Ngày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì…
Chương 5
Cô Vợ Ngốc Của Âm QuânTác giả: SS Hà ThầnTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhNgày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì… Chẳng trách khi chị của Từ Dương tỉnh đã nhắc tôi điều đó!Nếu không mau chóng chạy thoát ra ngoài, tôi cũng sẽ chết ở đây!Chị ơi cứu em! Tranh thủ lúc này không có người, chị giúp em bỏ dây trói này ra. Chỉ cần chị mở trói giúp em, em sẽ đưa chị thoát ra khỏi đây, sau khi ra khỏi đây, em sẽ tìm một bác sỹ tốt, để chữa bệnh cho chị, để chị có thể sống một cuộc sống bình thường! có được không?" Tôi ôm hi vọng nói với chị của Từ Dương.Chị của Từ Dương lắc lắc đầu.Chị ta chỉ tay vào bài vị đầu tiên, nói hai từ: "củatao Tôi ngây ngốc.Trên bài vị đó ghi: "Ôn Như Ca chỉ bài vị" mà trên đó chữ Ca thiếu một nét phẩy.Mà chị của Từ Dương cười ám muội. Tôi lạnh sống lưng!"Chị họ Ôn? Chị không phải chị ruột của Từ Dương?!" Tôi ngạc nhiên hỏi."đồng, dưỡng, dâu." Ôn Như Ca ngồi xuống, cầm bát cơm thứ nhất lên ăn, vui vẻ cười nói: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trẳng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà †ao, là người hay ma đều không thể thoát!..."Cô ta vừa đọc vừa ăn, mà ăn rất vui vẻ.Đột nhiên một đợt gió lạnh người thổi vào, làm †ôi cảm thấy ớn lạnh.Mấy nén hương trước mặt bỗng chốc kì dị lạ thường, đốm lửa lúc tỏ lúc mờ, rồi theo một cách phản khoa học, bỗng chốc hương cháy dần đến gốc, cuối cùng thì tất cả tàn hương đều rơi xuống bát cơm trằng, đều tăm tắp một cách kì lạ, vừa hay che phủ hết cả bát cơm, không lộ một chút màu trắng nào của cơm.Ôn Như Ca cũng vừa ăn xong bát cơm của cô †a.Cô ta bê bát cơm cuối cùng, đi về phía tôi. Tôi nhớ lại câu đồng dao mà cô ta và Từ Dương hay hát, xem ra Từ Dương giết vợ cũng có quy luậtrồi, mà cho ăn cơm trắng cũng là bước thứ hai!"Tôi không ăn!" Tôi cố gắng phản kháng lại!Nhưng Ôn Như Ca cũng không biết sức lực từ đâu, bóp được miệng tôi ra, nhét một thứ gì đó to như ngón tay cái vào miệng tôi.Không phải là cơm trẳng.Tôi ngạc nhiên tột độ, lúc này mới phát hiện, bát trong tay Ôn Như Ca sạch sẽ, một hạt cơm cũng không có.Tôi khế động cái miệng, hình như là thịt.Thịt sống."Qe..." Khi phát hiện đó là một miếng thịt sống mềm mềm, dạ dày tôi lộn lên, tôi bắt đầu nôn!Ôn Như Ca ngay lập tức bịt mồm tôi."Muốn sống, thì phải nuốt nó!" Lúc này, trông cô †a có vẻ là bình thường.Tôi cảm thấy cô ta không có ý hại mình, thế là cố gắng nhắm mắt nhắm mũi, nuốt miếng thịt sống kia.Thấy tôi nuốt miếng thịt sống rồi, Ôn Như Ca mới bỏ tay ra, cười mãn nguyện.Tôi thấy cô ta lúc này mới thấy có chút bình thường, thế là mau chóng hỏi: "Cô cho tôi ăn cái thứ đó rốt cuộc là cái gì vậy?""Thịt""Thịt gì vậy""Thịt của nó"
Chẳng trách khi chị của Từ Dương tỉnh đã nhắc tôi điều đó!
Nếu không mau chóng chạy thoát ra ngoài, tôi cũng sẽ chết ở đây!
Chị ơi cứu em! Tranh thủ lúc này không có người, chị giúp em bỏ dây trói này ra. Chỉ cần chị mở trói giúp em, em sẽ đưa chị thoát ra khỏi đây, sau khi ra khỏi đây, em sẽ tìm một bác sỹ tốt, để chữa bệnh cho chị, để chị có thể sống một cuộc sống bình thường! có được không?" Tôi ôm hi vọng nói với chị của Từ Dương.
Chị của Từ Dương lắc lắc đầu.
Chị ta chỉ tay vào bài vị đầu tiên, nói hai từ: "của
tao Tôi ngây ngốc.
Trên bài vị đó ghi: "Ôn Như Ca chỉ bài vị" mà trên đó chữ Ca thiếu một nét phẩy.
Mà chị của Từ Dương cười ám muội. Tôi lạnh sống lưng!
"Chị họ Ôn? Chị không phải chị ruột của Từ Dương?!" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"đồng, dưỡng, dâu." Ôn Như Ca ngồi xuống, cầm bát cơm thứ nhất lên ăn, vui vẻ cười nói: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trẳng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà †ao, là người hay ma đều không thể thoát!..."
Cô ta vừa đọc vừa ăn, mà ăn rất vui vẻ.
Đột nhiên một đợt gió lạnh người thổi vào, làm †ôi cảm thấy ớn lạnh.
Mấy nén hương trước mặt bỗng chốc kì dị lạ thường, đốm lửa lúc tỏ lúc mờ, rồi theo một cách phản khoa học, bỗng chốc hương cháy dần đến gốc, cuối cùng thì tất cả tàn hương đều rơi xuống bát cơm trằng, đều tăm tắp một cách kì lạ, vừa hay che phủ hết cả bát cơm, không lộ một chút màu trắng nào của cơm.
Ôn Như Ca cũng vừa ăn xong bát cơm của cô †a.
Cô ta bê bát cơm cuối cùng, đi về phía tôi. Tôi nhớ lại câu đồng dao mà cô ta và Từ Dương hay hát, xem ra Từ Dương giết vợ cũng có quy luật
rồi, mà cho ăn cơm trắng cũng là bước thứ hai!
"Tôi không ăn!" Tôi cố gắng phản kháng lại!
Nhưng Ôn Như Ca cũng không biết sức lực từ đâu, bóp được miệng tôi ra, nhét một thứ gì đó to như ngón tay cái vào miệng tôi.
Không phải là cơm trẳng.
Tôi ngạc nhiên tột độ, lúc này mới phát hiện, bát trong tay Ôn Như Ca sạch sẽ, một hạt cơm cũng không có.
Tôi khế động cái miệng, hình như là thịt.
Thịt sống.
"Qe..." Khi phát hiện đó là một miếng thịt sống mềm mềm, dạ dày tôi lộn lên, tôi bắt đầu nôn!
Ôn Như Ca ngay lập tức bịt mồm tôi.
"Muốn sống, thì phải nuốt nó!" Lúc này, trông cô †a có vẻ là bình thường.
Tôi cảm thấy cô ta không có ý hại mình, thế là cố gắng nhắm mắt nhắm mũi, nuốt miếng thịt sống kia.
Thấy tôi nuốt miếng thịt sống rồi, Ôn Như Ca mới bỏ tay ra, cười mãn nguyện.
Tôi thấy cô ta lúc này mới thấy có chút bình thường, thế là mau chóng hỏi: "Cô cho tôi ăn cái thứ đó rốt cuộc là cái gì vậy?"
"Thịt"
"Thịt gì vậy"
"Thịt của nó"
Cô Vợ Ngốc Của Âm QuânTác giả: SS Hà ThầnTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhNgày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì… Chẳng trách khi chị của Từ Dương tỉnh đã nhắc tôi điều đó!Nếu không mau chóng chạy thoát ra ngoài, tôi cũng sẽ chết ở đây!Chị ơi cứu em! Tranh thủ lúc này không có người, chị giúp em bỏ dây trói này ra. Chỉ cần chị mở trói giúp em, em sẽ đưa chị thoát ra khỏi đây, sau khi ra khỏi đây, em sẽ tìm một bác sỹ tốt, để chữa bệnh cho chị, để chị có thể sống một cuộc sống bình thường! có được không?" Tôi ôm hi vọng nói với chị của Từ Dương.Chị của Từ Dương lắc lắc đầu.Chị ta chỉ tay vào bài vị đầu tiên, nói hai từ: "củatao Tôi ngây ngốc.Trên bài vị đó ghi: "Ôn Như Ca chỉ bài vị" mà trên đó chữ Ca thiếu một nét phẩy.Mà chị của Từ Dương cười ám muội. Tôi lạnh sống lưng!"Chị họ Ôn? Chị không phải chị ruột của Từ Dương?!" Tôi ngạc nhiên hỏi."đồng, dưỡng, dâu." Ôn Như Ca ngồi xuống, cầm bát cơm thứ nhất lên ăn, vui vẻ cười nói: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trẳng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà †ao, là người hay ma đều không thể thoát!..."Cô ta vừa đọc vừa ăn, mà ăn rất vui vẻ.Đột nhiên một đợt gió lạnh người thổi vào, làm †ôi cảm thấy ớn lạnh.Mấy nén hương trước mặt bỗng chốc kì dị lạ thường, đốm lửa lúc tỏ lúc mờ, rồi theo một cách phản khoa học, bỗng chốc hương cháy dần đến gốc, cuối cùng thì tất cả tàn hương đều rơi xuống bát cơm trằng, đều tăm tắp một cách kì lạ, vừa hay che phủ hết cả bát cơm, không lộ một chút màu trắng nào của cơm.Ôn Như Ca cũng vừa ăn xong bát cơm của cô †a.Cô ta bê bát cơm cuối cùng, đi về phía tôi. Tôi nhớ lại câu đồng dao mà cô ta và Từ Dương hay hát, xem ra Từ Dương giết vợ cũng có quy luậtrồi, mà cho ăn cơm trắng cũng là bước thứ hai!"Tôi không ăn!" Tôi cố gắng phản kháng lại!Nhưng Ôn Như Ca cũng không biết sức lực từ đâu, bóp được miệng tôi ra, nhét một thứ gì đó to như ngón tay cái vào miệng tôi.Không phải là cơm trẳng.Tôi ngạc nhiên tột độ, lúc này mới phát hiện, bát trong tay Ôn Như Ca sạch sẽ, một hạt cơm cũng không có.Tôi khế động cái miệng, hình như là thịt.Thịt sống."Qe..." Khi phát hiện đó là một miếng thịt sống mềm mềm, dạ dày tôi lộn lên, tôi bắt đầu nôn!Ôn Như Ca ngay lập tức bịt mồm tôi."Muốn sống, thì phải nuốt nó!" Lúc này, trông cô †a có vẻ là bình thường.Tôi cảm thấy cô ta không có ý hại mình, thế là cố gắng nhắm mắt nhắm mũi, nuốt miếng thịt sống kia.Thấy tôi nuốt miếng thịt sống rồi, Ôn Như Ca mới bỏ tay ra, cười mãn nguyện.Tôi thấy cô ta lúc này mới thấy có chút bình thường, thế là mau chóng hỏi: "Cô cho tôi ăn cái thứ đó rốt cuộc là cái gì vậy?""Thịt""Thịt gì vậy""Thịt của nó"