Tác giả:

Ngày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì…

Chương 9

Cô Vợ Ngốc Của Âm QuânTác giả: SS Hà ThầnTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhNgày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì… Tôi nhanh trí, ngay lập tức nũng nịu với Từ Dương: "Dương, đừng giết em, em sẽ nghe lời anh! Tất cả việc này, tất cả đều do chị anh bày ra, em có tội tình gì đâu!""Không được!" Mẹ Từ Dương không hề để Từ Dương một cơ hội để suy nghĩ lại, nói là làm, bà ta quét một cái, liền quét ngay cái bài vị cuối cùng đó mang xuống, "Loại đàn bà không sạch sẽ này nên băm nhỏ cho chó ăn! Đừng mơ vào từ đường của nhà tai""Dương" Tôi cũng gọi trong gấp gáp!"Từ Dương còn niệm tình cũ, hắn ta hạ quyết tâm, đứng trước mặt tôi, che cho tôi, nói với mẹ hắn: "Mẹ, đủ rồi! đã là người thứ 13 rồi, mẹ còn muốn thế nào? Đã 12 người rồi, con thích thì mẹ lại không, mẹ thích thì con lại không, đều đã bị bức đến chết! cứ như cách làm này của mẹ, Từ Gia chúng ta đến khi nào mới có hậu?"Mẹ hẳn nghe thế, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.Bà ta trầm ngâm dò xét tôi một chút, so với Từ Dương mà nói thì ánh mắt của bà ta sắc hơn dao nhọn, thế là tôi có chút sợ hãi nép sau người Từ Dương.Chắc cũng vì kiểu"khép nép dựa hơi" này mà bà †a nghĩ tôi đang ỷ lại vào con trai bà ta, thế là bà ta thở ra một cái: "được rồi, sau bao nhiêu năm, thì tao cũng thấy mệt rồi. Dù gì tối qua cô ta cũng ngủ trên nắp quan tài rồi, cũng đã là người nhà chúng ta. Hai đứa bay đi động phòng đi!""Bây giờ?!"Đừng nói Từ Dương, ngay cả tôi cũng khựng lại!Cái nhịp điệu này, cũng nhanh quá cơITôi vừa mới qua một trận, lại ngay lập tức thêm trận nữa? cho dù có là bán thân, cũng cần nghỉ ngơichứ!Mẹ Từ Dương không nói gì, quay ra ngoài đi mất.Nhưng bà ta vừa ra ngoài, lại khóa trái cửa lại!Vậy ý là, để tôi với Từ Dương làm chuyện đó ở đây??Điều này... Bà cũng nên cho một cái giường, cho cái chăn,không thì, cũng bỏ mấy cái bài vị kia đi! Trước bài vị của người ta, cũng định làm chuyện đó??Từ Dương đưa ánh mắt "không còn cách nào khác" qua tôi.Ánh mắt đấy, dường như có chút gì đó.Hắn ta quỳ bên cạnh tôi.Tôi đột nhiên căng cứng người lại.Sau đó, hẳn ta đưa tay nắm lấy đầu gối của tôi, lúc đó tôi trắng bệch cả mặt. Cho dù lúc nãy có diễn như thế nào đi nữa, nhưng cơ thể tôi thì rất thành thật - thực sự không muốn hắn ta động vào!"Từ Dương cũng không biết làm sao, đột nhiên cụt hứng, đi đến cửa, gõ gõ cửa, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Tình Nhi, mở cửa giúp tôi."Cửa khậc cái mở ra.Một trận gió âm tràn vào.Từ Dương đi ra, và đóng cửa lại.Nhưng tôi lại thấy rõ ràng - bên ngoài nào đâu có người giúp hắn mở cửa! Là do cửa tự mở ralĐúng rồi, "Tình Nhi" Cái tên sao nghe quen quen?

Tôi nhanh trí, ngay lập tức nũng nịu với Từ Dương: "Dương, đừng giết em, em sẽ nghe lời anh! Tất cả việc này, tất cả đều do chị anh bày ra, em có tội tình gì đâu!"

"Không được!" Mẹ Từ Dương không hề để Từ Dương một cơ hội để suy nghĩ lại, nói là làm, bà ta quét một cái, liền quét ngay cái bài vị cuối cùng đó mang xuống, "Loại đàn bà không sạch sẽ này nên băm nhỏ cho chó ăn! Đừng mơ vào từ đường của nhà tai"

"Dương" Tôi cũng gọi trong gấp gáp!

"Từ Dương còn niệm tình cũ, hắn ta hạ quyết tâm, đứng trước mặt tôi, che cho tôi, nói với mẹ hắn: "Mẹ, đủ rồi! đã là người thứ 13 rồi, mẹ còn muốn thế nào? Đã 12 người rồi, con thích thì mẹ lại không, mẹ thích thì con lại không, đều đã bị bức đến chết! cứ như cách làm này của mẹ, Từ Gia chúng ta đến khi nào mới có hậu?"

Mẹ hẳn nghe thế, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Bà ta trầm ngâm dò xét tôi một chút, so với Từ Dương mà nói thì ánh mắt của bà ta sắc hơn dao nhọn, thế là tôi có chút sợ hãi nép sau người Từ Dương.

Chắc cũng vì kiểu"khép nép dựa hơi" này mà bà †a nghĩ tôi đang ỷ lại vào con trai bà ta, thế là bà ta thở ra một cái: "được rồi, sau bao nhiêu năm, thì tao cũng thấy mệt rồi. Dù gì tối qua cô ta cũng ngủ trên nắp quan tài rồi, cũng đã là người nhà chúng ta. Hai đứa bay đi động phòng đi!"

"Bây giờ?!"

Đừng nói Từ Dương, ngay cả tôi cũng khựng lại!

Cái nhịp điệu này, cũng nhanh quá cơI

Tôi vừa mới qua một trận, lại ngay lập tức thêm trận nữa? cho dù có là bán thân, cũng cần nghỉ ngơi

chứ!

Mẹ Từ Dương không nói gì, quay ra ngoài đi mất.

Nhưng bà ta vừa ra ngoài, lại khóa trái cửa lại!

Vậy ý là, để tôi với Từ Dương làm chuyện đó ở đây??

Điều này... Bà cũng nên cho một cái giường, cho cái chăn,

không thì, cũng bỏ mấy cái bài vị kia đi! Trước bài vị của người ta, cũng định làm chuyện đó??

Từ Dương đưa ánh mắt "không còn cách nào khác" qua tôi.

Ánh mắt đấy, dường như có chút gì đó.

Hắn ta quỳ bên cạnh tôi.

Tôi đột nhiên căng cứng người lại.

Sau đó, hẳn ta đưa tay nắm lấy đầu gối của tôi, lúc đó tôi trắng bệch cả mặt. Cho dù lúc nãy có diễn như thế nào đi nữa, nhưng cơ thể tôi thì rất thành thật - thực sự không muốn hắn ta động vào!

"Từ Dương cũng không biết làm sao, đột nhiên cụt hứng, đi đến cửa, gõ gõ cửa, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Tình Nhi, mở cửa giúp tôi."

Cửa khậc cái mở ra.

Một trận gió âm tràn vào.

Từ Dương đi ra, và đóng cửa lại.

Nhưng tôi lại thấy rõ ràng - bên ngoài nào đâu có người giúp hắn mở cửa! Là do cửa tự mở ral

Đúng rồi, "Tình Nhi" Cái tên sao nghe quen quen?

Cô Vợ Ngốc Của Âm QuânTác giả: SS Hà ThầnTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhNgày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì… Tôi nhanh trí, ngay lập tức nũng nịu với Từ Dương: "Dương, đừng giết em, em sẽ nghe lời anh! Tất cả việc này, tất cả đều do chị anh bày ra, em có tội tình gì đâu!""Không được!" Mẹ Từ Dương không hề để Từ Dương một cơ hội để suy nghĩ lại, nói là làm, bà ta quét một cái, liền quét ngay cái bài vị cuối cùng đó mang xuống, "Loại đàn bà không sạch sẽ này nên băm nhỏ cho chó ăn! Đừng mơ vào từ đường của nhà tai""Dương" Tôi cũng gọi trong gấp gáp!"Từ Dương còn niệm tình cũ, hắn ta hạ quyết tâm, đứng trước mặt tôi, che cho tôi, nói với mẹ hắn: "Mẹ, đủ rồi! đã là người thứ 13 rồi, mẹ còn muốn thế nào? Đã 12 người rồi, con thích thì mẹ lại không, mẹ thích thì con lại không, đều đã bị bức đến chết! cứ như cách làm này của mẹ, Từ Gia chúng ta đến khi nào mới có hậu?"Mẹ hẳn nghe thế, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.Bà ta trầm ngâm dò xét tôi một chút, so với Từ Dương mà nói thì ánh mắt của bà ta sắc hơn dao nhọn, thế là tôi có chút sợ hãi nép sau người Từ Dương.Chắc cũng vì kiểu"khép nép dựa hơi" này mà bà †a nghĩ tôi đang ỷ lại vào con trai bà ta, thế là bà ta thở ra một cái: "được rồi, sau bao nhiêu năm, thì tao cũng thấy mệt rồi. Dù gì tối qua cô ta cũng ngủ trên nắp quan tài rồi, cũng đã là người nhà chúng ta. Hai đứa bay đi động phòng đi!""Bây giờ?!"Đừng nói Từ Dương, ngay cả tôi cũng khựng lại!Cái nhịp điệu này, cũng nhanh quá cơITôi vừa mới qua một trận, lại ngay lập tức thêm trận nữa? cho dù có là bán thân, cũng cần nghỉ ngơichứ!Mẹ Từ Dương không nói gì, quay ra ngoài đi mất.Nhưng bà ta vừa ra ngoài, lại khóa trái cửa lại!Vậy ý là, để tôi với Từ Dương làm chuyện đó ở đây??Điều này... Bà cũng nên cho một cái giường, cho cái chăn,không thì, cũng bỏ mấy cái bài vị kia đi! Trước bài vị của người ta, cũng định làm chuyện đó??Từ Dương đưa ánh mắt "không còn cách nào khác" qua tôi.Ánh mắt đấy, dường như có chút gì đó.Hắn ta quỳ bên cạnh tôi.Tôi đột nhiên căng cứng người lại.Sau đó, hẳn ta đưa tay nắm lấy đầu gối của tôi, lúc đó tôi trắng bệch cả mặt. Cho dù lúc nãy có diễn như thế nào đi nữa, nhưng cơ thể tôi thì rất thành thật - thực sự không muốn hắn ta động vào!"Từ Dương cũng không biết làm sao, đột nhiên cụt hứng, đi đến cửa, gõ gõ cửa, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Tình Nhi, mở cửa giúp tôi."Cửa khậc cái mở ra.Một trận gió âm tràn vào.Từ Dương đi ra, và đóng cửa lại.Nhưng tôi lại thấy rõ ràng - bên ngoài nào đâu có người giúp hắn mở cửa! Là do cửa tự mở ralĐúng rồi, "Tình Nhi" Cái tên sao nghe quen quen?

Chương 9