“Cái quái gì đây?” Giang Dạ tr@n trụi cả người ngồi ở mép giường. Anh quay lại nhìn bông hoa mai đỏ rực trên giường rồi thở dài. “Được rồi, đừng khóc nữa. Cùng lắm thì tôi sẽ không bắt cô phải chịu trách nhiệm với tôi thôi!” Đêm qua anh lái xe thuê, khách hàng là một cô gái say rượu. Sau khi đưa đến nơi, đối phương không thể đi được. Là một thanh niên ba tốt của thời đại mới, anh đã có lòng tốt dìu người kia lên lầu. Ngàn vạn lần không nghĩ đến một người đàn ông cao một mét tám như anh lại bị một cô gái nhỏ đẩy về phía trước. Tấm thân trong sạch bị một cô gái nhỏ có làn da trắng ngần, ngoại hình xinh đẹp, dáng người chuẩn chỉnh hủy hoại. Đúng là mất hết tính người! “Muốn tôi chịu trách nhiệm với anh ư?” Tô Mỹ Huyên cuộn tròn người lại, không ngừng kêu khóc: “Cái đồ vô liêm sỉ này, sao lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy hả?” Cô ấy chưa bao giờ gặp qua loại người vô liêm sỉ như vậy trong đời này. Cô ấy là cô chủ của tập đoàn Tô thị, cũng là mỹ nhân xếp hàng đầu của cả…
Chương 20: C20: Tôi đã chuẩn bị cho anh rồi
Ngạo Thế Cuồng LongTác giả: Trần MinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Cái quái gì đây?” Giang Dạ tr@n trụi cả người ngồi ở mép giường. Anh quay lại nhìn bông hoa mai đỏ rực trên giường rồi thở dài. “Được rồi, đừng khóc nữa. Cùng lắm thì tôi sẽ không bắt cô phải chịu trách nhiệm với tôi thôi!” Đêm qua anh lái xe thuê, khách hàng là một cô gái say rượu. Sau khi đưa đến nơi, đối phương không thể đi được. Là một thanh niên ba tốt của thời đại mới, anh đã có lòng tốt dìu người kia lên lầu. Ngàn vạn lần không nghĩ đến một người đàn ông cao một mét tám như anh lại bị một cô gái nhỏ đẩy về phía trước. Tấm thân trong sạch bị một cô gái nhỏ có làn da trắng ngần, ngoại hình xinh đẹp, dáng người chuẩn chỉnh hủy hoại. Đúng là mất hết tính người! “Muốn tôi chịu trách nhiệm với anh ư?” Tô Mỹ Huyên cuộn tròn người lại, không ngừng kêu khóc: “Cái đồ vô liêm sỉ này, sao lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy hả?” Cô ấy chưa bao giờ gặp qua loại người vô liêm sỉ như vậy trong đời này. Cô ấy là cô chủ của tập đoàn Tô thị, cũng là mỹ nhân xếp hàng đầu của cả… Cô ấy chạy vào nhà thay giày, sau đó cầm một chiếc hộp dài màu tím đi ra.Vừa đóng cửa lại, cô ấy chợt thoáng thấy Giang Dạ đang cầm một túi tài liệu trên tay.Tô Mỹ Huyền tò mò hỏi: “Tay anh cầm thứ gì vậy?”“Cái này à?” Giang Dạ lấy túi tài liệu ra: “Quà gặp mặt cho mẹ vợ, lần đầu tiên đến, không thể đi tay không đúng không?”Đây là hợp đồng hôm qua anh bảo Lôi Báo làm.Trên đó đã đóng dấu và có chữ ký của Lôi Báo.“Vậy mà anh còn có suy nghĩ này!” Mặc dù không biết có gì trong túi tài liệu của Giang Dạ, nhưng Tô Mỹ Huyên vẫn cảm động.Chỉ diễn kịch thôi mà Giang Dạ lại chu đáo như vậy.“Tôi đã chuẩn bị cho anh rồi!” Tô Mỹ Huyên nhét chiếc hộp trong tay cho Giang Dạ: “Đây là thứ tôi mua chiều hôm qua, đã tiêu một trăm ngàn tệ đấy, một sợi dây chuyền đá quý! Món quà của anh, tôi nhận tấm lòng giúp mẹ, nhưng lát nữa cứ dùng cái này đi!”Để giúp Giang Dạ khiến mẹ cô ấy vui vẻ, Tô Mỹ Huyên đã bỏ rất nhiều tiền.Chỉ mong rằng lần này có thể hoàn toàn thoát khỏi tên mập họ Lâm đó.“Cũng được, đi thôi, nhưng tôi thấy, có lẽ không có tác dụng đâu!”Giang Dạ không giải thích nhiều, nhận lấy chiếc hộp.Anh không khỏi cười thầm, đúng là người phụ nữ không có mắt nhìn.Túi tài liệu trong tay anh có giá một tỉ đấy... Một tiếng đồng hồ saul Long Thủ Nguyên, khách sạn Đế Hào!Giang Dạ lái chiếc BMW màu hồng của Tô Mỹ Huyên và tự tạo ra một thân phận cho mình.Tuy là ngụy tạo nhưng cũng có rất nhiều nội dung là thật.Nhưng Tô Mỹ Huyên cảm thấy không hợp lý, cho rằng không có câu nào là thật cả.Vậy mà Giang Dạ lại tự xưng là con trai của sếp lớn nào đó của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối.Thành thật mà nói, Tô Mỹ Huyên cảm thấy rất buồn cười.Sau khi vào khách sạn và đỗ xe, hai người mang theo quà và đi thẳng lên phòng tiệc Kim Tôn trên tầng hai.Trong đại sảnh, âm nhạc tao nhã, bầu không khí long trọng.Trên bục cao được trang trí rất lộng lẫy. Một chữ thọ to tướng trên màn chiếu của sân khấu. Đã có rất nhiều khách khứa đến tham gia.“Sếp Trần tập đoàn Đông Phương tặng một bức tranh cổ, chúc bà Bạch Liên thọ tỷ nam sơn.”Hội trưởng Cổ thương hội Dương Châu tặng một chiếc vòng tay ngọc bích Lam Điền và chúc bà Bạch Liên khỏe mạnh sống lâu!”Tuy nhà họ Tô cũng chỉ là gia tộc hạng hai ở Tân Tây nhưng khối tài sản hàng tỷ của họ cũng mang lại cho họ một địa vị nhất định ở Tân Tây.Những người đến chúc thọ có địa vị rất cao, số người cũng rất nhiều.Những bữa tiệc tương tự như vậy cũng là một nơi trao đổi tốt giữa những nhân vật nổi tiếng này.Rất nhiều thương nhân quen biết và hợp tác với nhau đều bắt đầu từ đây.Trong trung tâm của phòng tiệc. Bạch Liên mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, trang điểm đậm, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, đứng bên cạnh chồng mình làTô Minh Diệu, đón tiếp những vị khách tôn quý.
Cô ấy chạy vào nhà thay giày, sau đó cầm một chiếc hộp dài màu tím đi ra.
Vừa đóng cửa lại, cô ấy chợt thoáng thấy Giang Dạ đang cầm một túi tài liệu trên tay.
Tô Mỹ Huyền tò mò hỏi: “Tay anh cầm thứ gì vậy?”
“Cái này à?” Giang Dạ lấy túi tài liệu ra: “Quà gặp mặt cho mẹ vợ, lần đầu tiên đến, không thể đi tay không đúng không?”
Đây là hợp đồng hôm qua anh bảo Lôi Báo làm.
Trên đó đã đóng dấu và có chữ ký của Lôi Báo.
“Vậy mà anh còn có suy nghĩ này!” Mặc dù không biết có gì trong túi tài liệu của Giang Dạ, nhưng Tô Mỹ Huyên vẫn cảm động.
Chỉ diễn kịch thôi mà Giang Dạ lại chu đáo như vậy.
“Tôi đã chuẩn bị cho anh rồi!” Tô Mỹ Huyên nhét chiếc hộp trong tay cho Giang Dạ: “Đây là thứ tôi mua chiều hôm qua, đã tiêu một trăm ngàn tệ đấy, một sợi dây chuyền đá quý! Món quà của anh, tôi nhận tấm lòng giúp mẹ, nhưng lát nữa cứ dùng cái này đi!”
Để giúp Giang Dạ khiến mẹ cô ấy vui vẻ, Tô Mỹ Huyên đã bỏ rất nhiều tiền.
Chỉ mong rằng lần này có thể hoàn toàn thoát khỏi tên mập họ Lâm đó.
“Cũng được, đi thôi, nhưng tôi thấy, có lẽ không có tác dụng đâu!”
Giang Dạ không giải thích nhiều, nhận lấy chiếc hộp.
Anh không khỏi cười thầm, đúng là người phụ nữ không có mắt nhìn.
Túi tài liệu trong tay anh có giá một tỉ đấy... Một tiếng đồng hồ saul Long Thủ Nguyên, khách sạn Đế Hào!
Giang Dạ lái chiếc BMW màu hồng của Tô Mỹ Huyên và tự tạo ra một thân phận cho mình.
Tuy là ngụy tạo nhưng cũng có rất nhiều nội dung là thật.
Nhưng Tô Mỹ Huyên cảm thấy không hợp lý, cho rằng không có câu nào là thật cả.
Vậy mà Giang Dạ lại tự xưng là con trai của sếp lớn nào đó của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối.
Thành thật mà nói, Tô Mỹ Huyên cảm thấy rất buồn cười.
Sau khi vào khách sạn và đỗ xe, hai người mang theo quà và đi thẳng lên phòng tiệc Kim Tôn trên tầng hai.
Trong đại sảnh, âm nhạc tao nhã, bầu không khí long trọng.
Trên bục cao được trang trí rất lộng lẫy. Một chữ thọ to tướng trên màn chiếu của sân khấu. Đã có rất nhiều khách khứa đến tham gia.
“Sếp Trần tập đoàn Đông Phương tặng một bức tranh cổ, chúc bà Bạch Liên thọ tỷ nam sơn.”
Hội trưởng Cổ thương hội Dương Châu tặng một chiếc vòng tay ngọc bích Lam Điền và chúc bà Bạch Liên khỏe mạnh sống lâu!”
Tuy nhà họ Tô cũng chỉ là gia tộc hạng hai ở Tân Tây nhưng khối tài sản hàng tỷ của họ cũng mang lại cho họ một địa vị nhất định ở Tân Tây.
Những người đến chúc thọ có địa vị rất cao, số người cũng rất nhiều.
Những bữa tiệc tương tự như vậy cũng là một nơi trao đổi tốt giữa những nhân vật nổi tiếng này.
Rất nhiều thương nhân quen biết và hợp tác với nhau đều bắt đầu từ đây.
Trong trung tâm của phòng tiệc. Bạch Liên mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, trang điểm đậm, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, đứng bên cạnh chồng mình là
Tô Minh Diệu, đón tiếp những vị khách tôn quý.
Ngạo Thế Cuồng LongTác giả: Trần MinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Cái quái gì đây?” Giang Dạ tr@n trụi cả người ngồi ở mép giường. Anh quay lại nhìn bông hoa mai đỏ rực trên giường rồi thở dài. “Được rồi, đừng khóc nữa. Cùng lắm thì tôi sẽ không bắt cô phải chịu trách nhiệm với tôi thôi!” Đêm qua anh lái xe thuê, khách hàng là một cô gái say rượu. Sau khi đưa đến nơi, đối phương không thể đi được. Là một thanh niên ba tốt của thời đại mới, anh đã có lòng tốt dìu người kia lên lầu. Ngàn vạn lần không nghĩ đến một người đàn ông cao một mét tám như anh lại bị một cô gái nhỏ đẩy về phía trước. Tấm thân trong sạch bị một cô gái nhỏ có làn da trắng ngần, ngoại hình xinh đẹp, dáng người chuẩn chỉnh hủy hoại. Đúng là mất hết tính người! “Muốn tôi chịu trách nhiệm với anh ư?” Tô Mỹ Huyên cuộn tròn người lại, không ngừng kêu khóc: “Cái đồ vô liêm sỉ này, sao lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy hả?” Cô ấy chưa bao giờ gặp qua loại người vô liêm sỉ như vậy trong đời này. Cô ấy là cô chủ của tập đoàn Tô thị, cũng là mỹ nhân xếp hàng đầu của cả… Cô ấy chạy vào nhà thay giày, sau đó cầm một chiếc hộp dài màu tím đi ra.Vừa đóng cửa lại, cô ấy chợt thoáng thấy Giang Dạ đang cầm một túi tài liệu trên tay.Tô Mỹ Huyền tò mò hỏi: “Tay anh cầm thứ gì vậy?”“Cái này à?” Giang Dạ lấy túi tài liệu ra: “Quà gặp mặt cho mẹ vợ, lần đầu tiên đến, không thể đi tay không đúng không?”Đây là hợp đồng hôm qua anh bảo Lôi Báo làm.Trên đó đã đóng dấu và có chữ ký của Lôi Báo.“Vậy mà anh còn có suy nghĩ này!” Mặc dù không biết có gì trong túi tài liệu của Giang Dạ, nhưng Tô Mỹ Huyên vẫn cảm động.Chỉ diễn kịch thôi mà Giang Dạ lại chu đáo như vậy.“Tôi đã chuẩn bị cho anh rồi!” Tô Mỹ Huyên nhét chiếc hộp trong tay cho Giang Dạ: “Đây là thứ tôi mua chiều hôm qua, đã tiêu một trăm ngàn tệ đấy, một sợi dây chuyền đá quý! Món quà của anh, tôi nhận tấm lòng giúp mẹ, nhưng lát nữa cứ dùng cái này đi!”Để giúp Giang Dạ khiến mẹ cô ấy vui vẻ, Tô Mỹ Huyên đã bỏ rất nhiều tiền.Chỉ mong rằng lần này có thể hoàn toàn thoát khỏi tên mập họ Lâm đó.“Cũng được, đi thôi, nhưng tôi thấy, có lẽ không có tác dụng đâu!”Giang Dạ không giải thích nhiều, nhận lấy chiếc hộp.Anh không khỏi cười thầm, đúng là người phụ nữ không có mắt nhìn.Túi tài liệu trong tay anh có giá một tỉ đấy... Một tiếng đồng hồ saul Long Thủ Nguyên, khách sạn Đế Hào!Giang Dạ lái chiếc BMW màu hồng của Tô Mỹ Huyên và tự tạo ra một thân phận cho mình.Tuy là ngụy tạo nhưng cũng có rất nhiều nội dung là thật.Nhưng Tô Mỹ Huyên cảm thấy không hợp lý, cho rằng không có câu nào là thật cả.Vậy mà Giang Dạ lại tự xưng là con trai của sếp lớn nào đó của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối.Thành thật mà nói, Tô Mỹ Huyên cảm thấy rất buồn cười.Sau khi vào khách sạn và đỗ xe, hai người mang theo quà và đi thẳng lên phòng tiệc Kim Tôn trên tầng hai.Trong đại sảnh, âm nhạc tao nhã, bầu không khí long trọng.Trên bục cao được trang trí rất lộng lẫy. Một chữ thọ to tướng trên màn chiếu của sân khấu. Đã có rất nhiều khách khứa đến tham gia.“Sếp Trần tập đoàn Đông Phương tặng một bức tranh cổ, chúc bà Bạch Liên thọ tỷ nam sơn.”Hội trưởng Cổ thương hội Dương Châu tặng một chiếc vòng tay ngọc bích Lam Điền và chúc bà Bạch Liên khỏe mạnh sống lâu!”Tuy nhà họ Tô cũng chỉ là gia tộc hạng hai ở Tân Tây nhưng khối tài sản hàng tỷ của họ cũng mang lại cho họ một địa vị nhất định ở Tân Tây.Những người đến chúc thọ có địa vị rất cao, số người cũng rất nhiều.Những bữa tiệc tương tự như vậy cũng là một nơi trao đổi tốt giữa những nhân vật nổi tiếng này.Rất nhiều thương nhân quen biết và hợp tác với nhau đều bắt đầu từ đây.Trong trung tâm của phòng tiệc. Bạch Liên mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, trang điểm đậm, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, đứng bên cạnh chồng mình làTô Minh Diệu, đón tiếp những vị khách tôn quý.