Ngày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì…
Chương 10
Cô Vợ Ngốc Của Âm QuânTác giả: SS Hà ThầnTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhNgày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì… Tôi ngẩng đầu lên, nhìn lên đống bài vị, đảo mắt qua, cuối cùng cũng nhìn thấy cái tên trên bài vị thứ 7: "Phương Tình nhi"Lễ nào "Tình Nhi" mà Từ Dương gọi lại là người đã chết "Phương Tình Nhi"?Vừa nghĩ tới đó, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua tai tôi, tôi run lẩu bẩy, nhìn ngó xung quanh, nhưng trong từ đường nhỏ này ngoại trừ tôi, cũng chỉ có 13 bài vị kia.Tôi an ủi bản thân, chắc do tự mình nghĩ nhiều, nhưng tôi cũng lại nhận ra, một căn phòng khép kín thế này làm gì có gió nào vào được?Trên đời này không lẽ thật sự có ma quỷ?Không thì, ai mở cửa cho Từ Dương đây?Tôi chờ một chút, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, bây giờ có khi là thời khắc tốt nhất để trốn. Thế là tôi cố chịu đựng sự đau đớn, tóm lấy cột nhà, muốn dùng cái cột nhà để làm đứt dây trói. Nhưng không biết vì sao, cứ khi muốn áp sát cái cột, thì lại có một luồng gió lạnh đẩy ngã tôi, giống như ai đó muốn đẩy ngã tôi vậy.Mới một hai lần đầu, tôi không nghĩ là có vấn đề gì, nhưng nhiều lần, thì tôi không thể không run cả người, đặc biệt là trước mặt còn đặt ngay ngắn 12 bài vị kia...Không có lẽ các cô ấy đang nhìn tôi đấy chứ?Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, đột nhiên "păng" một tiếng, chiếc bài vị không tên cuối cùng đổ xuống!Tôi thót cả tim, lần này mới nghĩ ra, Ôn Như Ca đã nói, cái bài vị đó là của tôi, chắc mấy người vợ trước của Từ Dương đang uy h**p người mới đến?Nhưng qua một lúc, tôi lại thấy buồn cười, mấy bà này đều là bị Từ Dương hại chết chẳng phải vậy sao? Họ sau khi chết thành ma, chả lẽ không oán hận Từ Dương hay sao mà còn giúp hắn?Tôi nghĩ lung tung một lúc, cửa Từ Đường liền mở ra.Mẹ Từ Dương và Ôn Như Ca bước vào. Nhìn họ xem ra không có chút bất thường, mẹ Từ Dương vẫn cái vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, ÔnNhư Ca vẫn cười ngây ngốc như vậy.Họ đang mang cơm đến.Ôn Như Ca đi sau lưng mẹ của Từ Dương, hai tay bưng cái mâm, tất cả các món đều úp một chiếc bát lên, nên không thể biết được họ mang món gì tới.Họ đi tới trước mặt tôi.Mẹ Từ Dương nhẹ nhàng nói với tôi: "Hy Hy, đói chưa?"Tôi không lạnh mà run bắn người, ngay lập tức nói: "Không đói!"Mẹ Từ Dương liền cười nói: "sao lại không đói? Dương nó một bữa không ăn, sẽ rất là đói, con chắc cũng đói rồi, ta bảo chị con làm cho con ăn mấy món tủ của nó, hoàn toàn là muốn vì chuyện lúc nấy mà tạ lỗi với con."Nói xong, bà ta liền đưa mắt qua Ôn Như Ca, Ôn Như Ca cười hi hi, mở một cái bát ra - -Bên trong là bàn tay đầy máu là máu!
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn lên đống bài vị, đảo mắt qua, cuối cùng cũng nhìn thấy cái tên trên bài vị thứ 7: "Phương Tình nhi"
Lễ nào "Tình Nhi" mà Từ Dương gọi lại là người đã chết "Phương Tình Nhi"?
Vừa nghĩ tới đó, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua tai tôi, tôi run lẩu bẩy, nhìn ngó xung quanh, nhưng trong từ đường nhỏ này ngoại trừ tôi, cũng chỉ có 13 bài vị kia.
Tôi an ủi bản thân, chắc do tự mình nghĩ nhiều, nhưng tôi cũng lại nhận ra, một căn phòng khép kín thế này làm gì có gió nào vào được?
Trên đời này không lẽ thật sự có ma quỷ?
Không thì, ai mở cửa cho Từ Dương đây?
Tôi chờ một chút, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, bây giờ có khi là thời khắc tốt nhất để trốn. Thế là tôi cố chịu đựng sự đau đớn, tóm lấy cột nhà, muốn dùng cái cột nhà để làm đứt dây trói. Nhưng không biết vì sao, cứ khi muốn áp sát cái cột, thì lại có một luồng gió lạnh đẩy ngã tôi, giống như ai đó muốn đẩy ngã tôi vậy.
Mới một hai lần đầu, tôi không nghĩ là có vấn đề gì, nhưng nhiều lần, thì tôi không thể không run cả người, đặc biệt là trước mặt còn đặt ngay ngắn 12 bài vị kia...
Không có lẽ các cô ấy đang nhìn tôi đấy chứ?
Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, đột nhiên "păng" một tiếng, chiếc bài vị không tên cuối cùng đổ xuống!
Tôi thót cả tim, lần này mới nghĩ ra, Ôn Như Ca đã nói, cái bài vị đó là của tôi, chắc mấy người vợ trước của Từ Dương đang uy h**p người mới đến?
Nhưng qua một lúc, tôi lại thấy buồn cười, mấy bà này đều là bị Từ Dương hại chết chẳng phải vậy sao? Họ sau khi chết thành ma, chả lẽ không oán hận Từ Dương hay sao mà còn giúp hắn?
Tôi nghĩ lung tung một lúc, cửa Từ Đường liền mở ra.
Mẹ Từ Dương và Ôn Như Ca bước vào. Nhìn họ xem ra không có chút bất thường, mẹ Từ Dương vẫn cái vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, Ôn
Như Ca vẫn cười ngây ngốc như vậy.
Họ đang mang cơm đến.
Ôn Như Ca đi sau lưng mẹ của Từ Dương, hai tay bưng cái mâm, tất cả các món đều úp một chiếc bát lên, nên không thể biết được họ mang món gì tới.
Họ đi tới trước mặt tôi.
Mẹ Từ Dương nhẹ nhàng nói với tôi: "Hy Hy, đói chưa?"
Tôi không lạnh mà run bắn người, ngay lập tức nói: "Không đói!"
Mẹ Từ Dương liền cười nói: "sao lại không đói? Dương nó một bữa không ăn, sẽ rất là đói, con chắc cũng đói rồi, ta bảo chị con làm cho con ăn mấy món tủ của nó, hoàn toàn là muốn vì chuyện lúc nấy mà tạ lỗi với con."
Nói xong, bà ta liền đưa mắt qua Ôn Như Ca, Ôn Như Ca cười hi hi, mở một cái bát ra - -
Bên trong là bàn tay đầy máu là máu!
Cô Vợ Ngốc Của Âm QuânTác giả: SS Hà ThầnTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhNgày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì… Tôi ngẩng đầu lên, nhìn lên đống bài vị, đảo mắt qua, cuối cùng cũng nhìn thấy cái tên trên bài vị thứ 7: "Phương Tình nhi"Lễ nào "Tình Nhi" mà Từ Dương gọi lại là người đã chết "Phương Tình Nhi"?Vừa nghĩ tới đó, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua tai tôi, tôi run lẩu bẩy, nhìn ngó xung quanh, nhưng trong từ đường nhỏ này ngoại trừ tôi, cũng chỉ có 13 bài vị kia.Tôi an ủi bản thân, chắc do tự mình nghĩ nhiều, nhưng tôi cũng lại nhận ra, một căn phòng khép kín thế này làm gì có gió nào vào được?Trên đời này không lẽ thật sự có ma quỷ?Không thì, ai mở cửa cho Từ Dương đây?Tôi chờ một chút, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, bây giờ có khi là thời khắc tốt nhất để trốn. Thế là tôi cố chịu đựng sự đau đớn, tóm lấy cột nhà, muốn dùng cái cột nhà để làm đứt dây trói. Nhưng không biết vì sao, cứ khi muốn áp sát cái cột, thì lại có một luồng gió lạnh đẩy ngã tôi, giống như ai đó muốn đẩy ngã tôi vậy.Mới một hai lần đầu, tôi không nghĩ là có vấn đề gì, nhưng nhiều lần, thì tôi không thể không run cả người, đặc biệt là trước mặt còn đặt ngay ngắn 12 bài vị kia...Không có lẽ các cô ấy đang nhìn tôi đấy chứ?Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, đột nhiên "păng" một tiếng, chiếc bài vị không tên cuối cùng đổ xuống!Tôi thót cả tim, lần này mới nghĩ ra, Ôn Như Ca đã nói, cái bài vị đó là của tôi, chắc mấy người vợ trước của Từ Dương đang uy h**p người mới đến?Nhưng qua một lúc, tôi lại thấy buồn cười, mấy bà này đều là bị Từ Dương hại chết chẳng phải vậy sao? Họ sau khi chết thành ma, chả lẽ không oán hận Từ Dương hay sao mà còn giúp hắn?Tôi nghĩ lung tung một lúc, cửa Từ Đường liền mở ra.Mẹ Từ Dương và Ôn Như Ca bước vào. Nhìn họ xem ra không có chút bất thường, mẹ Từ Dương vẫn cái vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, ÔnNhư Ca vẫn cười ngây ngốc như vậy.Họ đang mang cơm đến.Ôn Như Ca đi sau lưng mẹ của Từ Dương, hai tay bưng cái mâm, tất cả các món đều úp một chiếc bát lên, nên không thể biết được họ mang món gì tới.Họ đi tới trước mặt tôi.Mẹ Từ Dương nhẹ nhàng nói với tôi: "Hy Hy, đói chưa?"Tôi không lạnh mà run bắn người, ngay lập tức nói: "Không đói!"Mẹ Từ Dương liền cười nói: "sao lại không đói? Dương nó một bữa không ăn, sẽ rất là đói, con chắc cũng đói rồi, ta bảo chị con làm cho con ăn mấy món tủ của nó, hoàn toàn là muốn vì chuyện lúc nấy mà tạ lỗi với con."Nói xong, bà ta liền đưa mắt qua Ôn Như Ca, Ôn Như Ca cười hi hi, mở một cái bát ra - -Bên trong là bàn tay đầy máu là máu!