đập xuống đất, nổ tung!

"Sao... lại chết rồi! Lân này mình đã đấm nhẹ hơn cơ mài”

Tiểu Luyến Luyến ủ rũ nói.

'Thấy cảnh này.

Những người đang có mặt đều sợ ngây người, không biết phải nói gì.

Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợi

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh! Cụm từ “giả heo ăn hổ”.

Hiện lên trong đầu của mấy cường giả Liên minh Nam Lĩnh...

Bọn họ không tin Tiểu Luyến Luyến là một cô bé bình thường, chắc chắn là cao thủ ẩn thế nào đó, cố ý giả dạng như vậy để trêu đùa bọn họ!

Chứ làm gì có trẻ con nhà nào chỉ cần vung tay mà có thể ***** Võ Thánh?

Nói Tiểu Luyến Luyến không phải lão quái vật Võ Thần, bọn họ chết cũng không tin!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

"Mày rốt cuộc là ai2 Nói thẳng ra đi, không cần phải giả vờ huyền bí trước. mặt Vu tộc.”

Vu Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn Tiểu Luyến Luyến. "Ông hỏi tên của tôi sao?"

"Tôi tên là Lâm Luyến Luyến, năm nay gần mười tuổi rồi, ông à, các người đừng ầm ï nữa được không..."

Tiểu Luyến Luyến rất ngoan ngoãn nói.

Vu Cửu Tiêu nghe vậy khóe miệng giật giật, chỉ cảm thấy mình vừa bị Tiểu Luyến Luyến nhục nhã.

Những người còn lại của Liên minh Nam Lĩnh cũng rất uất ức, tức giận! Đây rõ ràng là đang sỉ nhục trí thông minh của bọn họ! "Mười tuổi? Tao thấy mày ít gì cũng phải hai trăm tuổi!"

Vu Cửu Tiêu cười lạnh một tiếng, quyết định tự mình ra tay thử thực lực của Tiểu Luyến Luyến!

Thấy cảnh này.

Trong lòng Trần Bắc Huyền có chút bất an, dù sao thực lực của Vu Cửu Tiêu ai cũng thấy rồi, nếu Tiểu Luyến Luyến bị thương ở đâu đó thì không tốt!

Trần Bắc Huyền trông mong nhìn Vô Cực Kiếm Thánh, muốn nhờ ông ta cứu người.

Lại phát hiện Vô Cực Kiếm Thánh đang nhìn chằm chằm Tiểu Luyến Luyến, ánh mắt ngưng trọng, không biết đang nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Cả đám người nhà họ Trần đều trợn mắt.Phía Liên minh Nam Lĩnh thì ngây người.Ngay cả Tiểu Luyến Luyến cũng hơi mơ hồ.Cô bé chỉ biết sau khi ăn linh mạch và uống hết nửa vại linh tuyền, sức lực của cô bé vô cùng lớn, Lâm Phong còn đặc biệt dặn dò cô bé không được vung tay chân lung tùng, tuỳ tiện đánh người khác...Nhưng cô bé nào có ngờ, mình lại một quyền đấm chết người! Không đúng rồi!Lúc trước cô bé đấm Lâm Phong mấy chục quyền, anh vẫn khoẻ re cơ mà!Ngẩn người một lát. Tiểu Luyến đột nhiên lao vào lòng mẹ, khóc òa lên:"Mẹ, con... con giết người rồi? Hu hu... con giết người rồi!"Trần Y Nặc nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái, vẻ mặt bất lực, thật sự không biết phải nói gì!"Giả vờ giả vịt"Một cường giả Võ Thánh trung kỳ của Liên minh Nam Lĩnh không khỏi hừ lạnh một tiếng.Hắn ta không thể chấp nhận được sự thật này!Cường giả Võ Hồn bên mình lại bị một cô bé thích khóc lóc đánh chết? "Minh chủ, để tôi thử sức mạnh của con bé đó!"Cường giả Võ Thánh trung kỳ trầm giọng nói."Cẩn thận một chút, con bé đó nhìn bề ngoài có vẻ nhỏ tuổi, biết đâu lại là Thiên Sơn Đồng Lão mấy trăm tuổi đấy!Mặt Vu Cửu Tiêu âm trầm đáp lại. Cường giả Võ Thánh trung kỳ gật đầu.Ngay sau đó hẳn ta nhảy vọt lên, trực tiếp thi triển tuyệt học võ đạo của mình!Chỉ thấy hai chân hắn ta ở giữa không trung nhanh chóng đạp, tốc độ cực nhanh, tạo thành vô số ảo ảnh..."Đừng... đừng qua đây!!!"Bị chuyện vừa rồi doạ sợ, Tiểu Luyến Luyến hiện tại đang có chút căng thẳng!Cô bé thực sự không muốn giết người nữa! "To gan! Dám khinh thường ông đây!" "Thập Bát Lộ Đăng Thiên Cước!"Sắc mặt của cường giả Võ Thánh trung kỳ lạnh lếo, tràn đầy sát ý, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tiểu Luyến...Tiểu Luyến không còn cách nào khác,Chỉ có thể ra tay, vung nắm đấm nhỏ màu hồng của mình lên!"Ầml"Cường giả Võ Thánh trung kỳ đến nhanh, chết còn nhanh hơn!Trúng nắm đấm của Tiểu Luyến Luyến, hai chân hắn ta trực tiếp vỡ nát, thân thể cũng giống như người trước đó, hung hăng bay ra ngoài, đập xuống đất, nổ tung!"Sao... lại chết rồi! Lân này mình đã đấm nhẹ hơn cơ mài”Tiểu Luyến Luyến ủ rũ nói.'Thấy cảnh này.Những người đang có mặt đều sợ ngây người, không biết phải nói gì.Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợiYên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh! Cụm từ “giả heo ăn hổ”.Hiện lên trong đầu của mấy cường giả Liên minh Nam Lĩnh...Bọn họ không tin Tiểu Luyến Luyến là một cô bé bình thường, chắc chắn là cao thủ ẩn thế nào đó, cố ý giả dạng như vậy để trêu đùa bọn họ!Chứ làm gì có trẻ con nhà nào chỉ cần vung tay mà có thể ***** Võ Thánh?Nói Tiểu Luyến Luyến không phải lão quái vật Võ Thần, bọn họ chết cũng không tin!Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé. Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn."Mày rốt cuộc là ai2 Nói thẳng ra đi, không cần phải giả vờ huyền bí trước. mặt Vu tộc.”Vu Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn Tiểu Luyến Luyến. "Ông hỏi tên của tôi sao?""Tôi tên là Lâm Luyến Luyến, năm nay gần mười tuổi rồi, ông à, các người đừng ầm ï nữa được không..."Tiểu Luyến Luyến rất ngoan ngoãn nói.Vu Cửu Tiêu nghe vậy khóe miệng giật giật, chỉ cảm thấy mình vừa bị Tiểu Luyến Luyến nhục nhã.Những người còn lại của Liên minh Nam Lĩnh cũng rất uất ức, tức giận! Đây rõ ràng là đang sỉ nhục trí thông minh của bọn họ! "Mười tuổi? Tao thấy mày ít gì cũng phải hai trăm tuổi!"Vu Cửu Tiêu cười lạnh một tiếng, quyết định tự mình ra tay thử thực lực của Tiểu Luyến Luyến!Thấy cảnh này.Trong lòng Trần Bắc Huyền có chút bất an, dù sao thực lực của Vu Cửu Tiêu ai cũng thấy rồi, nếu Tiểu Luyến Luyến bị thương ở đâu đó thì không tốt!Trần Bắc Huyền trông mong nhìn Vô Cực Kiếm Thánh, muốn nhờ ông ta cứu người.Lại phát hiện Vô Cực Kiếm Thánh đang nhìn chằm chằm Tiểu Luyến Luyến, ánh mắt ngưng trọng, không biết đang nghĩ gì.Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương 904: Thấy cảnh này.