Edit by Triệu ViuVốn dĩ cửa hàng của Thời Tiểu Ngư đột ngột nổi tiếng sau một đêm, nhưng cô vẫn thấy không vui.Một tuần trước, phía “Tâm nguyện mỹ thực” đã tung ra một đoạn video ngắn bên lề, đó là lúc Kính Gia Uyên còn sống, tham gia một chương trình giải trí âm nhạc. Lúc nghỉ ngơi trong khi ghi hình chương trình giải trí, anh đã nói chuyện trời đất với bạn bè của mình.Anh nói: Cửa hàng đồ ăn nhanh, hận gặp nhau trễ.Người trong video ngắn kia chỉ mới 27 tuổi, khuôn mặt nổi tiếng toàn cầu, anh cực kỳ dịu dàng với tất cả mọi người.Anh là thiên tài, vừa ra mắt đã đứng trên đỉnh.Năm 18 tuổi, ca khúc ra mắt của anh là “Sinh mệnh” đã khiến toàn bộ giới âm nhạc phải cảm động. Anh thiện lương, sự quý trọng và tình yêu của anh dành cho thế giới này khiến ai nghe được bài hát ấy cũng phải cảm động.Ca khúc xao xuyến, ca từ được mài giũa, giọng hát cao vút khác biệt khiến bài hát này nổi tiếng khắp chốn. Không biết vì sao bài hát này lại mang đến hy vọng cho biết bao nhiêu mảnh đời, tô thêm màu…
Chương 39: 39: Chim Bồ Câu Ở Quảng Trường 2
Những Ngày Du Lịch Cùng IdolTác giả: Thỏ Nhĩ TềTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng SinhEdit by Triệu ViuVốn dĩ cửa hàng của Thời Tiểu Ngư đột ngột nổi tiếng sau một đêm, nhưng cô vẫn thấy không vui.Một tuần trước, phía “Tâm nguyện mỹ thực” đã tung ra một đoạn video ngắn bên lề, đó là lúc Kính Gia Uyên còn sống, tham gia một chương trình giải trí âm nhạc. Lúc nghỉ ngơi trong khi ghi hình chương trình giải trí, anh đã nói chuyện trời đất với bạn bè của mình.Anh nói: Cửa hàng đồ ăn nhanh, hận gặp nhau trễ.Người trong video ngắn kia chỉ mới 27 tuổi, khuôn mặt nổi tiếng toàn cầu, anh cực kỳ dịu dàng với tất cả mọi người.Anh là thiên tài, vừa ra mắt đã đứng trên đỉnh.Năm 18 tuổi, ca khúc ra mắt của anh là “Sinh mệnh” đã khiến toàn bộ giới âm nhạc phải cảm động. Anh thiện lương, sự quý trọng và tình yêu của anh dành cho thế giới này khiến ai nghe được bài hát ấy cũng phải cảm động.Ca khúc xao xuyến, ca từ được mài giũa, giọng hát cao vút khác biệt khiến bài hát này nổi tiếng khắp chốn. Không biết vì sao bài hát này lại mang đến hy vọng cho biết bao nhiêu mảnh đời, tô thêm màu… Kiếp trước, cô lớn lên trong quán ăn nhanh do bà mở từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học liền trực tiếp tiếp quản quán ăn nhanh, cho nên có thể nói cô chưa từng rời khỏi thành phố kia.Lại càng không cần phải nói đến nơi đây, tha hương ở một đất nước Nepal kỳ lạ, hai bên đường có đủ loại cửa hàng thủ công mỹ nghệ, đi lướt qua tháp Phật màu trắng khổng lồ ở góc phố, các hình chạm khắc trên tòa nhà, dòng người xếp hàng dài để đến làm lễ trước điện thờ, tất cả đều khiến cô thích thú.Từ chỗ ở đến Quảng trường Durbar, chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ.Ba người dọc đường đi đều trò chuyện, nhìn phong cảnh chung quanh, cũng không cảm giác được đoạn đường dài này bao nhiêu.Sau khi đến quảng trường Durbar, cả ba mua vé vào cửa với giá 3.000 rupee, rồi tiến vào quảng trường.Durbar, có nghĩa là cung điện trong tiếng Nepal, thậm chí còn là nguồn gốc của địa danh Kathmandu.Bước vào Quảng trường Durbar, ba người họ bị rung động bởi vô số ngôi đền nằm rải rác xung quanh quảng trường.Mỗi ngôi đền là một tòa tháp ba tầng, có các bậc thang cao đi lên, các bức tượng sống động như thật được chạm khắc trên đỉnh đền, cửa ra vào, cửa sổ và dưới mái hiên.Lúc này là sáng sớm, ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi quảng trường, cả quảng trường thậm chí còn bị bao phủ bởi một làn sương nhẹ, cực kỳ đẹp mắt.Điều ngạc nhiên nhất đối với ba người họ chính là họ, vốn tưởng chuyện chụp hình với chim bồ câu ở Quảng trường Durbar sẽ phải khó khăn một phen nhưng không ngờ khắp nơi đều có đàn bồ câu, tiếng kêu "u u u" có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi."Còn có rất nhiều chim bồ câu này." Thời Tiểu Ngư vô thức nói.“Chúng ta hãy hoàn thành nhiệm vụ trước nhé?” Tiêu Nhã nhìn khung cảnh xung quanh, đề nghị.Mặc dù bây giờ họ rất muốn dạo chơi ở đây, nhưng lần này tới đây, chủ yếu là hoàn thành nhiệm vụ, dù sao chỉ khi tất cả nhiệm vụ được hoàn thành, mới có thể bảo PD Trương keo kiệt cung cấp đủ kinh phí cho chuyến đi tiếp theo của họ.“Ừm.” Thời Tiểu Ngư gật đầu.Cả ba người họ tụ tập lại với nhau, bọn họ gọi anh quay phim, để chụp ảnh cho ba người họ.Sau khi chuẩn bị xong máy ảnh, cả ba tiến về phía đàn bồ câu.Tiêu Nhã là một người làm trong ngành thời trang, đi đến đâu cũng sẽ rất chú trọng đến việc mình sẽ mặc gì, đây đã là thói quen nghề nghiệp của cô ấy, nên lần này ra ngoài, cũng đi giày cao gót.Nhưng bây giờ, có vẻ là do đôi giày cao gót này, đã xảy ra vấn đề.Bởi vì trong khi đi giày cao gót, sẽ phát ra tiếng "cộp cộp cộp", mà đàn chim bồ câu dường như rất sợ hãi âm thanh này, ngay khi Tiêu Nhã đến gần, chúng sẽ "vút" bay đi.Trong máy ảnh vốn là một đàn bồ câu, nhưng trong nháy mắt chỉ còn lại ba hai con bồ câu nhỏ, chúng cũng đang vỗ cánh bay đi về phía xa.Tiêu Nhã: "! ""Chúng ta! đổi địa điểm đi." Thời Tiểu Ngư đề nghị.Hiện tại không đổi thì cũng không có cách nào khác, ba người lập tức kêu gọi anh quay phim, đến trước một ngôi đền khác, chuẩn bị chụp ảnh.Nhưng ngay khi Tiêu Nhã bước tới, những con chim bồ câu lại tranh nhau bay đi.Tiêu Nhã: "! "Cô ấy đột nhiên có xúc động muốn ném đôi giày của mình đi, cứ đi chân trần đến đó thôi!Đến lúc đó bảo anh quay phim đừng chụp chân của cô ấy..
Kiếp trước, cô lớn lên trong quán ăn nhanh do bà mở từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học liền trực tiếp tiếp quản quán ăn nhanh, cho nên có thể nói cô chưa từng rời khỏi thành phố kia.
Lại càng không cần phải nói đến nơi đây, tha hương ở một đất nước Nepal kỳ lạ, hai bên đường có đủ loại cửa hàng thủ công mỹ nghệ, đi lướt qua tháp Phật màu trắng khổng lồ ở góc phố, các hình chạm khắc trên tòa nhà, dòng người xếp hàng dài để đến làm lễ trước điện thờ, tất cả đều khiến cô thích thú.
Từ chỗ ở đến Quảng trường Durbar, chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Ba người dọc đường đi đều trò chuyện, nhìn phong cảnh chung quanh, cũng không cảm giác được đoạn đường dài này bao nhiêu.
Sau khi đến quảng trường Durbar, cả ba mua vé vào cửa với giá 3.
000 rupee, rồi tiến vào quảng trường.
Durbar, có nghĩa là cung điện trong tiếng Nepal, thậm chí còn là nguồn gốc của địa danh Kathmandu.
Bước vào Quảng trường Durbar, ba người họ bị rung động bởi vô số ngôi đền nằm rải rác xung quanh quảng trường.
Mỗi ngôi đền là một tòa tháp ba tầng, có các bậc thang cao đi lên, các bức tượng sống động như thật được chạm khắc trên đỉnh đền, cửa ra vào, cửa sổ và dưới mái hiên.
Lúc này là sáng sớm, ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi quảng trường, cả quảng trường thậm chí còn bị bao phủ bởi một làn sương nhẹ, cực kỳ đẹp mắt.
Điều ngạc nhiên nhất đối với ba người họ chính là họ, vốn tưởng chuyện chụp hình với chim bồ câu ở Quảng trường Durbar sẽ phải khó khăn một phen nhưng không ngờ khắp nơi đều có đàn bồ câu, tiếng kêu "u u u" có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi.
"Còn có rất nhiều chim bồ câu này.
" Thời Tiểu Ngư vô thức nói.
“Chúng ta hãy hoàn thành nhiệm vụ trước nhé?” Tiêu Nhã nhìn khung cảnh xung quanh, đề nghị.
Mặc dù bây giờ họ rất muốn dạo chơi ở đây, nhưng lần này tới đây, chủ yếu là hoàn thành nhiệm vụ, dù sao chỉ khi tất cả nhiệm vụ được hoàn thành, mới có thể bảo PD Trương keo kiệt cung cấp đủ kinh phí cho chuyến đi tiếp theo của họ.
“Ừm.
” Thời Tiểu Ngư gật đầu.
Cả ba người họ tụ tập lại với nhau, bọn họ gọi anh quay phim, để chụp ảnh cho ba người họ.
Sau khi chuẩn bị xong máy ảnh, cả ba tiến về phía đàn bồ câu.
Tiêu Nhã là một người làm trong ngành thời trang, đi đến đâu cũng sẽ rất chú trọng đến việc mình sẽ mặc gì, đây đã là thói quen nghề nghiệp của cô ấy, nên lần này ra ngoài, cũng đi giày cao gót.
Nhưng bây giờ, có vẻ là do đôi giày cao gót này, đã xảy ra vấn đề.
Bởi vì trong khi đi giày cao gót, sẽ phát ra tiếng "cộp cộp cộp", mà đàn chim bồ câu dường như rất sợ hãi âm thanh này, ngay khi Tiêu Nhã đến gần, chúng sẽ "vút" bay đi.
Trong máy ảnh vốn là một đàn bồ câu, nhưng trong nháy mắt chỉ còn lại ba hai con bồ câu nhỏ, chúng cũng đang vỗ cánh bay đi về phía xa.
Tiêu Nhã: "! ""Chúng ta! đổi địa điểm đi.
" Thời Tiểu Ngư đề nghị.
Hiện tại không đổi thì cũng không có cách nào khác, ba người lập tức kêu gọi anh quay phim, đến trước một ngôi đền khác, chuẩn bị chụp ảnh.
Nhưng ngay khi Tiêu Nhã bước tới, những con chim bồ câu lại tranh nhau bay đi.
Tiêu Nhã: "! "Cô ấy đột nhiên có xúc động muốn ném đôi giày của mình đi, cứ đi chân trần đến đó thôi!Đến lúc đó bảo anh quay phim đừng chụp chân của cô ấy.
.
Những Ngày Du Lịch Cùng IdolTác giả: Thỏ Nhĩ TềTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng SinhEdit by Triệu ViuVốn dĩ cửa hàng của Thời Tiểu Ngư đột ngột nổi tiếng sau một đêm, nhưng cô vẫn thấy không vui.Một tuần trước, phía “Tâm nguyện mỹ thực” đã tung ra một đoạn video ngắn bên lề, đó là lúc Kính Gia Uyên còn sống, tham gia một chương trình giải trí âm nhạc. Lúc nghỉ ngơi trong khi ghi hình chương trình giải trí, anh đã nói chuyện trời đất với bạn bè của mình.Anh nói: Cửa hàng đồ ăn nhanh, hận gặp nhau trễ.Người trong video ngắn kia chỉ mới 27 tuổi, khuôn mặt nổi tiếng toàn cầu, anh cực kỳ dịu dàng với tất cả mọi người.Anh là thiên tài, vừa ra mắt đã đứng trên đỉnh.Năm 18 tuổi, ca khúc ra mắt của anh là “Sinh mệnh” đã khiến toàn bộ giới âm nhạc phải cảm động. Anh thiện lương, sự quý trọng và tình yêu của anh dành cho thế giới này khiến ai nghe được bài hát ấy cũng phải cảm động.Ca khúc xao xuyến, ca từ được mài giũa, giọng hát cao vút khác biệt khiến bài hát này nổi tiếng khắp chốn. Không biết vì sao bài hát này lại mang đến hy vọng cho biết bao nhiêu mảnh đời, tô thêm màu… Kiếp trước, cô lớn lên trong quán ăn nhanh do bà mở từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học liền trực tiếp tiếp quản quán ăn nhanh, cho nên có thể nói cô chưa từng rời khỏi thành phố kia.Lại càng không cần phải nói đến nơi đây, tha hương ở một đất nước Nepal kỳ lạ, hai bên đường có đủ loại cửa hàng thủ công mỹ nghệ, đi lướt qua tháp Phật màu trắng khổng lồ ở góc phố, các hình chạm khắc trên tòa nhà, dòng người xếp hàng dài để đến làm lễ trước điện thờ, tất cả đều khiến cô thích thú.Từ chỗ ở đến Quảng trường Durbar, chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ.Ba người dọc đường đi đều trò chuyện, nhìn phong cảnh chung quanh, cũng không cảm giác được đoạn đường dài này bao nhiêu.Sau khi đến quảng trường Durbar, cả ba mua vé vào cửa với giá 3.000 rupee, rồi tiến vào quảng trường.Durbar, có nghĩa là cung điện trong tiếng Nepal, thậm chí còn là nguồn gốc của địa danh Kathmandu.Bước vào Quảng trường Durbar, ba người họ bị rung động bởi vô số ngôi đền nằm rải rác xung quanh quảng trường.Mỗi ngôi đền là một tòa tháp ba tầng, có các bậc thang cao đi lên, các bức tượng sống động như thật được chạm khắc trên đỉnh đền, cửa ra vào, cửa sổ và dưới mái hiên.Lúc này là sáng sớm, ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi quảng trường, cả quảng trường thậm chí còn bị bao phủ bởi một làn sương nhẹ, cực kỳ đẹp mắt.Điều ngạc nhiên nhất đối với ba người họ chính là họ, vốn tưởng chuyện chụp hình với chim bồ câu ở Quảng trường Durbar sẽ phải khó khăn một phen nhưng không ngờ khắp nơi đều có đàn bồ câu, tiếng kêu "u u u" có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi."Còn có rất nhiều chim bồ câu này." Thời Tiểu Ngư vô thức nói.“Chúng ta hãy hoàn thành nhiệm vụ trước nhé?” Tiêu Nhã nhìn khung cảnh xung quanh, đề nghị.Mặc dù bây giờ họ rất muốn dạo chơi ở đây, nhưng lần này tới đây, chủ yếu là hoàn thành nhiệm vụ, dù sao chỉ khi tất cả nhiệm vụ được hoàn thành, mới có thể bảo PD Trương keo kiệt cung cấp đủ kinh phí cho chuyến đi tiếp theo của họ.“Ừm.” Thời Tiểu Ngư gật đầu.Cả ba người họ tụ tập lại với nhau, bọn họ gọi anh quay phim, để chụp ảnh cho ba người họ.Sau khi chuẩn bị xong máy ảnh, cả ba tiến về phía đàn bồ câu.Tiêu Nhã là một người làm trong ngành thời trang, đi đến đâu cũng sẽ rất chú trọng đến việc mình sẽ mặc gì, đây đã là thói quen nghề nghiệp của cô ấy, nên lần này ra ngoài, cũng đi giày cao gót.Nhưng bây giờ, có vẻ là do đôi giày cao gót này, đã xảy ra vấn đề.Bởi vì trong khi đi giày cao gót, sẽ phát ra tiếng "cộp cộp cộp", mà đàn chim bồ câu dường như rất sợ hãi âm thanh này, ngay khi Tiêu Nhã đến gần, chúng sẽ "vút" bay đi.Trong máy ảnh vốn là một đàn bồ câu, nhưng trong nháy mắt chỉ còn lại ba hai con bồ câu nhỏ, chúng cũng đang vỗ cánh bay đi về phía xa.Tiêu Nhã: "! ""Chúng ta! đổi địa điểm đi." Thời Tiểu Ngư đề nghị.Hiện tại không đổi thì cũng không có cách nào khác, ba người lập tức kêu gọi anh quay phim, đến trước một ngôi đền khác, chuẩn bị chụp ảnh.Nhưng ngay khi Tiêu Nhã bước tới, những con chim bồ câu lại tranh nhau bay đi.Tiêu Nhã: "! "Cô ấy đột nhiên có xúc động muốn ném đôi giày của mình đi, cứ đi chân trần đến đó thôi!Đến lúc đó bảo anh quay phim đừng chụp chân của cô ấy..