Ngày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì…
Chương 4
Cô Vợ Ngốc Của Âm QuânTác giả: SS Hà ThầnTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhNgày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì… Trong mơ hồ, cảm giác Từ Dương kéo chân tôi lôi đi, anh ta vừa đi vừa nói khe khẽ: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà †ao, là người hay ma đều không thể thoát..."Giọng hát của anh ta, so với bà chị điên khùng, càng khủng khiếp...Lúc tôi tỉnh dậy, đã không biết mình đang ở đâu.Tôi khế động đậy, phát hiện mình đang bị trói chân tay, tôi bây giờ đang nằm trên đất, giống như một con côn trùng, chỉ có thể khẽ động người.Trước mặt ngồi xổm một bóng người. Đó là chị của Từ Dương.Lưng chị ta hướng vào tôi, không biết đang làm gì.Tôi cố gắng nhướn dài cổ ra để nhìn cho rõ, Chị của Từ Dương đang bày một hàng cơm trằng, mỗi bát cơm đều cảm ba nén hương, không biết là đang muốn cúng bái ai.Hơn nữa, trong phòng này rõ ràng có bàn thờ, không biết vì sao lại bày hết xuống đất?Không biết có phải do chị của Từ Dương phát bệnh, nên mang hết đồ cúng trên bàn thờ đặt xuống đất chơi hay không?Tôi khế ho một hai tiếng, đợi chị của Từ Dương quay đầu lại, tôi cố gắng làm ra vẻ thân thiện hỏi: "chị ơi, chị đang cúng cho ai đấy?""Từ Dương khế mở miệng cười, điệu cười làm tôi không rõ là điên giả hay điên thật.Chị ta bắt đầu từ cái linh bài thứ hai bắt đầu, từng cái vừa chỉ vừa nói: "em dâu, em dâu, em dâu..."Có tất cả 13 cái bài vị, chị ta nói 12 tiếng em dâu.Tôi có chút không hiểu: "Sao lại nhiều em dâu thế? Chị rốt cục có bao nhiêu cậu em trai?"Chị của Từ Dương lắc lắc đầu, lại bắt đầu đếm từ chiếc bài vị thứ hai, mỗi bài vị là một tiếng "em dâu", đếm đi rồi lại đếm lại.Tôi lại thấy mơ hồ, sau đó rốt cuộc hiểu ra: "Những người này có phải là vợ của Từ Dương không? Từ Dương lấy mười ba người vợ?Chị của Từ Dương lắc lắc đầu."Không phải lấy mười ba người?" Tôi không hiểu lắm.Chị của Từ Dương chỉ vào cái bài vị cuối cùng — cái bài vị đó có hơi khác so với các bài vị khác, điều này thì tôi cũng nhận ra rồi, đó là một cái bài vị không có chữ, tất cả carc linh vi còn khác đều có tên có họ.Chị của Từ Dương nói: "Của em"Tôi còn chưa chết, sao phải lập bài vị!Vừa nghĩ đến đây, tôi lạnh hết cả sống lưng!Đúng rồi.Chính vì tôi chưa chết, nên trên bài vị kia không khắc tên của tôi.Nếu mà như vậy...Trước đó những người có tên được khắc trên linh vi đó, đều đã chết...Từ Dương lấy mười hai người vợ, chết mười hai người, mà mình lại là người xấu số thứ mười ba...
Trong mơ hồ, cảm giác Từ Dương kéo chân tôi lôi đi, anh ta vừa đi vừa nói khe khẽ: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà †ao, là người hay ma đều không thể thoát..."
Giọng hát của anh ta, so với bà chị điên khùng, càng khủng khiếp...
Lúc tôi tỉnh dậy, đã không biết mình đang ở đâu.
Tôi khế động đậy, phát hiện mình đang bị trói chân tay, tôi bây giờ đang nằm trên đất, giống như một con côn trùng, chỉ có thể khẽ động người.
Trước mặt ngồi xổm một bóng người. Đó là chị của Từ Dương.
Lưng chị ta hướng vào tôi, không biết đang làm gì.
Tôi cố gắng nhướn dài cổ ra để nhìn cho rõ, Chị của Từ Dương đang bày một hàng cơm trằng, mỗi bát cơm đều cảm ba nén hương, không biết là đang muốn cúng bái ai.
Hơn nữa, trong phòng này rõ ràng có bàn thờ, không biết vì sao lại bày hết xuống đất?
Không biết có phải do chị của Từ Dương phát bệnh, nên mang hết đồ cúng trên bàn thờ đặt xuống đất chơi hay không?
Tôi khế ho một hai tiếng, đợi chị của Từ Dương quay đầu lại, tôi cố gắng làm ra vẻ thân thiện hỏi: "chị ơi, chị đang cúng cho ai đấy?"
"Từ Dương khế mở miệng cười, điệu cười làm tôi không rõ là điên giả hay điên thật.
Chị ta bắt đầu từ cái linh bài thứ hai bắt đầu, từng cái vừa chỉ vừa nói: "em dâu, em dâu, em dâu..."
Có tất cả 13 cái bài vị, chị ta nói 12 tiếng em dâu.
Tôi có chút không hiểu: "Sao lại nhiều em dâu thế? Chị rốt cục có bao nhiêu cậu em trai?"
Chị của Từ Dương lắc lắc đầu, lại bắt đầu đếm từ chiếc bài vị thứ hai, mỗi bài vị là một tiếng "em dâu", đếm đi rồi lại đếm lại.
Tôi lại thấy mơ hồ, sau đó rốt cuộc hiểu ra: "Những người này có phải là vợ của Từ Dương không? Từ Dương lấy mười ba người vợ?
Chị của Từ Dương lắc lắc đầu.
"Không phải lấy mười ba người?" Tôi không hiểu lắm.
Chị của Từ Dương chỉ vào cái bài vị cuối cùng — cái bài vị đó có hơi khác so với các bài vị khác, điều này thì tôi cũng nhận ra rồi, đó là một cái bài vị không có chữ, tất cả carc linh vi còn khác đều có tên có họ.
Chị của Từ Dương nói: "Của em"
Tôi còn chưa chết, sao phải lập bài vị!
Vừa nghĩ đến đây, tôi lạnh hết cả sống lưng!
Đúng rồi.
Chính vì tôi chưa chết, nên trên bài vị kia không khắc tên của tôi.
Nếu mà như vậy...
Trước đó những người có tên được khắc trên linh vi đó, đều đã chết...
Từ Dương lấy mười hai người vợ, chết mười hai người, mà mình lại là người xấu số thứ mười ba...
Cô Vợ Ngốc Của Âm QuânTác giả: SS Hà ThầnTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhNgày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì… Trong mơ hồ, cảm giác Từ Dương kéo chân tôi lôi đi, anh ta vừa đi vừa nói khe khẽ: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà †ao, là người hay ma đều không thể thoát..."Giọng hát của anh ta, so với bà chị điên khùng, càng khủng khiếp...Lúc tôi tỉnh dậy, đã không biết mình đang ở đâu.Tôi khế động đậy, phát hiện mình đang bị trói chân tay, tôi bây giờ đang nằm trên đất, giống như một con côn trùng, chỉ có thể khẽ động người.Trước mặt ngồi xổm một bóng người. Đó là chị của Từ Dương.Lưng chị ta hướng vào tôi, không biết đang làm gì.Tôi cố gắng nhướn dài cổ ra để nhìn cho rõ, Chị của Từ Dương đang bày một hàng cơm trằng, mỗi bát cơm đều cảm ba nén hương, không biết là đang muốn cúng bái ai.Hơn nữa, trong phòng này rõ ràng có bàn thờ, không biết vì sao lại bày hết xuống đất?Không biết có phải do chị của Từ Dương phát bệnh, nên mang hết đồ cúng trên bàn thờ đặt xuống đất chơi hay không?Tôi khế ho một hai tiếng, đợi chị của Từ Dương quay đầu lại, tôi cố gắng làm ra vẻ thân thiện hỏi: "chị ơi, chị đang cúng cho ai đấy?""Từ Dương khế mở miệng cười, điệu cười làm tôi không rõ là điên giả hay điên thật.Chị ta bắt đầu từ cái linh bài thứ hai bắt đầu, từng cái vừa chỉ vừa nói: "em dâu, em dâu, em dâu..."Có tất cả 13 cái bài vị, chị ta nói 12 tiếng em dâu.Tôi có chút không hiểu: "Sao lại nhiều em dâu thế? Chị rốt cục có bao nhiêu cậu em trai?"Chị của Từ Dương lắc lắc đầu, lại bắt đầu đếm từ chiếc bài vị thứ hai, mỗi bài vị là một tiếng "em dâu", đếm đi rồi lại đếm lại.Tôi lại thấy mơ hồ, sau đó rốt cuộc hiểu ra: "Những người này có phải là vợ của Từ Dương không? Từ Dương lấy mười ba người vợ?Chị của Từ Dương lắc lắc đầu."Không phải lấy mười ba người?" Tôi không hiểu lắm.Chị của Từ Dương chỉ vào cái bài vị cuối cùng — cái bài vị đó có hơi khác so với các bài vị khác, điều này thì tôi cũng nhận ra rồi, đó là một cái bài vị không có chữ, tất cả carc linh vi còn khác đều có tên có họ.Chị của Từ Dương nói: "Của em"Tôi còn chưa chết, sao phải lập bài vị!Vừa nghĩ đến đây, tôi lạnh hết cả sống lưng!Đúng rồi.Chính vì tôi chưa chết, nên trên bài vị kia không khắc tên của tôi.Nếu mà như vậy...Trước đó những người có tên được khắc trên linh vi đó, đều đã chết...Từ Dương lấy mười hai người vợ, chết mười hai người, mà mình lại là người xấu số thứ mười ba...