Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 21: 21: Đều Ăn Cả

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Chúng tôi không tin con bé mà tin cậu sao? Nằm mơ gì thế chứ.”Lạc Di trợn mắt há hốc mồm, duyên quần chúng của nữ chính cũng tốt quá rồi đấy? Ai đối nghịch với cô ta là sẽ không được lòng người khác.Thế mà thanh danh của nhà mình trong thôn lại kém như thế nào, Lạc Di không nhịn được mà thở dài.Lạc Quốc Vinh tức giận xông về nhà, ông muốn hỏi người trong nhà một chút, vì sao lại nói lung tung như vậy?Lạc Di đi theo sau lưng ông: “Cha, cha đừng nóng giận, không tốt cho thân thể, ăn cơm no trước đã rồi lại nói.”Cô sợ một khi cãi nhau thì bữa cơm tối này sẽ không ăn được nữa.Lạc Quốc Vinh ngẫm nghĩ lại thấy con gái nói cũng đúng, ăn no rồi mới có sức mà cãi nhau chứ.Ông đè nén cơn giận đi vào của nhà, mọi người trong nhà đều có mặt, cùng nhau quay đầu nhìn lại, sắc mặt mỗi người đều không được dễ nhìn lắm.Vẻ mặt bà cụ Lạc tràn đầy sự không vui: “Chà, tôi còn tưởng mấy người ở bên ngoài không muốn về nhà rồi đấy.”“Đã ăn rồi?”Lạc Quốc Cường quét mắt qua nhóm người một vòng, trên bàn không có đồ ăn, ông trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp tìm đồ ăn.Kết quả phát hiện là nồi niêu đã lạnh tanh, không hề có chút đồ ăn nào.“Mẹ, cơm đâu rồi?”“Ăn xong rồi, ai bảo mấy người giờ này mới về nhà?” Bà cụ Lạc vẫn còn đang trong cơn giận, bà cụ không tin là không thu phục được đứa con trai này: “Cả ngày không làm việc, chỉ biết đòi tôi ăn, tôi lớn tuổi rồi, còn phải nuôi cả nhà anh.”Giọng nói mỉa mai của chị dâu cả vang lên: “Ăn ít một chút cũng không chết đói được đâu, tối hôm qua nhà mấy người ăn no quá mà.”Chị dâu hai rất phẫn nộ mà chỉ trích: “Cơm gạo tinh đó, sao mấy người lại không biết xấu hổ mà độc chiếm chứ? Chúng tôi làm việc mệt muốn chết, mấy người thì ăn ngon uống ngon, còn không làm việc gì nữa chứ…”Bình thường thì hai chị em dâu đó cũng không hợp nhau lắm, nhưng mà lúc này lại liên hợp với nhau, đều tức giận kinh khủng khiếp.Lạc Quốc Vinh không vui hỏi lại: “Độc chiếm à? Chắc mấy người không ăn hay gì?”Đều ăn cả, được chứ? Chỉ là ăn ít đi mấy miếng mà thôi, đến mức coi bọn họ là giai cấp thù địch mà đối xử như thế này sao?Anh hai Lạc là người thật thà, nhưng mà lúc này cũng không nhịn được cơn tức, mình vất vả khổ sở làm việc, thế mà đồ ăn ngon đều bị nhà em ba cướp sạch, tức chết đi được!.

“Chúng tôi không tin con bé mà tin cậu sao? Nằm mơ gì thế chứ.

”Lạc Di trợn mắt há hốc mồm, duyên quần chúng của nữ chính cũng tốt quá rồi đấy? Ai đối nghịch với cô ta là sẽ không được lòng người khác.

Thế mà thanh danh của nhà mình trong thôn lại kém như thế nào, Lạc Di không nhịn được mà thở dài.

Lạc Quốc Vinh tức giận xông về nhà, ông muốn hỏi người trong nhà một chút, vì sao lại nói lung tung như vậy?Lạc Di đi theo sau lưng ông: “Cha, cha đừng nóng giận, không tốt cho thân thể, ăn cơm no trước đã rồi lại nói.

”Cô sợ một khi cãi nhau thì bữa cơm tối này sẽ không ăn được nữa.

Lạc Quốc Vinh ngẫm nghĩ lại thấy con gái nói cũng đúng, ăn no rồi mới có sức mà cãi nhau chứ.

Ông đè nén cơn giận đi vào của nhà, mọi người trong nhà đều có mặt, cùng nhau quay đầu nhìn lại, sắc mặt mỗi người đều không được dễ nhìn lắm.

Vẻ mặt bà cụ Lạc tràn đầy sự không vui: “Chà, tôi còn tưởng mấy người ở bên ngoài không muốn về nhà rồi đấy.

”“Đã ăn rồi?”Lạc Quốc Cường quét mắt qua nhóm người một vòng, trên bàn không có đồ ăn, ông trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Kết quả phát hiện là nồi niêu đã lạnh tanh, không hề có chút đồ ăn nào.

“Mẹ, cơm đâu rồi?”“Ăn xong rồi, ai bảo mấy người giờ này mới về nhà?” Bà cụ Lạc vẫn còn đang trong cơn giận, bà cụ không tin là không thu phục được đứa con trai này: “Cả ngày không làm việc, chỉ biết đòi tôi ăn, tôi lớn tuổi rồi, còn phải nuôi cả nhà anh.

”Giọng nói mỉa mai của chị dâu cả vang lên: “Ăn ít một chút cũng không chết đói được đâu, tối hôm qua nhà mấy người ăn no quá mà.

”Chị dâu hai rất phẫn nộ mà chỉ trích: “Cơm gạo tinh đó, sao mấy người lại không biết xấu hổ mà độc chiếm chứ? Chúng tôi làm việc mệt muốn chết, mấy người thì ăn ngon uống ngon, còn không làm việc gì nữa chứ…”Bình thường thì hai chị em dâu đó cũng không hợp nhau lắm, nhưng mà lúc này lại liên hợp với nhau, đều tức giận kinh khủng khiếp.

Lạc Quốc Vinh không vui hỏi lại: “Độc chiếm à? Chắc mấy người không ăn hay gì?”Đều ăn cả, được chứ? Chỉ là ăn ít đi mấy miếng mà thôi, đến mức coi bọn họ là giai cấp thù địch mà đối xử như thế này sao?Anh hai Lạc là người thật thà, nhưng mà lúc này cũng không nhịn được cơn tức, mình vất vả khổ sở làm việc, thế mà đồ ăn ngon đều bị nhà em ba cướp sạch, tức chết đi được!.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Chúng tôi không tin con bé mà tin cậu sao? Nằm mơ gì thế chứ.”Lạc Di trợn mắt há hốc mồm, duyên quần chúng của nữ chính cũng tốt quá rồi đấy? Ai đối nghịch với cô ta là sẽ không được lòng người khác.Thế mà thanh danh của nhà mình trong thôn lại kém như thế nào, Lạc Di không nhịn được mà thở dài.Lạc Quốc Vinh tức giận xông về nhà, ông muốn hỏi người trong nhà một chút, vì sao lại nói lung tung như vậy?Lạc Di đi theo sau lưng ông: “Cha, cha đừng nóng giận, không tốt cho thân thể, ăn cơm no trước đã rồi lại nói.”Cô sợ một khi cãi nhau thì bữa cơm tối này sẽ không ăn được nữa.Lạc Quốc Vinh ngẫm nghĩ lại thấy con gái nói cũng đúng, ăn no rồi mới có sức mà cãi nhau chứ.Ông đè nén cơn giận đi vào của nhà, mọi người trong nhà đều có mặt, cùng nhau quay đầu nhìn lại, sắc mặt mỗi người đều không được dễ nhìn lắm.Vẻ mặt bà cụ Lạc tràn đầy sự không vui: “Chà, tôi còn tưởng mấy người ở bên ngoài không muốn về nhà rồi đấy.”“Đã ăn rồi?”Lạc Quốc Cường quét mắt qua nhóm người một vòng, trên bàn không có đồ ăn, ông trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp tìm đồ ăn.Kết quả phát hiện là nồi niêu đã lạnh tanh, không hề có chút đồ ăn nào.“Mẹ, cơm đâu rồi?”“Ăn xong rồi, ai bảo mấy người giờ này mới về nhà?” Bà cụ Lạc vẫn còn đang trong cơn giận, bà cụ không tin là không thu phục được đứa con trai này: “Cả ngày không làm việc, chỉ biết đòi tôi ăn, tôi lớn tuổi rồi, còn phải nuôi cả nhà anh.”Giọng nói mỉa mai của chị dâu cả vang lên: “Ăn ít một chút cũng không chết đói được đâu, tối hôm qua nhà mấy người ăn no quá mà.”Chị dâu hai rất phẫn nộ mà chỉ trích: “Cơm gạo tinh đó, sao mấy người lại không biết xấu hổ mà độc chiếm chứ? Chúng tôi làm việc mệt muốn chết, mấy người thì ăn ngon uống ngon, còn không làm việc gì nữa chứ…”Bình thường thì hai chị em dâu đó cũng không hợp nhau lắm, nhưng mà lúc này lại liên hợp với nhau, đều tức giận kinh khủng khiếp.Lạc Quốc Vinh không vui hỏi lại: “Độc chiếm à? Chắc mấy người không ăn hay gì?”Đều ăn cả, được chứ? Chỉ là ăn ít đi mấy miếng mà thôi, đến mức coi bọn họ là giai cấp thù địch mà đối xử như thế này sao?Anh hai Lạc là người thật thà, nhưng mà lúc này cũng không nhịn được cơn tức, mình vất vả khổ sở làm việc, thế mà đồ ăn ngon đều bị nhà em ba cướp sạch, tức chết đi được!.

Chương 21: 21: Đều Ăn Cả