Đại lục Huyền Nguyên, Cửu Châu Vực, Huyền Châu! Bên cạnh một hồ nước trong hoàng thành Đại Chu. Một thiếu niên công tử mặc cẩm y, gương mặt dịu dàng, phong thái lạnh lùng đang lặng lẽ ngồi đó, cầm gậy trúc trong tay câu cá. Ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve bề mặt nhẵn nhụi của gậy trúc, ánh mắt thiếu niên bình tĩnh nhìn mặt hồ không ngừng gợn sóng. Thiếu niên bất giác ngẩng đầu nhìn về phía chân trời trắng xóa, trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ, lẩm bẩm: “Mười bảy năm, thời gian trôi qua thật nhanhI” Thiếu niên ở trước mắt tên là Sở Dạ. Là thế tử của Sở gia thành Thiên Ninh, đế đô của hoàng triều Đại Chu này. Đang lẩm bẩm, gậy trúc trong tay Sở Dạ nhúc nhích, hắn nâng tay lên, một con cá vừa cắn câu. Đợi Sở Dạ nhấc con cá lên, phía sau đã xuất hiện vài tên võ tốt hung hấn, bên hông đeo đao, bọn họ vươn tay nắm lấy dây câu, gỡ con cá xuống cho Sở Dạ rồi bỏ vào giỏ cá. Chờ đến khi con cá được gỡ ra, tên võ tốt dẫn đầu khom người phía sau Sở Dạ: “Sở thế tử, đã đến thời gian, chúng tiểu…
Chương 19: C19: Ảo ảnh
Tru Tiên Chi ThượngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐại lục Huyền Nguyên, Cửu Châu Vực, Huyền Châu! Bên cạnh một hồ nước trong hoàng thành Đại Chu. Một thiếu niên công tử mặc cẩm y, gương mặt dịu dàng, phong thái lạnh lùng đang lặng lẽ ngồi đó, cầm gậy trúc trong tay câu cá. Ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve bề mặt nhẵn nhụi của gậy trúc, ánh mắt thiếu niên bình tĩnh nhìn mặt hồ không ngừng gợn sóng. Thiếu niên bất giác ngẩng đầu nhìn về phía chân trời trắng xóa, trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ, lẩm bẩm: “Mười bảy năm, thời gian trôi qua thật nhanhI” Thiếu niên ở trước mắt tên là Sở Dạ. Là thế tử của Sở gia thành Thiên Ninh, đế đô của hoàng triều Đại Chu này. Đang lẩm bẩm, gậy trúc trong tay Sở Dạ nhúc nhích, hắn nâng tay lên, một con cá vừa cắn câu. Đợi Sở Dạ nhấc con cá lên, phía sau đã xuất hiện vài tên võ tốt hung hấn, bên hông đeo đao, bọn họ vươn tay nắm lấy dây câu, gỡ con cá xuống cho Sở Dạ rồi bỏ vào giỏ cá. Chờ đến khi con cá được gỡ ra, tên võ tốt dẫn đầu khom người phía sau Sở Dạ: “Sở thế tử, đã đến thời gian, chúng tiểu… Theo thần chú trong mắt Sở Dạ không ngừng nhảy lên, hang đá trước mặt cũng trở nên hư áo.Một con đường đi đến cuối cùng cũng xuất hiện trong tâm trí Sở Dạ. Hắn thu hồi ánh mắt.Sở Dạ không do dự nữa mà đi thẳng đến lối đi thứ hai.Nửa nén hương nữa trôi qua...Lần này bốn con đường xuất hiện.Sở Dạ vẫn không do dự, lựa chọn con đường thứ ba.Con đường trong hang đá này biến hoá thất thường, nếu chọn sai có thể sẽ phải vạn kiếp bất phục.Sự lựa chọn trông như tuỳ ý của Sở Dạ khiến Lý. Nhị Cẩu đi theo hẳn sợ hết hồn. Ông ta không muốn mất mạng trong hang đá tối tăm này. Truyện Linh DịVì vậy, khi Sở Dạ lựa chọn hang đá lần thứ tư, Lý Nhị Cẩu nhanh chóng chui vào lối đi gần nhất. Sau khi Sở Dạ đi rồi, ông ta lại đi về theo trí nhớ của mình.Sở Dạ đi phía trước nhận thấy Lý Nhị Cẩu đã chọn một lối đi khác nhưng cũng không để ý mấy. Bởi vì sự tồn tại ở cuối hang đá khiến Sở Dạ hứng thú hơn.Con đường dài dường như không có điểm kết thúc, Sở Dạ đi trong hang đá suốt hai tiếng đồng hồ mà không thấy chút ánh sáng nào.Trái lại, càng đi sâu vào trong hang đá, lối đi phân nhánh càng nhiều.Đến cuối cùng, tổng cộng có tầm ngàn một trắm chín mươi hai lối đi xuất hiện trước mắt Sở Dạ.Có gần mười ngàn lõi đi ra vào, dù được bố trí gọn gàng nhưng vẫn rộng hơn nhiều so với chiều rộng của Vô Phong Nhai.Nhưng Sở Dạ hoàn toàn không cảm nhận được. sự hạn chế của không gian.Biến hoá nhiều như vậy, khó trách những người tu hành đó sau khi tiến vào lại khó có thể thoát raHơn nữa, Sở Dạ nhìn thấy một người... Nói chính xác hơn thì hẳn ta trông giống một cái xác khô hơn.Khuôn mặt trũng sâu, cơ thể lốm đốm và mục nát, đôi mắt trống rỗng trắng dã... và cơ thể phủ đầy. bụi băm.Không biết người này đã đứng đây bao lâu.Chỉ là người như vậy, Sở Dạ có thể cảm nhận rõ. ràng hơi thở sinh mệnh trong cơ thể hắn ta.Người này... vẫn còn sống!
Theo thần chú trong mắt Sở Dạ không ngừng nhảy lên, hang đá trước mặt cũng trở nên hư áo.
Một con đường đi đến cuối cùng cũng xuất hiện trong tâm trí Sở Dạ. Hắn thu hồi ánh mắt.
Sở Dạ không do dự nữa mà đi thẳng đến lối đi thứ hai.
Nửa nén hương nữa trôi qua...
Lần này bốn con đường xuất hiện.
Sở Dạ vẫn không do dự, lựa chọn con đường thứ ba.
Con đường trong hang đá này biến hoá thất thường, nếu chọn sai có thể sẽ phải vạn kiếp bất phục.
Sự lựa chọn trông như tuỳ ý của Sở Dạ khiến Lý. Nhị Cẩu đi theo hẳn sợ hết hồn. Ông ta không muốn mất mạng trong hang đá tối tăm này. Truyện Linh Dị
Vì vậy, khi Sở Dạ lựa chọn hang đá lần thứ tư, Lý Nhị Cẩu nhanh chóng chui vào lối đi gần nhất. Sau khi Sở Dạ đi rồi, ông ta lại đi về theo trí nhớ của mình.
Sở Dạ đi phía trước nhận thấy Lý Nhị Cẩu đã chọn một lối đi khác nhưng cũng không để ý mấy. Bởi vì sự tồn tại ở cuối hang đá khiến Sở Dạ hứng thú hơn.
Con đường dài dường như không có điểm kết thúc, Sở Dạ đi trong hang đá suốt hai tiếng đồng hồ mà không thấy chút ánh sáng nào.
Trái lại, càng đi sâu vào trong hang đá, lối đi phân nhánh càng nhiều.
Đến cuối cùng, tổng cộng có tầm ngàn một trắm chín mươi hai lối đi xuất hiện trước mắt Sở Dạ.
Có gần mười ngàn lõi đi ra vào, dù được bố trí gọn gàng nhưng vẫn rộng hơn nhiều so với chiều rộng của Vô Phong Nhai.
Nhưng Sở Dạ hoàn toàn không cảm nhận được. sự hạn chế của không gian.
Biến hoá nhiều như vậy, khó trách những người tu hành đó sau khi tiến vào lại khó có thể thoát ra
Hơn nữa, Sở Dạ nhìn thấy một người... Nói chính xác hơn thì hẳn ta trông giống một cái xác khô hơn.
Khuôn mặt trũng sâu, cơ thể lốm đốm và mục nát, đôi mắt trống rỗng trắng dã... và cơ thể phủ đầy. bụi băm.
Không biết người này đã đứng đây bao lâu.
Chỉ là người như vậy, Sở Dạ có thể cảm nhận rõ. ràng hơi thở sinh mệnh trong cơ thể hắn ta.
Người này... vẫn còn sống!
Tru Tiên Chi ThượngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐại lục Huyền Nguyên, Cửu Châu Vực, Huyền Châu! Bên cạnh một hồ nước trong hoàng thành Đại Chu. Một thiếu niên công tử mặc cẩm y, gương mặt dịu dàng, phong thái lạnh lùng đang lặng lẽ ngồi đó, cầm gậy trúc trong tay câu cá. Ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve bề mặt nhẵn nhụi của gậy trúc, ánh mắt thiếu niên bình tĩnh nhìn mặt hồ không ngừng gợn sóng. Thiếu niên bất giác ngẩng đầu nhìn về phía chân trời trắng xóa, trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ, lẩm bẩm: “Mười bảy năm, thời gian trôi qua thật nhanhI” Thiếu niên ở trước mắt tên là Sở Dạ. Là thế tử của Sở gia thành Thiên Ninh, đế đô của hoàng triều Đại Chu này. Đang lẩm bẩm, gậy trúc trong tay Sở Dạ nhúc nhích, hắn nâng tay lên, một con cá vừa cắn câu. Đợi Sở Dạ nhấc con cá lên, phía sau đã xuất hiện vài tên võ tốt hung hấn, bên hông đeo đao, bọn họ vươn tay nắm lấy dây câu, gỡ con cá xuống cho Sở Dạ rồi bỏ vào giỏ cá. Chờ đến khi con cá được gỡ ra, tên võ tốt dẫn đầu khom người phía sau Sở Dạ: “Sở thế tử, đã đến thời gian, chúng tiểu… Theo thần chú trong mắt Sở Dạ không ngừng nhảy lên, hang đá trước mặt cũng trở nên hư áo.Một con đường đi đến cuối cùng cũng xuất hiện trong tâm trí Sở Dạ. Hắn thu hồi ánh mắt.Sở Dạ không do dự nữa mà đi thẳng đến lối đi thứ hai.Nửa nén hương nữa trôi qua...Lần này bốn con đường xuất hiện.Sở Dạ vẫn không do dự, lựa chọn con đường thứ ba.Con đường trong hang đá này biến hoá thất thường, nếu chọn sai có thể sẽ phải vạn kiếp bất phục.Sự lựa chọn trông như tuỳ ý của Sở Dạ khiến Lý. Nhị Cẩu đi theo hẳn sợ hết hồn. Ông ta không muốn mất mạng trong hang đá tối tăm này. Truyện Linh DịVì vậy, khi Sở Dạ lựa chọn hang đá lần thứ tư, Lý Nhị Cẩu nhanh chóng chui vào lối đi gần nhất. Sau khi Sở Dạ đi rồi, ông ta lại đi về theo trí nhớ của mình.Sở Dạ đi phía trước nhận thấy Lý Nhị Cẩu đã chọn một lối đi khác nhưng cũng không để ý mấy. Bởi vì sự tồn tại ở cuối hang đá khiến Sở Dạ hứng thú hơn.Con đường dài dường như không có điểm kết thúc, Sở Dạ đi trong hang đá suốt hai tiếng đồng hồ mà không thấy chút ánh sáng nào.Trái lại, càng đi sâu vào trong hang đá, lối đi phân nhánh càng nhiều.Đến cuối cùng, tổng cộng có tầm ngàn một trắm chín mươi hai lối đi xuất hiện trước mắt Sở Dạ.Có gần mười ngàn lõi đi ra vào, dù được bố trí gọn gàng nhưng vẫn rộng hơn nhiều so với chiều rộng của Vô Phong Nhai.Nhưng Sở Dạ hoàn toàn không cảm nhận được. sự hạn chế của không gian.Biến hoá nhiều như vậy, khó trách những người tu hành đó sau khi tiến vào lại khó có thể thoát raHơn nữa, Sở Dạ nhìn thấy một người... Nói chính xác hơn thì hẳn ta trông giống một cái xác khô hơn.Khuôn mặt trũng sâu, cơ thể lốm đốm và mục nát, đôi mắt trống rỗng trắng dã... và cơ thể phủ đầy. bụi băm.Không biết người này đã đứng đây bao lâu.Chỉ là người như vậy, Sở Dạ có thể cảm nhận rõ. ràng hơi thở sinh mệnh trong cơ thể hắn ta.Người này... vẫn còn sống!