Tác giả:

Mặt trời giống như trứng gà vỡ nát, dịch trứng trút xuống, dính đến mức không mở mắt ra được. Cổ Y động ngón tay, khó khăn mở mắt ra. Những đốm sáng vụn vặt che kín tầm nhìn, bầu trời sáng đến kinh người. Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cô chưa thấy một ngày sáng sủa và sạch sẽ như vậy? Từ sau trận mưa to thứ ba tận thế, trời không còn sáng nữa, càng ngày càng u ám. Đầu óc hỗn loạn dần dần rõ ràng, lỗ tai ù ù dần khôi phục âm thanh. Xung quanh ồn ào, từng khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt. Miệng bọn họ há hốc, đang nói cái gì đó. Không nghe rõ...!mơ hồ...!không nghe được… “Em gái à, em sao thế?” “Nào, uống chút nước đi.” Nước mát rót vào miệng cô, cô theo bản năng mở miệng, uống từng ngụm từng ngụm, giống như đất vàng khát một thế kỷ, điên cuồng cần nước tưới. Từ khi năng lực nước của cô được cấy ghép, cô không bao giờ uống nước thoải mái như vậy nữa. Mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ, chỉ được phân rất ít đủ để bảo đảm người không bị chết khát. “Chậm một chút, chậm một chút, còn nữa, đừng vội…

Chương 23: Chương 23

[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt ThếTác giả: Lý Hồng NgưTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmMặt trời giống như trứng gà vỡ nát, dịch trứng trút xuống, dính đến mức không mở mắt ra được. Cổ Y động ngón tay, khó khăn mở mắt ra. Những đốm sáng vụn vặt che kín tầm nhìn, bầu trời sáng đến kinh người. Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cô chưa thấy một ngày sáng sủa và sạch sẽ như vậy? Từ sau trận mưa to thứ ba tận thế, trời không còn sáng nữa, càng ngày càng u ám. Đầu óc hỗn loạn dần dần rõ ràng, lỗ tai ù ù dần khôi phục âm thanh. Xung quanh ồn ào, từng khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt. Miệng bọn họ há hốc, đang nói cái gì đó. Không nghe rõ...!mơ hồ...!không nghe được… “Em gái à, em sao thế?” “Nào, uống chút nước đi.” Nước mát rót vào miệng cô, cô theo bản năng mở miệng, uống từng ngụm từng ngụm, giống như đất vàng khát một thế kỷ, điên cuồng cần nước tưới. Từ khi năng lực nước của cô được cấy ghép, cô không bao giờ uống nước thoải mái như vậy nữa. Mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ, chỉ được phân rất ít đủ để bảo đảm người không bị chết khát. “Chậm một chút, chậm một chút, còn nữa, đừng vội… Sau đó chỉnh đồng hồ báo thức, lấy hết can đảm và nằm xuống nước đá.Sóng nước lay động trên người, lạnh đến mức hai hàm răng đều đang run lẩy bẩy.“Nóng, nóng, ấm......!ấm, và......”Cô liên tục thôi miên chính mình, thôi miên đến khi ý thức dần dần mơ hồ, ngay cả nói cũng không rõ.Trong tầm mắt xuất hiện bóng ma, có người lắc lư trước mắt, Cổ Y cố gắng mở to hai mắt mới thấy rõ là ba.Khuôn mặt của ba chợt lóe lên, rồi đến mẹ, bà mỉm cười dịu dàng.Còn có Tạ Trình Lan, khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời kia bị đang đối diện với cô, trò chuyện với cô.Cô không nghe được hắn nói gì, không thể nghe rõ.Cổ Y dùng sức ghé sát đầu nghe, lỗ tai đặt ở bên miệng hắn.Bỗng nhiên miệng hắn mở ra biến thành hoa ăn thịt người thật lớn.Nó cắn chặt lỗ tai cô, nuốt cả người cô vào trong cái miệng thối tha!Thế giới tối sầm lại, màng nhĩ ong ong ong, xoang mũi tràn ngập mùi hôi thối.Cô không ngừng giãy dụa, từ trong miệng tanh hôi phất tay kích hoạt dị năng.Không! Dị năng của cô đã sớm bị tước đoạt!Dịch dạ dày của hoa ăn thịt người bắt đầu tan chảy chân cô, tiếp theo là eo, tay, cổ, miệng, mũi...!một chút, một chút, toàn bộ tiêu hóa...“Không!”Cô phất mạnh tay, vung ra một vòi nước màu xanh biếc.Một giây sau, vách tường phòng tắm đều bị ướt.“Đinh đinh đinh......” Chuông báo thức đột nhiên vang lên.Cô giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, dựa vào bồn tắm thở hổn hển.Giọt nước trên lông mi, cô lau nước trên mặt, đưa tay ấn đồng hồ báo thức.Cầm lấy khăn tắm quấn lấy mình, mơ màng đi vào phòng ngủ, ngã đầu xuống giường, cả người mê man.Cô bị sốt cao 43 độ và bất tỉnh.Nói mớ hết lần này đến lần khác.Cổ Y không hề hay biết gì, chờ tri giác trở về đã là ba ngày sau.Cô ấy tỉnh dậy vì đói, cả người suy yếu đến mức mở mắt cũng rất khó khăn.Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.Trần nhà là hoa văn màu trắng sữa, chọn lựa thật lâu mới nhìn trúng.Lúc báo kích thước, nhân viên bán hàng vô cùng kinh ngạc hỏi cô: "Phòng ngủ lớn như vậy sao?”Đúng vậy, cô chọn một cửa hàng siêu lớn làm phòng ngủ.Ý thức dần dần hồi phục, suy nghĩ dần dần thanh tỉnh.

Sau đó chỉnh đồng hồ báo thức, lấy hết can đảm và nằm xuống nước đá.

Sóng nước lay động trên người, lạnh đến mức hai hàm răng đều đang run lẩy bẩy.

“Nóng, nóng, ấm......!ấm, và......”

Cô liên tục thôi miên chính mình, thôi miên đến khi ý thức dần dần mơ hồ, ngay cả nói cũng không rõ.

Trong tầm mắt xuất hiện bóng ma, có người lắc lư trước mắt, Cổ Y cố gắng mở to hai mắt mới thấy rõ là ba.

Khuôn mặt của ba chợt lóe lên, rồi đến mẹ, bà mỉm cười dịu dàng.

Còn có Tạ Trình Lan, khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời kia bị đang đối diện với cô, trò chuyện với cô.

Cô không nghe được hắn nói gì, không thể nghe rõ.

Cổ Y dùng sức ghé sát đầu nghe, lỗ tai đặt ở bên miệng hắn.

Bỗng nhiên miệng hắn mở ra biến thành hoa ăn thịt người thật lớn.

Nó cắn chặt lỗ tai cô, nuốt cả người cô vào trong cái miệng thối tha!

Thế giới tối sầm lại, màng nhĩ ong ong ong, xoang mũi tràn ngập mùi hôi thối.

Cô không ngừng giãy dụa, từ trong miệng tanh hôi phất tay kích hoạt dị năng.

Không! Dị năng của cô đã sớm bị tước đoạt!

Dịch dạ dày của hoa ăn thịt người bắt đầu tan chảy chân cô, tiếp theo là eo, tay, cổ, miệng, mũi...!một chút, một chút, toàn bộ tiêu hóa...

“Không!”

Cô phất mạnh tay, vung ra một vòi nước màu xanh biếc.

Một giây sau, vách tường phòng tắm đều bị ướt.

“Đinh đinh đinh......” Chuông báo thức đột nhiên vang lên.

Cô giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, dựa vào bồn tắm thở hổn hển.

Giọt nước trên lông mi, cô lau nước trên mặt, đưa tay ấn đồng hồ báo thức.

Cầm lấy khăn tắm quấn lấy mình, mơ màng đi vào phòng ngủ, ngã đầu xuống giường, cả người mê man.

Cô bị sốt cao 43 độ và bất tỉnh.

Nói mớ hết lần này đến lần khác.

Cổ Y không hề hay biết gì, chờ tri giác trở về đã là ba ngày sau.

Cô ấy tỉnh dậy vì đói, cả người suy yếu đến mức mở mắt cũng rất khó khăn.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.

Trần nhà là hoa văn màu trắng sữa, chọn lựa thật lâu mới nhìn trúng.

Lúc báo kích thước, nhân viên bán hàng vô cùng kinh ngạc hỏi cô: "Phòng ngủ lớn như vậy sao?”

Đúng vậy, cô chọn một cửa hàng siêu lớn làm phòng ngủ.

Ý thức dần dần hồi phục, suy nghĩ dần dần thanh tỉnh.

[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt ThếTác giả: Lý Hồng NgưTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmMặt trời giống như trứng gà vỡ nát, dịch trứng trút xuống, dính đến mức không mở mắt ra được. Cổ Y động ngón tay, khó khăn mở mắt ra. Những đốm sáng vụn vặt che kín tầm nhìn, bầu trời sáng đến kinh người. Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cô chưa thấy một ngày sáng sủa và sạch sẽ như vậy? Từ sau trận mưa to thứ ba tận thế, trời không còn sáng nữa, càng ngày càng u ám. Đầu óc hỗn loạn dần dần rõ ràng, lỗ tai ù ù dần khôi phục âm thanh. Xung quanh ồn ào, từng khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt. Miệng bọn họ há hốc, đang nói cái gì đó. Không nghe rõ...!mơ hồ...!không nghe được… “Em gái à, em sao thế?” “Nào, uống chút nước đi.” Nước mát rót vào miệng cô, cô theo bản năng mở miệng, uống từng ngụm từng ngụm, giống như đất vàng khát một thế kỷ, điên cuồng cần nước tưới. Từ khi năng lực nước của cô được cấy ghép, cô không bao giờ uống nước thoải mái như vậy nữa. Mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ, chỉ được phân rất ít đủ để bảo đảm người không bị chết khát. “Chậm một chút, chậm một chút, còn nữa, đừng vội… Sau đó chỉnh đồng hồ báo thức, lấy hết can đảm và nằm xuống nước đá.Sóng nước lay động trên người, lạnh đến mức hai hàm răng đều đang run lẩy bẩy.“Nóng, nóng, ấm......!ấm, và......”Cô liên tục thôi miên chính mình, thôi miên đến khi ý thức dần dần mơ hồ, ngay cả nói cũng không rõ.Trong tầm mắt xuất hiện bóng ma, có người lắc lư trước mắt, Cổ Y cố gắng mở to hai mắt mới thấy rõ là ba.Khuôn mặt của ba chợt lóe lên, rồi đến mẹ, bà mỉm cười dịu dàng.Còn có Tạ Trình Lan, khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời kia bị đang đối diện với cô, trò chuyện với cô.Cô không nghe được hắn nói gì, không thể nghe rõ.Cổ Y dùng sức ghé sát đầu nghe, lỗ tai đặt ở bên miệng hắn.Bỗng nhiên miệng hắn mở ra biến thành hoa ăn thịt người thật lớn.Nó cắn chặt lỗ tai cô, nuốt cả người cô vào trong cái miệng thối tha!Thế giới tối sầm lại, màng nhĩ ong ong ong, xoang mũi tràn ngập mùi hôi thối.Cô không ngừng giãy dụa, từ trong miệng tanh hôi phất tay kích hoạt dị năng.Không! Dị năng của cô đã sớm bị tước đoạt!Dịch dạ dày của hoa ăn thịt người bắt đầu tan chảy chân cô, tiếp theo là eo, tay, cổ, miệng, mũi...!một chút, một chút, toàn bộ tiêu hóa...“Không!”Cô phất mạnh tay, vung ra một vòi nước màu xanh biếc.Một giây sau, vách tường phòng tắm đều bị ướt.“Đinh đinh đinh......” Chuông báo thức đột nhiên vang lên.Cô giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, dựa vào bồn tắm thở hổn hển.Giọt nước trên lông mi, cô lau nước trên mặt, đưa tay ấn đồng hồ báo thức.Cầm lấy khăn tắm quấn lấy mình, mơ màng đi vào phòng ngủ, ngã đầu xuống giường, cả người mê man.Cô bị sốt cao 43 độ và bất tỉnh.Nói mớ hết lần này đến lần khác.Cổ Y không hề hay biết gì, chờ tri giác trở về đã là ba ngày sau.Cô ấy tỉnh dậy vì đói, cả người suy yếu đến mức mở mắt cũng rất khó khăn.Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.Trần nhà là hoa văn màu trắng sữa, chọn lựa thật lâu mới nhìn trúng.Lúc báo kích thước, nhân viên bán hàng vô cùng kinh ngạc hỏi cô: "Phòng ngủ lớn như vậy sao?”Đúng vậy, cô chọn một cửa hàng siêu lớn làm phòng ngủ.Ý thức dần dần hồi phục, suy nghĩ dần dần thanh tỉnh.

Chương 23: Chương 23