Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 22: 22: Nồi Sắt
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Bọn tôi ăn cơm gạo thô! Còn chẳng ăn đủ no nữa! Chú ba, nhà chú thật sự quá đáng!” Ông ấy là người thật thà, có tức giận thì cũng không mắng ra lời khó nghe.Lạc Di cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng mà trong trường hợp hỗn loạn như thế nào lại nhất thời nghĩ không ra.Mọi người liên hợp lại trách mắng nhà bọn họ, Lạc Quốc Vinh có cảm giác bị nhắm vào, tức đến mức mặt đỏ tía tai, lửa giận xông ra ngoài: “Cái rắm ấy, mấy người nhắm mắt nói lời bịa đặt như thế có thấy thẹn với lương tâm hay không hả?”Anh cả Lạc không nhịn nổi nữa, nhẹ nhàng trách cứ: “Chú ba, chú mới là người không có lương tâm nhất trong nhà, cái đồ phế vật này.”Ngô Tiểu Thanh nổi trận nổi đình, đứng ra bảo vệ chồng: “Mấy người mới là phế vật, chồng tôi có nhân tính hơn mấy người nhiều.”Lạc Quốc Vinh càng nghĩ càng tức giận, sao ông lại trở thành người không có lương tâm nhất rồi?Ông nổi giận lấy cây gậy gỗ khua loạn xạ một vòng: “Được lắm, coi như hôm nay tôi đã hiểu rồi, tôi là con hoang được nhặt về, không có mẹ ruột thương.”Cho dù có tức giận thì ông cũng không có ý làm tổn thương người khác, tránh chỗ có người, chỉ là gõ gõ đập đập lên đất xả bớt cơn tức.Bà cụ Lạc xoa xoa b* ng*c phập phồng, khuôn mặt mo đỏ lên, đồ bất hiếu này, làm chuyện vớ vẩn còn phát rồ lung tung.Lạc Xuân Mai ân cần đỡ cánh tay bà cụ, ánh mắt sáng lên: “Chú út, chú đừng có gây chuyện nữa, chú không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chú chứ, chú nhẫn tâm để các em sống trong lời chế nhạo của người khác sao? Các chú không muốn làm người đàng hoàng, không cần thanh danh, còn hai đứa nhỏ thì sao?”Giống như một chậu nước lạnh tưới xuống, toàn thân Lạc Quốc Vinh cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng nhìn về phía hai đứa con, động tác ngừng lại, không biết phải làm sao.Lạc Di tiến lên một bước, yên lặng cầm lấy cây gậy gỗ trong tay ông, chậm rãi đi đến phòng bếp.Mọi người chỉ cho rằng cô đi cất gậy, không ngờ là cô lại đứng bên canh cái nồi sắt, cặp mắt đen long lanh mở to, vừa ngây thơ vừa trong sáng, cô nói:“Bà nội, cái nồi sắt này rất đắt phải không ạ? Cũng không dễ mua đúng không?”Đâu chỉ có không dễ mua, phải có phiếu công nghiệp, nông dân thì lấy đâu ra phiếu công nghiệp?Vì thế mà nếu người nhà nông có một cái nồi sắt trong nhà thì là một chuyện rất đáng để khoe khoang..
“Bọn tôi ăn cơm gạo thô! Còn chẳng ăn đủ no nữa! Chú ba, nhà chú thật sự quá đáng!” Ông ấy là người thật thà, có tức giận thì cũng không mắng ra lời khó nghe.
Lạc Di cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng mà trong trường hợp hỗn loạn như thế nào lại nhất thời nghĩ không ra.
Mọi người liên hợp lại trách mắng nhà bọn họ, Lạc Quốc Vinh có cảm giác bị nhắm vào, tức đến mức mặt đỏ tía tai, lửa giận xông ra ngoài: “Cái rắm ấy, mấy người nhắm mắt nói lời bịa đặt như thế có thấy thẹn với lương tâm hay không hả?”Anh cả Lạc không nhịn nổi nữa, nhẹ nhàng trách cứ: “Chú ba, chú mới là người không có lương tâm nhất trong nhà, cái đồ phế vật này.
”Ngô Tiểu Thanh nổi trận nổi đình, đứng ra bảo vệ chồng: “Mấy người mới là phế vật, chồng tôi có nhân tính hơn mấy người nhiều.
”Lạc Quốc Vinh càng nghĩ càng tức giận, sao ông lại trở thành người không có lương tâm nhất rồi?Ông nổi giận lấy cây gậy gỗ khua loạn xạ một vòng: “Được lắm, coi như hôm nay tôi đã hiểu rồi, tôi là con hoang được nhặt về, không có mẹ ruột thương.
”Cho dù có tức giận thì ông cũng không có ý làm tổn thương người khác, tránh chỗ có người, chỉ là gõ gõ đập đập lên đất xả bớt cơn tức.
Bà cụ Lạc xoa xoa b* ng*c phập phồng, khuôn mặt mo đỏ lên, đồ bất hiếu này, làm chuyện vớ vẩn còn phát rồ lung tung.
Lạc Xuân Mai ân cần đỡ cánh tay bà cụ, ánh mắt sáng lên: “Chú út, chú đừng có gây chuyện nữa, chú không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chú chứ, chú nhẫn tâm để các em sống trong lời chế nhạo của người khác sao? Các chú không muốn làm người đàng hoàng, không cần thanh danh, còn hai đứa nhỏ thì sao?”Giống như một chậu nước lạnh tưới xuống, toàn thân Lạc Quốc Vinh cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng nhìn về phía hai đứa con, động tác ngừng lại, không biết phải làm sao.
Lạc Di tiến lên một bước, yên lặng cầm lấy cây gậy gỗ trong tay ông, chậm rãi đi đến phòng bếp.
Mọi người chỉ cho rằng cô đi cất gậy, không ngờ là cô lại đứng bên canh cái nồi sắt, cặp mắt đen long lanh mở to, vừa ngây thơ vừa trong sáng, cô nói:“Bà nội, cái nồi sắt này rất đắt phải không ạ? Cũng không dễ mua đúng không?”Đâu chỉ có không dễ mua, phải có phiếu công nghiệp, nông dân thì lấy đâu ra phiếu công nghiệp?Vì thế mà nếu người nhà nông có một cái nồi sắt trong nhà thì là một chuyện rất đáng để khoe khoang.
.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Bọn tôi ăn cơm gạo thô! Còn chẳng ăn đủ no nữa! Chú ba, nhà chú thật sự quá đáng!” Ông ấy là người thật thà, có tức giận thì cũng không mắng ra lời khó nghe.Lạc Di cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng mà trong trường hợp hỗn loạn như thế nào lại nhất thời nghĩ không ra.Mọi người liên hợp lại trách mắng nhà bọn họ, Lạc Quốc Vinh có cảm giác bị nhắm vào, tức đến mức mặt đỏ tía tai, lửa giận xông ra ngoài: “Cái rắm ấy, mấy người nhắm mắt nói lời bịa đặt như thế có thấy thẹn với lương tâm hay không hả?”Anh cả Lạc không nhịn nổi nữa, nhẹ nhàng trách cứ: “Chú ba, chú mới là người không có lương tâm nhất trong nhà, cái đồ phế vật này.”Ngô Tiểu Thanh nổi trận nổi đình, đứng ra bảo vệ chồng: “Mấy người mới là phế vật, chồng tôi có nhân tính hơn mấy người nhiều.”Lạc Quốc Vinh càng nghĩ càng tức giận, sao ông lại trở thành người không có lương tâm nhất rồi?Ông nổi giận lấy cây gậy gỗ khua loạn xạ một vòng: “Được lắm, coi như hôm nay tôi đã hiểu rồi, tôi là con hoang được nhặt về, không có mẹ ruột thương.”Cho dù có tức giận thì ông cũng không có ý làm tổn thương người khác, tránh chỗ có người, chỉ là gõ gõ đập đập lên đất xả bớt cơn tức.Bà cụ Lạc xoa xoa b* ng*c phập phồng, khuôn mặt mo đỏ lên, đồ bất hiếu này, làm chuyện vớ vẩn còn phát rồ lung tung.Lạc Xuân Mai ân cần đỡ cánh tay bà cụ, ánh mắt sáng lên: “Chú út, chú đừng có gây chuyện nữa, chú không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chú chứ, chú nhẫn tâm để các em sống trong lời chế nhạo của người khác sao? Các chú không muốn làm người đàng hoàng, không cần thanh danh, còn hai đứa nhỏ thì sao?”Giống như một chậu nước lạnh tưới xuống, toàn thân Lạc Quốc Vinh cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng nhìn về phía hai đứa con, động tác ngừng lại, không biết phải làm sao.Lạc Di tiến lên một bước, yên lặng cầm lấy cây gậy gỗ trong tay ông, chậm rãi đi đến phòng bếp.Mọi người chỉ cho rằng cô đi cất gậy, không ngờ là cô lại đứng bên canh cái nồi sắt, cặp mắt đen long lanh mở to, vừa ngây thơ vừa trong sáng, cô nói:“Bà nội, cái nồi sắt này rất đắt phải không ạ? Cũng không dễ mua đúng không?”Đâu chỉ có không dễ mua, phải có phiếu công nghiệp, nông dân thì lấy đâu ra phiếu công nghiệp?Vì thế mà nếu người nhà nông có một cái nồi sắt trong nhà thì là một chuyện rất đáng để khoe khoang..