Tác giả:

“Cái quái gì đây?” Giang Dạ tr@n trụi cả người ngồi ở mép giường. Anh quay lại nhìn bông hoa mai đỏ rực trên giường rồi thở dài. “Được rồi, đừng khóc nữa. Cùng lắm thì tôi sẽ không bắt cô phải chịu trách nhiệm với tôi thôi!” Đêm qua anh lái xe thuê, khách hàng là một cô gái say rượu. Sau khi đưa đến nơi, đối phương không thể đi được. Là một thanh niên ba tốt của thời đại mới, anh đã có lòng tốt dìu người kia lên lầu. Ngàn vạn lần không nghĩ đến một người đàn ông cao một mét tám như anh lại bị một cô gái nhỏ đẩy về phía trước. Tấm thân trong sạch bị một cô gái nhỏ có làn da trắng ngần, ngoại hình xinh đẹp, dáng người chuẩn chỉnh hủy hoại. Đúng là mất hết tính người! “Muốn tôi chịu trách nhiệm với anh ư?” Tô Mỹ Huyên cuộn tròn người lại, không ngừng kêu khóc: “Cái đồ vô liêm sỉ này, sao lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy hả?” Cô ấy chưa bao giờ gặp qua loại người vô liêm sỉ như vậy trong đời này. Cô ấy là cô chủ của tập đoàn Tô thị, cũng là mỹ nhân xếp hàng đầu của cả…

Truyện chữ